Chương 314: Không bắn không được


Thỏ ôm chặt lấy chậu hoa nhỏ, trên gương mặt xù lông kia lộ ra vẻ rầu rĩ. Nó thở dài, trong lời nói mang theo ý vị sâu x8a:
Không giấu nổi nữa rồi.


Nói xong lại rung khẽ đôi tai dài, nhảy lên lưng Vân Đàn rồi nói:
Ngươi thì tốt r3ồi, ngủ đến giờ mới tỉnh, chẳng biết gì cả. Nào giống như chúng ta, đã nghe người ta tán tỉnh ngọt ngào mãi, rồi lại số9ng trong nỗi lo sợ lâu như thế, cuối cùng vẫn phải ra ngoài.


Vân Đàn chẳng hiểu mô tê gì, hỏi:
Rốt cuộc là là6m sao?

Trong tiềm thức, thú Phiên Vân vẫn sợ hãi tu sĩ thượng giới, vừa nghĩ đến thảm trạng của Thập Vạn Đại Sơn là nó đã run rẩy trong lòng. Lúc này nó nghĩ thấy cũng phải thì bèn gật đầu, lật người dậy, bay về phía Vạn Tượng Tông.
Thỏ ôm chậu hoa nhỏ đứng trên một cái cây ở đỉnh đầu nó, đôi mắt đỏ rực nhìn về phương xa, mặt đầy vẻ phiền muộn.
Trái lại, bông hoa trong lòng nó vẫn đỏ tươi như cũ, dùng lá cây vỗ về móng Thỏ khi có khi không, như đang muốn an ủi nó vậy.
Tu sĩ thượng giới ra tay rồi.
Nghĩ tới đây, Vân Đàn không rét mà run. Nó không khỏi nhớ đến Thập Vạn Đại Sơn. Thập Vạn Đại Sơn của ngàn năm trước, có đến mấy con linh thú tu vi không thua kém nó, kết quả bị tu sĩ thượng giới dùng một chưởng đánh chết, đến ngay cả cơ hội giãy giụa cũng chẳng có. Không thể ngờ, giờ đã đến lượt châu Vân Lai chịu trận.
Người ở trên, đúng là không để cho châu Vân Lai một con đường sống mà.
Vừa khéo Thỏ nhảy lên đầu nó, nó còn nói:
Chỗ cổ ta có mọc thêm một mầm cây cổ quái, mau bảo hoa Đan C5hu xem cho ta xem đây là sao đi?


Ngứa chết mất, ngươi gãi cho ta?
Chuyện có lớn bằng trời, thì cũng chẳng quan trọng bằng việc cổ nó đang ngứa.
Thỏ tức giận giậm chân. Nó là linh thú cấp tám, vóc dáng không lớn nhưng sức lực không nhỏ, giẫm cho Vân Đan gãy mất mấy cái cây trên người,
Ngươi không nghe thấy cả truyền âm thiên hạ lúc trước sao?


Chúng ta muốn né đi, nhưng giờ nhận ra chẳng thể trốn tránh nổi nữa.
Thỏ than ngắn thở dài,
Nếu châu Vân Lai bị hủy diệt thật thì bí cảnh nhỏ mà chúng ta vẫn đang ở cũng chẳng giữ nổi nữa. Tuy rằng Đan Đan đã sắp phi thăng rồi, có lẽ chỉ mấy ngày nữa thôi, nhưng ngày trước, chúng ta còn tưởng thượng giới là tiên cảnh, giờ thấy tu sĩ thượng giới quá quắt như vậy thì nào dám đi lên nữa.

Chúng nó là kẻ mạnh ở hạ giới, khi lên thượng giới lại thành kẻ yếu, e rằng vừa mới phi thăng đã thành linh hoa tiên phẩm, sẽ bị người khác bắt đi luyện đan. Vậy thì phi thăng còn có ý nghĩa gì nữa.

Tô Lâm An và đám người đang canh giữ ở Vạn Tượng Tông giờ đã gặp nguy hiểm.
Thỏ tiếp tục nói.
Vân Đàn lập tức gật đầu,
Vậy cảm ơn Đan Đan nhé.

