Chương 313: Vân đàn


Giờ cách duy nhất mà Tô Lâm An nghĩ tới là dẫn Trương Tễ Nguyệt tới kẽ nứt có thú Phệ Căn. Ngoài ra, nàng chẳng thể nghĩ ra được bất cứ cách nào khác8.

May là, Trương Tễ Nguyệt bị nàng đấm vào mặt quả nhiên đã bỏ qua tu sĩ châu Vân Lai, đuổi theo hướng nàng.
Đan Lâm Thụ tỉ mỉ tìm kiếm, cuối cùng chỉ tìm thấy được một góc áo của Đan Thu Lộ. Ông cầm lấy góc áo đó gọi mấy tiếng sư muội, giọng nghẹn ngào nước mắt tuôn rơi. Nhưng ông cũng biết, giờ không phải là lúc để khóc. Ông quét mắt nhìn những người khác rồi nói:
Lập tức tu sửa trận pháp, những ai bị thương hãy đi dưỡng thương ngay. Chúng ta còn phải tiếp tục chiến đấu.


Tô Lâm An chỉ tạm thời dẫn tên tu sĩ thượng giới đó đi thôi, vẫn còn ba chiếc linh thuyền gần đến nơi. Chúng ta không đối phó được với tu sĩ thượng giới, thì khoản nợ này phải đòi lại từ đám tu sĩ hạ giới!

Trương Tễ Nguyệt đuổi theo sau, sắc mặt càng lúc càng tối tăm. Gã không ngờ rằng một nữ tu hạ giới lại có thể chạy trốn giỏi như vậy. Có mấy lần gã đã tưởng rằng mình sắp bắt được nàng, nhưng lại để cho nàng chạy mất!
Đó là thân pháp cao thâm nào đây! Gã nhìn thấy rất quen nhưng lại không nghĩ ra được. Nhưng dù đó có là thân pháp gì đi chăng nữa, gã cũng muốn học!
Thế nhưng không ngờ nó mới chỉ ngủ một giấc, sao một lão tổ của Đan Phù Tông đã chết thế này?
Trên khế ước kia, hai lão tổ của Đan Phù Tông đều để lại họ tên. Nó nhìn cái tên trên khế ước, xem kỹ một hồi mới biết người bị chết là Đan Thu Lộ. Không ngờ lại là cô nhóc kia, nó còn tưởng là Đan Lâm Thụ cơ đấy!
Vào đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
Vân Đàn, Vân Đàn...

