Chương 312: Dẫn đi



Thùng thùng thùng thùng!


Bị tiếng hót chói tai của Thanh Loan kích thích, động tác gõ trống của Nhạc Lễ càng l8úc càng nhanh, chỉ còn nhìn thấy bóng mờ của đôi tay kia.

Mái tóc bạc của ông phấp phới tựa mây bay giữa trời. 3
Tấm lưới sét kia, thế mà lại ngăn được phần lớn ánh sáng xanh.
Còn chút ít ánh sáng xanh đánh trúng nàng đã tạo thành vô số vết thương trên thân thể, nàng lại như không có việc gì, không hề dừng lại mà xông thẳng đến trước mặt Trương Tễ Nguyệt.
Trương Tễ Nguyệt lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng. Lần này, gã nhìn người phụ nữ đang lại gần, năm ngón tay biến thành vuốt, giương tay vồ một cái.
Nàng là người yêu cái đẹp đến vậy.
Lúc này dáng người lại đã tàn tạ, không hề xinh đẹp chút nào.
Sau khi hiến tế thành công, tu vi của Tô Lâm An đã đạt đến Độ Kiếp kỳ viên mãn.
Váy áo trên người nàng đã phủ đầy vết máu, đã không thể phân rõ được đâu là máu của nàng, đâu là máu của họ nữa.
Tô Lâm An hít một hơi thật sâu.
Khoa Đẩu Hỏa hỏi:
Có cần... Có cần mượn lực từ những tín đồ của trấn Thanh Thủy không?

Cái chết của Nhạc Lễ như một tín hiệu!
Tiếp sau đó, Diệp Vạn Không, Đan Thu Lộ, Trâu Đồng Tâm và những tu sĩ Độ Kiếp kỳ khác đều thi triển toàn bộ bản lĩnh của mình để phát động tấn công. Nàng nhìn thấy trường kiếm Trúc Diệp xanh muốt, nhìn thấy đan dược bay múa đầy trời, nhìn thấy dải lụa màu đỏ rực. Dưới sự áp chế của sức mạnh tuyệt đối, họ như pháo hoa bay lên không trung, ầm ầm nổ vang.
Nàng lại dầm mình trong cơn mưa máu. Không phải là mưa máu của trăng máu, mà là mưa máu thật sự của châu Vân Lai.
Nhìn thấy miếng vải rách ở trong tay, Trương Tễ Nguyệt hơi nhíu mày. Thân pháp này tạo cho gã một cảm giác quen thuộc quái dị. Ai đã từng dùng đến nó?
Gã không nghĩ nhiều, thúc giục Thanh Loan không ngừng phát ra công kích thần hồn. Lúc này người phụ nữ kia đã lướt đến ngay trước mắt gã, cũng ở trên lưng Thanh Loan. Nếu dựa vào Thanh Loan để tấn công thì sẽ phiền phức hơn rất nhiều, chỉ có thể tự trông cậy vào bản thân.
Trên người gã cũng còn mấy báu vật khác nữa, có điều những thứ đó đều chuyên dành để đối phó với thú Phệ Căn. Đám thú Phệ Căn ẩn mình trong kẽ nứt dưới hạ giới cực kỳ cường đại, lại như gian lận không bị hạn chế bởi quy tắc thiên đạo, khi đối phó với chúng khá là rắc rối. Bởi vậy giờ gã không thể dùng đến những pháp bảo này.

Đối mặt với phân thân của tu sĩ thượng giới, họ cũng chẳng phải là hoàn toàn bó tay.
Việc con chim xanh bị thương khiến những tu sĩ ở dưới đã thấy được hy vọng.
Nhưng Trương Tễ Nguyệt lại chỉ nhíu mày, sau đó con chim xanh bỗng cúi đầu giận giữ trừng mắt với mặt trống, tiếp đó một móng giáng xuống, cào mạnh lên mặt trống.
Đòn này đã cắt đứt tiếng trống hoàn toàn.
Vào khoảnh khắc gã ra tay, trên tay hiện đầy vảy giáp và gai nhọn. Đây là phép thần thông của gã, tên là Quỷ Khấp Trảo. Khi thi triển phép thần thông này, bàn tay gã có thể so với tiên kiếm, chất chứa uy lực vô tận. Nhưng lại chẳng ngờ, gã chỉ chụp vào một khoảng không.