Bông hoa nhỏ trong chậu lắc khẽ nụ hoa như đang nói:
Không cần khách sáo.


Có ba linh thuyền của tu sĩ hạ giới đang tiến về Vạn Tượng Tông, cũng chính là nơi mà tu sĩ châu Vân Lai ẩn mình. Chúng ta tới giúp một tay thôi.
Thỏ nói.
Linh thực ở Vạn Tượng Tông nhiều không kể xiết.
Thông qua những linh thực kia, hoa Đan Chu biết được trận đấu vừa xảy ra nơi đó.
Cho nên, nó cũng tới.
Nàng không thể đi, nàng còn phải luyện thuốc, trị thương cho mọi người.
Thực ra người thật sự có thể đối mặt với kẻ địch cũng chỉ có mấy Độ Kiếp kỳ này. Nếu như Độ Kiếp kỳ ngã xuống, những đệ tử khác căn bản không thể chống chọi lại được một đòn nào. Cho nên, họ nhất định phải nghĩ mọi cách để bảo vệ tính mạng của những tu sĩ Độ Kiếp kỳ này. Mà vẻn vẹn mười mấy vị Độ Kiếp kỳ này, rốt cuộc có thể chịu được bao lâu?
Không ai biết được đáp án.

Truyền âm thiên hạ của Vạn Tượng Tông á?
Nó là linh thú Độ Kiếp kỳ viên mãn, sống cũng đã lâu, có chút ấn tượng về Vạn Tượng Tông.

Vạn Tượng Tông đã bị diệt rồi, bị một thằng nhóc tên là Mục Cẩm Vân, một thân một mình giết sạch. Hắn dùng truyền âm thiên hạ nói lời tình tứ với Tô Lâm An. Tô Lâm An, ngươi có nhớ không?

Vân Đàn trợn mắt,
Làm sao mà quên được!

Sau đó nó lại cười lớn khà khà,
Không ngờ lại có người dùng truyền âm thiên hạ để tán tỉnh, mà đối tượng còn là Tô Lâm An nữa, ha ha ha ha ha ha...

Thỏ không thèm để ý đến Vân Đàn đang cười như bị điên, tiếp tục kể lại một lượt những chuyện xảy ra gần đây.
Tiếng cười của Vân Đàn nhỏ dần, nó đã hiểu được đại khái tại sao Đan Thu Lộ lại chết.

Vậy tu sĩ thượng giới đâu?
Vân Đàn hỏi.

Còn một tên nữa, Tô Lâm An đang giữ chân hắn lại, chúng ta không giúp nổi.
Tuy rằng nó muốn góp sức nhưng vẫn không muốn chui đầu vào chỗ chết, thỏ vốn thỏ nhát gan mà. Giải quyết đám tu sĩ hạ giới trên linh thuyền còn được, bảo nó đi tìm tu sĩ thượng giới, thì thôi bỏ qua đi.

Đan Phù Tông mà ngươi ký khế ước cũng ở bên Vạn Tượng Tông.
Sợ Vân Đàn nghĩ không thông mà chạy đi giúp Tô Lâm An, Thỏ vội vàng nói.

Trong Vạn Tượng Tông, các đại sư trận pháp bận bịu đến mức đầu đẫm mồ hôi.
Nhưng đang lúc cấp bách, họ cũng chỉ sửa lại kết giới vừa bị Thanh Loan phá hỏng, uy lực không mạnh như trước.
Nam Ly Nguyệt không cho đám Lý Chiêu Chiêu ra ngoài, còn thu nhận rất nhiều người già và trẻ nhỏ, bảo họ tạm tránh vào nhà tổ. Nếu như thật sự đến bước đường cùng, nàng sẽ điều khiển nhà tổ bay đến vực băng Bắc Cực. Nàng đã dỗ dành Khang Khang xong xuôi rồi.
Chỉ cần Khang Khang nghe thấy tín hiệu của nàng thì sẽ điều khiển nhà tổ rời đi ngay.
Liễu Loạn Ngữ là luyện khí sư, lúc này cũng chẳng giúp được bao nhiêu. Nàng vốn cũng muốn đưa hắn về lại nhà tổ nhưng Liễu Loạn Ngữ nhất quyết không chịu. Nam Ly Nguyệt cũng hết cách, chỉ có thể tạm thời bỏ đó không khuyên nữa.
Vân Đàn hỏi:
Sao ngươi biết?

