Chương 320: Tự nổ


Lúc này, đối tượng để hắn trút sát ý đầy ngập này chính là gã tu sĩ thượng giới đang muốn bỏ trốn đằng trước.

Một kiếm8 đâm tới ầm vang, cả cánh tay phải của Trương Tễ Nguyệt đã bị chặt đứt.

Phép thần thông của gã nằm ở ngay trên đôi ta3y.
Mà khi ấy La Y đã ẩn giấu cơ thể ngay lập tức, núp vào một bên dưỡng thương.
Ả là tu sĩ thượng giới, nếu không chủ động hiện thân thì tu sĩ châu Văn Lai cũng không chú ý tới ả, đều tưởng rằng ả ta đã bị mũi tên vàng của Tô Lâm An bắn chết.
Sau đó châu Vân Lai đối chọi với tu sĩ ngoại giới, La Y căn bản cũng chẳng lộ mặt.
Chỉ là roi còn chưa lại gần đã bị một luồng sức mạnh vô hình ngăn cản.
La Y nghiến răng tiến sát, chỉ cảm thấy khi lại gần Mục Cẩm Vân thì cơ thể như bị kiểm khí cắt ra ngàn vạn lỗ hổng.
Cả người run lên bần bật.
Lúc này bị chặt mất một tay, trên mặt Trương Tễ Nguyệt không còn sắc màu, môi đã tím bầm.
Gã há miệng run 9rẩy chẳng nói nổi lấy một câu hoàn chỉnh.
Lúc này, gã đã không thể để ý nhiều đến vậy nữa.
LaY vẫn chưa chết, hơn nữa ả ta cũng chưa quay về thương giới, vẫn luôn lén lút nấp ở một bên.
La Y xuống hạ giới cùng Trương Tễ Nguyệt, kết quả vừa xuống đã bị tên vàng bắn trọng thương.
Sau đó Trương Tễ Nguyệt thẹn quá hóa giận đuổi theo Tô Lâm An đã rời khỏi nơi này, căn bản chẳng thèm để tâm đến La Y đang bị thương nặng.
Phân thân chết rồi thì vẫn còn bản tôn.
Nếu bị bản tôn căm hận, thì giờ ả có thể tự cắt cổ ngay được rồi.
La Y nghiến răng, xông thẳng ra ngoài, mục tiêu chính là Mục Cẩm Vân.
Phải làm sao đây làm sao đây? Trương Tễ Nguyệt phát ra những âm thanh không hoàn chỉnh từ trong cổ họng, gào thét từng hồi như một con thú bị nhốt đã cùng đường.
Nhưng vào đúng lúc nghĩ mãi không ra cách nào khác để đối phó, Trương Tễ Nguyệt bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc từ nơi cách đó không xa.
Gã nhớ hơi thở ở nơi đó, là La Y! Gã đã lăn giường với La Y lâu đến vậy, cực kỳ quen thuộc với hơi thở trên người ả.
Lại chẳng ngờ, ả có thể giấu được gã sát thần kia, nhưng lại không cẩn thận để lộ ra trước mặt Trương Tễ Nguyệt.
Nhìn thấy ánh mắt hận không thể ăn thịt người của Trương Tễ Nguyệt, La Y lập tức hiểu rõ, nếu như ả không làm gì đó thì chắc chắn sẽ bị Trương Tể Nguyệt căm hận.
Nếu như gã cứ vậy mà chết luôn thì cũng trót lọt, thế nhưng, bọn họ chỉ là phần thân mà thôi!
Cũng có nghĩa là, tu vi của bản tôn sẽ bị giảm xuống ít nhất là một cảnh giới lớn().
Nhưng hiện giờ La Y căn bản là không còn lựa chọn nào khác!
() Cảnh giới lớn: cũng tức là tu vị tụt giảm hẳn một cảnh giới, ví dụ từ Nguyên Anh kỳ xuống Kim Đan kỳ.
Nhưng với Mục Cẩm Vân mà nói, nó lại hệt như nhạc trời, có thể tạm thời trấn an lệ khí đang sôi trào không ngừng trong lòng hắn.
Mà những thứ này, vẫn chưa đủ, chưa thể đủ được...
Trương Tễ Nguyệt bị hành hạ đến sắp phát điên! Gã ném lưới tơ vàng, đèn dụ thú, cầu thiên văn() ra...
Nhưng thân hình của Mục Cẩm Vân vô cùng quỷ dị, hắn ôm người trong lòng những bóng hình vẫn không ngừng biến hóa giữa không trung như đang nhàn nhã đi dạo, thoát hoàn toàn khỏi sự trói buộc của lưới tơ vàng.
Hơn nữa khi hắn đang đi giữa không trung, vẫn không ngừng có kiếm khí đâm vào người Trương Tê Nguyệt.
Hắn đang hành hạ Trường Tể Nguyệt đến chết! Hắn không giết gã ngay, mà dùng từng nhát kiếm để trút nỗi tức giận và sát ý trong lòng ra, dùng cách thức cực kỳ đau đớn để giày vò gã.
Nhưng La Y cũng là nữ tu đã từng chịu khổ ải, ý chí mạnh hơn kẻ được bao bọc kỹ càng như Trương Tễ Nguyệt rất nhiều.