Thân pháp gì đây?
Không ngờ nó lại mê hoặc được gã.
Tu sĩ châu Vân Lai này, đúng là có đến mấy người khiến gã kinh ngạc. Chỉ tiếc rằng người phụ nữ này sau khi hiến tế thọ nguyên thì đã biến thành bộ dạng ấy, nếu không thì hắn đã định giữ nàng ta lại bên mình.
Nguyên thần và tu vi của nàng, cuối cùng cũng đã thống nhất lần đầu tiên. Nhưng cái giá phải trả cho khoảnh khắc này, quá mức đắt đỏ. Lúc này nàng chẳng thể chú ý nhiều như vậy nữa. Sau khi tu vi đã tăng cấp nhanh chóng, Tô Lâm An cũng không dùng bất cứ pháp khí gì. Nàng biết, đối mặt với Thanh Loan này, tất cả pháp bảo của nàng đều vô dụng. Nàng giơ tay kết ấn, thi triển Điện Quang Ngũ Lôi Ấn.
Trước kia khi đối phó với Mục Cẩm Vân, nàng cũng thi triển lôi ấn này. Có điều lôi ấn lần này không phải là ánh vàng mà là ánh sáng tím, đồng thời năm lôi ấn cùng phát ra, kết thành một lôi trận giữa không trung. Sấm chớp đan xen dày đặc, giống như có người đang độ kiếp.
Tuy rằng Trương Tễ Nguyệt lợi hại nhưng đây cũng chỉ là một phân thân. Trên người phân thân có Tiên Sứ Lệnh, bị áp chế bởi quy tắc thiên đạo, sau khi phân thân xuống hạ giới thi cũng chỉ là tu vi Độ Kiếp kỳ viên mãn, lúc này thấy trời đầy sấm sét thì cũng hoảng loạn trong thoáng chốc.
Tô Lâm An đọc thầm pháp chú.
Sau đó Khoa Đẩu Hỏa nhìn nàng với vẻ mặt cổ quái.
Nàng không mượn tuổi thọ của tu sĩ trấn Thanh Thủy, mà là...
Chỉ thấy trên mặt trống Kinh Lôi thủng một lỗ cực lớn, móng của Thanh Điểu đã xuyên qua trống Kinh Lôi, xuyên thẳng qua lồng ngực của Nhạc Lễ. Mà hai mắt ông đã trợn trừng, đôi tay đang gõ lên mặt trống vẫn tiếp tục gõ theo quán tính, tốc độ chậm dần, cuối cùng vô lực mà buông thõng xuống.
Ngay cả khi chết, đôi tay ông vẫn nắm chặt dùi trống, không muốn buông ra.
Vô vàn máu tươi bắn ra, một giọt trong đó bắt lên mắt Tô Lâm An. Nàng chỉ thấy mí mắt nóng bỏng, bất chợt chớp mắt một cái, một giọt nước mắt rơi xuống tạo thành một vệt máu dài.
Gã lấy Tiên Sứ Lệnh ra không chút do dự, dùng luôn Tiên Sứ Lệnh để chắn bên người, cản lại phần lớn ánh sét.
Tiếp sau đó Thanh Loan lại vỗ cánh lần nữa, vô vàn ánh sáng xanh lơ rơi xuống tựa tuyết, ào ào ào phóng về phía Tô Lâm An như vô số nhũ băng.
Tô Lâm An băn khoăn về những tu sĩ châu Vân Lai ở dưới, biết rõ kết giới chẳng còn chịu được bao lâu nữa, bởi vậy nàng không né tránh, chỉ có thể vận chuyển linh khí chống đỡ, dùng sức của chính mình để chặn ánh sáng xanh lơ đó lại.
Phụp một tiếng!
Có một luồng sáng xẹt qua gò má nàng, cắt mất một lọn tóc trắng của nàng, còn để lại một vết thương dữ tợn trên mặt nàng.
Tô Lâm An cũng không thấy đau. Nàng không ngừng thi triển Điện Quang Ngũ Lôi Ấn đan thành tấm lưới dày đặc trước người, sau đó cả người và sấm sét cùng xông về phía Trương Tễ Nguyệt trên lưng chim xanh.
Không có người phụ nữ nào mà Trương Tễ Nguyệt gã không thể thuần phục được.
Gã bỗng mở rộng thần niệm, sau đó phát hiện nàng ở phía bên phải gã. Ngay khi nắm bắt được, Trương Tễ Nguyệt lại ra tay lần nữa!
Nhưng chẳng ngờ, gã vẫn chỉ tóm được một góc áo.
Tâm tư của gã trầm xuống, dùng niệm lực cảm nhận thật kỹ, sau đó cười lạnh một tiếng rồi nói:
Ta bắt được ngươi rồi.