Nó đang trong cơn kinh hãi, không nghe thấy có người đang gọi mình.
Đó đó đó...
Con mắt đó mở ra được thật, ở trong là một mảng ánh sáng vàng kim.
Kết quả nó càng gãi cổ lại càng ngứa. Giờ Vân Đàn mới dùng thần thức liếc qua, vừa nhìn đã kinh hãi không thôi, bị dọa đến mức cả thân thú ngã dập mông.
Rốt cuộc trên người nó đã mọc ra cái quái gì vậy?
Tiếc rằng thân pháp này không phải là phép thần thông, nếu không thì hắn đã có thể chiết ghép qua linh chủng, không cần tự mình tu luyện một cách khổ cực nữa.
...
Nàng im lặng hồi lâu, bỗng chạy tới ngồi lên một chạc cây, sau đó trên người nàng xuất hiện từng luồng linh khí, chậm rãi lan tỏa ra khắp mọi nơi.
Nàng không biết mình có thể giúp được gì, chỉ có thể không ngừng nhả linh khí, tiện cho mọi người hấp thụ, để mọi người có thể khôi phục nhanh hơn.
Công đức!
Tu sĩ châu Vân Lai đang cảm kích nàng sao? Cho nên mới có nhiều ánh sáng xanh công đức như vậy.
Tiểu Thiền đứng giữa đám người, nước mắt rưng rưng.
Nàng muốn đi tìm ca ca, nhưng lại không nỡ cứ vậy mà rời đi.
Điều đó cũng có nghĩa, trên cổ nó đã mọc thêm một con mắt vàng.
Vân Đàn thử khống chế con mắt kia, sau đó, nó lại ngã nhào xuống!
Thú Phiên Vân - Vân Đàn mở mắt.
Sau khi nó ăn hương của Tô Lâm An thì vẫn luôn ngủ say cho đến giờ. Lúc này nó tỉnh lại, là bởi Đan Phù Tông có khế ước với nó đã xảy ra chuyện.
Nó đang nghĩ, bỗng nhiên cảm nhận thấy ở nơi nào đó trên cơ thể ngứa ngáy một cách lạ kỳ.
Nó nhấc móng lên đạp vào cái cổ gãi ngứa, tức thì một trận đất rung núi chuyển ập đến, rung lắc đến mức cả vùng đất lớn bị nứt toác, đá tảng lăn xuống vang dội ầm ầm.
Có mấy lần suýt nữa nàng đã bị móng vuốt kia cào trúng, trên người đã bị rạch ra vài vết máu.
Nhưng Tô Lâm An nhận ra, tuy rằng trên người nàng liên tục có vết thương mới, nhưng cũng có một luồng sức mạnh cung cấp cho nàng cuồn cuộn không ngừng, đó là...
Chiếc lá cây vốn đã đầy ắp ánh sáng xanh cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi đung đưa. Tô Lâm An nhớ, lần trước sau khi lá cây không ngừng đung đưa thì đã tự rụng xuống. Nàng không chắc mình sẽ đổi sang cơ thể mới vào lúc nào, lại càng không chắc sẽ đổi đến cơ thể nào. Nếu lỡ không phải là cơ thể củ cải mà giống những lần trước, có điểm khởi đầu thấp như vậy, há chẳng phải là dã tràng xe cát hay sao!
Lúc này Tô Lâm An chỉ thấy lòng như lửa đốt, tốc độ chạy trốn lại nhanh hơn! Nàng thật sự sợ rằng cái lá cây kia bất thình lìnhh rụng xuống, rồi nàng lại phải trải qua một đợt thay đổi cơ thể rung chuyển trời đất, tới lúc ấy có làm gì cũng chẳng kịp nữa.
Năm ấy nó đã ký khế ước với tu sĩ Đan Phù Tông. Đan Phù Tông cho nó đan dược làm giảm cơn đau, khi nó còn sống sẽ canh giữ ở ngoài tông môn của Đan Phù Tông, bảo vệ cho tông môn bình an, sau khi chết đi thì hài cốt sẽ tặng cho tu sĩ Đan Phù Tông. Tuy rằng nó đã bị Đan Phù Tông chiếm lợi, nhưng trên thực tế nó cũng chẳng giúp được Đan Phù Tông chuyện gì, chỉ ngủ nướng hết ngày này qua tháng nọ mà thôi.
Đan Phù Tông đã sắp trở thành đại tông đứng đầu châu Vân Lai, tên ngu nào úng não đến mức chạy tới gây phiền phức cho Đan Phù Tông vậy?
Chẳng thấy một ai cả.
Đầu tiên là còn có thể tìm thấy thi thể của Nhạc Lễ, tuy rằng lồng ngực của ông đã bị thủng một lỗ lớn, nhưng thi thể vẫn còn coi như hoàn chỉnh. Còn những người còn lại, cả Diệp Vạn Không bay ra lúc sau và những tu sĩ Độ Kiếp kỳ khác, đều biến thành một làn sương máu giữa không trung, chẳng để lại chút hài cốt nào.
Có hạt giống đã mọc mầm sao?
Nó nhìn kỹ hạt giống kia, càng nhìn lại càng thấy tà dị. Dường như trong hạt giống ấy có một con mắt, đồng thời phản ứng lại trên chính cơ thể của nó.
Nàng thiêu đốt thọ nguyên, cùng lắm cũng chỉ có thể duy trì được tu vi Độ Kiếp kỳ viên mãn trong vòng một canh giờ, nhất định phải thành công dẫn gã đến kẽ nứt, đồng thời đánh thức thú Phệ Căn đang say ngủ, còn phải lợi dụng thú Phệ Căn để trừ khử Trương Tễ Nguyệt. Muốn thuận lợi hoàn thành tất cả những chuyện này, có thể nói là khó như lên trời, nhưng nàng nhất định phải dốc hết sức để làm.
Nàng trốn, liều mạng chạy trốn!
Khoảng lúc này, cũng có người cảm thấy không còn chút hy vọng nào nên lén lút rời khỏi Vạn Tượng Tông, trong đó còn có hai Độ Kiếp kỳ. Trảm Nhất Đao và Đan Lâm Thụ nhìn thấy cũng không hề ngăn lại, chỉ dùng ánh mắt chứa đầy vẻ mỉa mai nhìn chằm chằm đám người rời đi kia, trong lòng cười lạnh không thôi.
Tổ chim bị phá, liệu trứng có còn nguyên vẹn hay không! Giờ trốn thì có thể trốn đi đâu được chứ? Thà tham sống sợ chết chứ không muốn liều mình đánh một trận, kẻ nhu nhược như vậy thì giữ lại để làm gì. Bọn họ nên nhân lúc còn sớm cút đi thì hơn!

