Chương 319: Mâu thuẫn
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1785 chữ
- 2022-02-04 05:54:03
Hình như máu trong cơ thể nàng cũng đã sắp chảy cạn rồi.
Có đáng không?
Mục Cẩm Vân hỏi.
Rốt cuộc gã đã trúng phải thử độc gì? Sao lại bá đạo đến vậy.
Trương Tễ Nguyệt vừa nện lên núi tuyết, vừa run rẩy gào lên:
Đừng giết ta!
Gã liều mạng nện vào núi tuyết, vẻ mặt càng lúc càng hoảng loạn, đồng thời cao giọng hét:
Quản sự, quản sự đang làm gì vậy! Không ai quan sát nơi này sao! Mau cứu ta!
Nhìn thấy Mục Cẩm Vân hệt như một sát thần đang lại gần, trong lòng Trương Tễ Nguyệt đã sợ chết khiếp.
Bởi lẽ đó tốc độ bay của gã cũng giảm đi rất nhiều, không thể phá vỡ hư không bất cứ lần nào.
Sức lực toàn thân như bị rò rỉ từ miệng vết thương kia.
Gã đã sắp phát điên rồi.
Lúc này, trên mặt Mục Cẩm Vân chẳng có bất cứ biểu cảm gì.
Tu sĩ của châu Vân Lai vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, bọn họ vẫn phải trở về: Nàng cứ mãi băn khoăn đến những người đó.
Tay của Mục Cẩm Vân đã ấm lên, không hề lạnh lẽo như trước nữa.
Hắn chỉ biết, hắn phải giết cái tên đang bỏ chạy ở phía trước kia.
Hắn ghét kẻ đó, mà trên người kẻ đó còn có thứ hắn muốn.
Hắn là phần thân, vì có cổ Phệ Tâm, hắn mới có trái tim.
Nhưng nếu muốn yêu nàng thật sự, thì nhất định phải loại bỏ cổ Phệ Tâm?
Đợi đến khi cảm nhận được sau lưng không có ai đuổi theo, Trương Tê Nguyệt mới khẽ thở phào một hơi.
Trương Tễ Nguyệt có địa vị khá cao ở Huyết Nguyệt Giới, tuy rằng từ chất của gã cũng chỉ bình thường, nhưng có một người tỷ tỷ tốt luôn cho gã một lượng tài nguyên lớn, miễn cưỡng gia tăng tu vi cho gã.
Rõ ràng là vẫn ở phía sau, nháy mắt một cái đã biến mất, thần thức của họ hoàn toàn không bắt nổi vị trí của hắn.
Lúc này, cơ thể Trương Tễ Nguyệt đã xông thẳng lên Vạn Tượng Tống như tên rời khỏi cung, chạy đến chỗ lối đi của Kiến Mộc.
Từ lúc sinh ra cho tới giờ,
tin cho một dù là gã hay là bản tôn thì cũng đều thuận buồm xuôi gió, trước nay chưa bao giờ gặp phải hiểm cảnh đến bực này.
Chẳng thể nhìn ra bất cứ n8ỗi buồn vui gì từ vẻ mặt hắn.
Lúc này ánh mắt ấy sâu thẳm hun hút, giọng nói trống rỗng lạnh buốt.
Ha...
Tuy rằng hắn phủ nhận với thái độ cương quyết, nhưng trên thực tế, trái tim hắn đã rối như tơ vò.
Nhất định phải cho chúng biết thế nào gọi là sống không bằng chết mới có thể xua tan nỗi hận trong lòng gã.
Thấy Kiến Mộc đã ở ngay phía trước, Trương Tê Nguyệt lộ vẻ vui mừng.
Nhưng giờ Tô Lâm 3An cực kỳ suy yếu, lúc này di chứng sau khi hiến tế thọ nguyên đã hoàn toàn bộc phát.
Trong bóng tối u ám kia, nàng đã không9 thể nhận ra sự khác thường của Mục Cẩm Vân.
Luồng khí lạnh bỗng toát ra kia, như muốn làm đông cứng máu trong cơ thể người khác lại ngay tức khắc.
Chúng dùng thần thức quét qua, chỉ thấy một vùng sương trắng bao phủ phía sau, những nơi mà nó quét qua đều bị đông cứng lại ngay trong chớp mắt.