Tay gã bỗng vồ tới, nhưng vẫn chỉ là một khoảng không.
Mà lúc này, Tô Lâm An đã ra tay.
Nàng làm giống như Nhạc Lễ, tự thiêu đốt thọ nguyên của chính mình!
Cơ thể hiện giờ của Tô Lâm An chỉ mới hai mươi mấy tuổi, tu vi thì đã là Độ Kiếp trung hậu kỳ. Cơ thể này của nàng, thật sự rất trẻ, cho nên, nàng đốt liền ba ngàn năm thọ nguyên. Một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, cũng chỉ có hơn ba ngàn năm thọ nguyên thôi.
Chỉ là cho dù đã gần hết thọ nguyên, chỉ cần tu sĩ Độ Kiếp kỳ muốn thì cũng có thể duy trì được dung mạo ngày còn trẻ. Nhưng hiến tế thọ nguyên thì không như vậy, nó giống như bị hút khô chỉ trong chốc lát. Tuy rằng Tô Lâm An không đến nỗi biến thành bà già, nhưng cũng giống như đã già đi mười tuổi trong phút chốc. Đồng thời, trên mái tóc của nàng đã điểm hoa râm, trắng đen xen lẫn. Nếu như để nàng tự bình phẩm, thì còn chẳng đẹp bằng bạc trắng cả đầu.
Rõ ràng dáng người đã thành ra già yếu lọm khọm vì thiêu đốt thọ nguyên, nhưng đôi tay này của ông vẫn cường tr9áng như cũ, không ngừng gõ lên mặt trống, cung cấp sức mạnh cho chính ông, cho anh linh tông môn, cho hàng vạn tu sĩ ch6âu Vân Lai ở phía dưới.
Vô vàn anh linh vồ tới, không ngờ đã đả thương được móng vuốt của con chim xanh, còn là5m rụng vô số lông vũ của nó.

Đánh trúng rồi!

Không có bất cứ công kích hoa mỹ gì, không sử dụng bất cứ vũ khí nào.

Nàng vung thẳng một quyền ra, đấm luôn vào mặt Trương Tễ Nguyệt!

Một đấm, hai đấm, ba đấm, vô số nắm đấm chồng lên nhau. Pháp bảo phòng ngự vốn để cản lại mũi tên vàng đã bị đập vỡ như vỏ trứng, trên bề mặt hiện đầy vết nứt. Mà tốc độ của Tô Lâm An lại cực kỳ nhanh, chỉ tấn công vào một điểm trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nắm đấm và lôi ấn đan xen vào nhau. Vào khoảnh khắc pháp bảo phòng ngự kia bị phá hỏng hoàn toàn, nắm đấm của nàng như mưa bão, nện bịch bịch bịch vào mũi Trương Tễ Nguyệt.

Trương Tễ Nguyệt đột ngột ăn quả đắng, phát ra tiếng gào thảm thiết!

Ở thượng giới gã có thân phận thế nào, từ trước tới nay chưa từng chịu khổ, nào đã từng bị người đấm vào mặt như vậy bao giờ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.