Cùng lúc đó, gần núi Long Đầu, một ngọn núi lớn bỗng động đậy.
Sau khi Tô Lâm An dẫn người rời đi, tu sĩ châu Vân Lai vội vàng chạy ra khỏi kết giới, muốn đi tìm người may mắn sống sót.
Nhưng...
Tuy rằng tốc độ của nàn3g không hề chậm, nhưng tốc độ của con chim kia quá nhanh. Nó dịch chuyển tức thời tới phía sau lưng nàng, tiếp đó móng vuốt vồ xuống đầu nàng. Thấy 9nguy hiểm tới gần, Tô Lâm An lại thi triển bộ pháp né người tránh ra, đồng thời để lại vài ảo ảnh mê hoặc tầm nhìn.
Bộ pháp mà nàng dạy cho 6Mục Cẩm Vân hồi trước chính là phiên bản đơn giản của bộ pháp nàng đang thi triển hiện giờ. Đây là thân pháp mà ông nội truyền thụ lại cho nàng, quả5 đúng là thần bí khó lường, đến ngay cả tu sĩ thượng giới cũng không thể nhìn thấu hư thực trong thân pháp của nàng, giúp nàng tranh thủ được chút thời gian.
Vân Đàn dùng thần thức quét về hướng Đan Phù Tông, sau đó kinh ngạc nhận ra, cả Đan Phù Tông lớn như vậy đã người không nhà trống, ở bên trong chẳng có lấy một bóng người.

Xảy ra chuyện quái gì vậy?

Dù sao thì Đan Lâm Thụ dễ ghét hơn nhiều.
Đúng là không thể ngờ được, Đan Thu Lộ kia ngay cả nó cũng chẳng chịu nổi, lại cứ vậy mà chết đi.

Lão già kia, lão bất tử kia!
Thỏ lại gào lớn mấy tiếng, bấy giờ Vân Đàn mới quay đầu qua nhìn nó rồi nói:
Thỏ, sao ngươi lại ra đây!


Đợi đến khi nhìn thấy thứ mà Thỏ đang ôm trong lòng, Vân Đàn càng sợ hãi ra mặt. Gương mặt mó vốn đã bị thạch hóa mọc đầy rêu xanh, vì động tác này mà có vô vàn đá vụn rơi xuống, còn có một mảng cỏ xanh rơi xuống để lộ ra làn da thật sự của nó, trên mặt đầy lông tơ màu xám trắng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.