Khắp cả người hắn, chỉ có một nơi là ấm nóng.
Đó là trái tim, nơi có chứa cổ Phệ Tâm đỏ rực kia.
Mấy lần đầu ngón tay hắn quét rách quần áo nàng.
Vào khoảnh khắc chạm vào làn da ấy, tay hắn rụt lại ngay tức khắc như bị bỏng.
Cổ Phệ Tâm đã tỉnh lại rồi...
Mà những lời Trương Tễ Nguyệt nói vừa rồi, đã đâm sâu vào trái tim hắn.
Đầu nàng hơi nghiêng đi, ngủ sâu trong lòng hắn.
Mục Cẩm Vân nhìn nàng ngủ, con ngươi tối sầm lại.
Đó là những tu sĩ hạ giới vừa vây lại, là những kẻ còn sống sót sau khi ba chiếc linh thuyền bị phá hủy.
Trên mặt chúng đã nở nụ cười nắm chắc phần thắng, hoàn toàn đối lập với tu sĩ châu Vân Lai mang vẻ mặt nghiêm trọng.
Cực lạnh và cực nóng đan xen lại với nhau, cơn đau khủng khiếp không ngừng giày vò thần kinh hắn, cắn nuốt ý chí của hắn.
Trên thực tế, hiện giờ ý thức của Mục Cẩm Vân đã cực kỳ yếu ớt.
Ngay khi hắn gần tới được lối vào, một tiếng
Ầm!
cực lớn vang lên, Trương Tễ Nguyệt nặng nề đâm phải một ngọn núi tuyết! Đó là một đoạn kiểm gãy lơ lửng giữa không trung.
Thân kiểm màu trắng bạc, như một ngọn núi tuyết chắn ngang lối vào, chặn kín con đường kia! Trương Tê Nguyệt vung tay không chút do dự, thi triển Quỷ Khấp Trảo đến mức cao nhất.
Lúc này, hắn có thể trấn an nàng, nhưng lại chẳng biết còn có thể khống chế được mình bao lâu.
Mục Cẩm Vân đặt tay lên trái tim Tô Lâm An, ấn nhẹ xuống.
Hắn nắm chặt lấy tay Tô Lâm An, đáp:
Được.
Nàng mệt rồi, cứ ngủ một giấc đi đã.
Giọng nói dịu dàng bay tới, dường như có tác dụng an thần.
Tô Lâm An vốn muốn cố gắng chống chịu tiếp, nhưng nghe Mục Cẩm Vân nói ra lời này thì nàng cảm thấy mi mắt mình díu lại, đến ngay cả thần thức cũng dần mơ màng.
Mấy tu sĩ Độ Kiếp kỳ hạ giới kia đều đã bị kiểm khí lạnh lẽo của hắn làm đông cứng lại.
Lúc này, hắn mạnh mẽ hơn bao giờ hết, ánh mắt cũng lạnh lùng chưa từng thấy.
Rốt cuộc chuyện này là sao? Gã nhất định phải về thương giới mới có thể an toàn, mới có thể rửa sạch nỗi nhục này.
Điều quan trọng nhất là, gã có thể quay về được! Sắc mặt Trương Tễ Nguyệt tái mét, đầy vẻ điên cuồng.
Tô Lâm An nhận ra Mục Cẩm Vân đã phá hủy Thanh Loan xông ra, ép tu sĩ thượng gi6ới phải lui lại.
Hơn nữa nàng dùng thần thức quét sơ qua cũng không thấy Mục Cẩm Vân bị thương gì thì mới thở phào nhẹ nhõm,5 thần kinh vẫn luôn căng chặt cũng giãn ra trong nháy mắt.
Cho tới giờ nàng mới ý thức được, nàng đã tín nhiệm hắn rồi.
Vào khoảnh khắc được hắn ôm vào lòng, Tô Lâm An cuối cùng cũng đã có cảm giác an toàn.
Bàn tay gã như hóa thành dao nhọn, đập ầm ầm ầm vào núi tuyết, muốn phá ra một con đường, thế nhưng Mỗi lần gã đánh vào chỉ vạch ra được một lỗ nhỏ trên núi tuyết, căn bản không thể phá tan núi tuyết trong khoảng thời gian ngắn được.