Nó hỏi xong lại tự vỗ đầu mình,
À, ngươi có Đan Đan.

Hoa Đan Chu có lẽ được coi là linh thực có cấp bậc cao nhất châu Vân Lai này. Nó có thể biết được tin tức thông qua đường dây thực vật. Điều này chỉ có Vân Đàn và Thỏ biết, năm xưa đến ngay cả Tô Lâm An cũng không được tiết lộ.
Chỉ sợ sau khi nói cho nàng, nàng sẽ mang Đan Đan đi mất.

Ở lại đây cũng chỉ có thể chờ chết, Đan Đan nói là muốn đi giúp một tay.
Thỏ cụp tai xuống, rõ là hơi uể oải,
Nếu như ngươi cũng tỉnh rồi, vậy thì chúng ta cùng đi thôi.


Thứ trên cổ ngươi là linh chủng rơi xuống từ thượng giới, nói là sau khi thức tỉnh sẽ xuất hiện một phép thần thông, có điều có hại cho thân thể. Mục Cẩm Vân và Tô Lâm An nói đừng tiếp nhận chúng, nhưng ngươi vẫn luôn ngủ say không dọn dẹp linh chủng kia, nào biết được nó đã mọc mầm rồi. Khi ta nhìn thấy muốn ngắt nó ra cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó lớn thành như vậy thôi.
Sau khi kể hết một lèo, Thỏ tiếp tục nói:
Đan Đan nói cho ngươi một cái lá, có thể tạm thời áp chế linh chủng kia không cho nó trưởng thành, để ngươi không bị ngứa như vậy nữa.

Cũng chẳng ai quan tâm đến đáp án ấy nữa.
Mây đen của sự chết chóc bao phủ khắp trời, nhưng lúc này tu sĩ châu Vân Lai không hề chia năm rẽ bảy. Chiến ý mạnh mẽ gắn kết họ lại với nhau, thà chết không hàng!

Tới rồi!
Trảm Nhất Đao bay vọt lên trời, đứng ngay cạnh trường cung.
Dưới chân gã, có hai mũi tên vàng!

Tên vàng được biến ảo ra từ linh thạch và linh khí, vốn chỉ còn lại một mũi. Kết quả những tu sĩ ở dưới lại đua nhau dốc hết sạch linh thạch trong túi của mình ra, góp nhặt linh tinh lại cũng ra được một khoản không nhỏ. Lại thêm có cô bé tằm nhỏ không ngừng nhả linh khí trên cây đến nỗi không thể duy trì nổi hình người nữa, thế mà lại khiến cho trận pháp Ngũ Hành ngưng kết được một mũi tên vàng nữa. Điều này khiến họ dũng cảm hơn một chút, chỉ mong rằng hai mũi tên vàng này có thể làm ba chiếc linh thuyền kia bị hư hại nặng. Tới lúc đó cho dù vẫn còn người sống sót, họ cũng có thể dễ dàng đối phó được.

Thấy ba chiếc linh thuyền xuất hiện trong tầm bắn, Trảm Nhất Đao giành trước một bước, kéo cung.

So sánh ra, gã là một đao khách, sau khi kéo cung thì linh khí sẽ cạn kiệt, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Mà Đan Lâm Thụ không chỉ là tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, ông ta còn là một đại sư luyện đan, ông ta được việc hơn gã nhiều. Bởi vậy, cây trường cung này, gã sẽ kéo!

Trảm Nhất Đao biết kéo cung rất khó, nhưng chẳng ngờ, cây trường cung này lại tốn sức đến vậy.

Nhưng gã vẫn nghiến răng cố chịu, cho dù khóe miệng đã chảy máu cũng không dám thả lỏng chút nào. Mà việc khó khăn hơn chính là ngắm bắn. Tốc độ của linh thuyền quá nhanh, gã căn bản không biết mình có thể bắn trúng được hay không!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.