Mà điều nguy hiểm nhất là, cơ thể của gã càng lúc càng lạnh, tứ chi cũng dần cứng đờ lại, thậm chí gã không thể khống chế nổi cả tay chân mình.
Vốn tưởng rằng có thể thừa nước đục thả câu, điểm số của châu Vân Lai sẽ nằm hết trong tay chúng, lại chẳng thể ngờ, sau lưng bỗng xuất hiện một đợt dao động khi kẽ nứt hư không được hình thành.
Sau đó có người phá vỡ hư không mà tới, đụng bay ba người trong số chúng, thậm chí hai kẻ đã chết ngay tại chỗ! Nhưng điều khiển họ kinh hãi hơn là khí lạnh bức người ở phía sau.
Hắn ôm lấy Tô Lâm An, chậm rãi bước lại gần Trương Tễ Nguyệt.
Tuy nói là nhịp bước chậm rãi, nhưng tốc độ đi lại cực nhanh, mà những nơi hắn bước qua đều tràn ngập băng tuyết.
Cuối cùng hắn chỉ dùng một tay ôm lấy Tô Lâm An vào lòng, sau khi bay khỏi kẽ nứt hư không thì một tay hắn cào một đường, phá mở ra một kẽ nứt hư không rồi đi qua.
Pháp bảo Thanh Loan của Trương Tễ Nguyệt đã bị hủy, tim cũng bị móc ra một lỗ.
Nhưng vào lúc này, gã bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh ở sau lưng, lạnh đến tận xương tủy.
Trương T Nguyệt không lãng phí thời giờ để quay lại nhìn! Gã chỉ liều mạng xông về phía trước, còn đụng bay mấy người.
Một người đàn ông tu vi cao thâm khó lường, quanh người có khí đen lượn lờ đang ôm một người phụ nữ váy đỏ trong lòng, phá vỡ hư không mà tới.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi lại hơi đỏ.
Dường như có hắn ở đây, là nàng có thể an tâm.
Tô Lâm An nắm lấy tay Mục Cẩm Vân, mệt mỏi nói:
Vạn Tượng Tông!
Nàng dùng tất cả sức lực của mình để nắm lấy bàn tay kia, như một người bị đuối nước nắm lấy thanh gỗ nổi duy nhất.
Tuy rằng nàng đã dẫn dụ tu sĩ thượng giới rời đi, nhưng tu sĩ của châu Vân Lai trong Vạn Tượng Tổng còn phải đối mặt với ba linh thuyền hạ giới.
Hơn nữa nếu Trương Tễ Nguyệt trốn về thương giới, cũng sẽ đi qua Vạn Tượng Tống.
Hơn nữa độ nóng đó không hề bình thường.
Nó nóng hầm hập, đến mức đã hòa tan máu thịt quanh lồng ngực hắn, đồng thời bắt đầu thiêu đốt những nội tạng khác của hắn.
Ở hạ giới, dưới sự hạn chế của quy tắc thiên đạo thì Mục Cẩm Vân kia chính là vô địch.
Kẻ như vậy lại không phi thăng, quy tắc thiên đạo của hạ giới cũng chẳng hề gạt bỏ hắn.
Đôi mắt kia có hai màu khác nhau, một bạc một đỏ, cả người trông cực kỳ tà dị.
Điều quan trọng nhất là thân hình quỷ mị của hắn.
Miệng vết thương là do năm ngón tay chọc thành không ngừng có khí lạnh phát ra từ bên trong, hơn nữa còn có kịch độc, khiến cho miệng vết thương của gã không ngừng chảy máu, cơ thể cũng bị khí lạnh làm run cầm cập.
Cho dù đã liên tục vận hành linh khí trong cơ thể, nhưng gã vẫn chẳng thể nào loại bỏ khí lạnh ấy.
Ai mà liệu được, xuống hạ giới một chuyến mà suýt chút nữa gã đã mất cả mạng luôn chứ!
Đợi sau khi trở về, gã nhất định phải bắt lấy đôi cẩu nam nữ này trước rồi hủy diệt châu Vân Lai.
Thứ đó đang tỏa ra một mùi hương mê người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.