Ả nghiến răng cố chịu, lấy hết pháp bảo trên người ra để tranh thủ cho mình đôi chút thời gian, rút ngắn khoảng cách với đám người Mục Cấm Vân.
Thấy đã được hòm hòm, La Y cười khổ, tự kích nổ nguyên thần ngay lập tức!
() Cầu thiên văn: mô hình các vật thể trên bầu trời, có kinh độ và vĩ độ, dùng để quan sát thiên văn.
Những món này đều là pháp bảo tiên phẩm chuyên dùng để đối phó với thú Phệ Căn, đến ngay cả thú Phệ Căn cũng rất có khả năng bị khống chế, nhưng chúng lại vô dụng với tên Mục Cẩm Vân.
Lúc này, Mục Cẩm Vân hệt như một con dã thú mang hình người, hung ác tàn bạo.
Phần thân của tu sĩ có tu vị và hơi thở cực kỳ giống với bản tôn, chính bởi lẽ đó, mới có thể qua mắt được thiền đạo.
Bởi vậy phân thân cũng có thể tự kích nổ nguyên thần.
Tự nổ kiểu này sẽ làm hỏng giọt tinh huyết mà ả phải qua trăm cay ngàn đắng mới ngưng kết ra được, nó căn bản không thể quay lại bên bản tổn.
Gã phải làm sao mới đảm bảo được rằng tinh huyết có thể bỏ trốn thuận lợi đây? Vốn dĩ sau khi phân thân chết đi, tinh huyết sẽ tiêu biến rồi trực tiếp quay trở về cơ thể bản tôn ngay lập tức.
Nhưng tên quái vật đó có thể tóm lấy tinh huyết ngay trong khoảnh khắc tinh huyết biến mất đó.
Hắn đã từng nuốt tinh huyết!
Tuy rằng Trương Tễ Nguyệt đã vứt bỏ ả, nhưng ả cũng không thể ghi thù, còn phải tha thiết ngóng trông mà theo sau.
Ai bảo Trương Tể Nguyệt có thân phận cao quý cơ chứ, ả không thể không nịnh bợ được.
Có điều, nhìn thấy sắc mặt Trương Tễ Nguyệt có gì đó không ổn nên La Y chưa lộ diện ngay.
Mỗi đường kiếm khí tạo thành một vết thương trên người Trương Tễ Nguyệt, cắt đứt một phần thân thể của gã.
Không bao lâu sau, máu thịt của Trương Tễ Nguyệt đã be bét, ngũ quan trên mặt không còn nhìn rõ nổi.
Tiếng kêu gào thảm thiết đầy đau đớn của gã khiến những tu sĩ châu Vân Lai ở dưới nghe mà mặt mày tái mét.
Lúc này ả đã không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng phân thân này để tranh thủ giành lấy một con đường sống cho Trương Tễ Nguyệt, mong rằng sẽ có thể nhớ được ân tình này, sau này săn sóc ả nhiều hơn.
Vũ khí của La Y là một cây roi dài.
Ả vừa vung ra, cây roi tức thì giống như linh và chui ra, cuốn về phía Tô Lâm An đang nằm trong lòng Mục Cẩm Vân.
Nào ngờ chỉ mới hơi do dự chốc lát, La Y nhận ra, lối đi đã bị ngọn núi tuyết kia chắn lại, mà tình cảnh của Trương Tễ Nguyệt cũng chẳng hay ho gì.
Sau đó, mỗi một kiếm của gã sát thần kia đều khiến tay phải hít một hơi lạnh lẽo.
Ả cẩn thận e dè ẩn mình lại, sợ rằng mình sẽ bị phát hiện.
Ả ta đang điều hòa hơi thở dưỡng thường, muốn mình mau chóng khôi phục, không hề để tâm đến trận tranh đấu hỗn loạn giữa những tu sĩ hạ giới phía dưới.
Khi Trương Tễ Nguyệt chạy trốn quay trở lại, La Y vừa mới thoát ra khỏi trạng thái điều hòa hơi thở.
Ở vốn định hỏi xem tình hình ra sao.
Gã tung những pháp6 bảo dùng để đối phó với thú Phê Căn ra như phá của Huyễn Quang vừa rồi chỉ khiến Mục Cẩm Vân dừng lại một giây, nhưng gã vẫn5 còn, vẫn còn rất nhiều...
Đầu tiên, gã ném một tấm lưới tơ vàng ra.
Sau khi được quăng ra, tấm lưới ấy bay lơ lửng trên trời rồi đột ngột phủ xuống, muốn chụp lấy Mục Cẩm Vân.
Hắn không phải là người, mà giống như Thiên Ma ngoại vực tàn bạo khát máu trong truyền thuyết!
Lẽ nào hôm nay gã phải bỏ mạng nơi này thật sao? Tuyệt đối không thể để tinh huyết của phân thân rơi vào tay Mục Cẩm Vân...
Lúc này, Trương Tễ Nguyệt nén đau, cố gắng lên tinh thần để suy nghĩ.
Một tiếng ẩm cực lớn vang lên.

Là âm thanh khi La Y tự kích nổ nguyên thần, cơ thể nổ tung.

Tô Lâm An bị tiếng động ấy làm giật mình tỉnh giấc.

Vừa mở mắt ra, nàng đã thấy cơ thể mình xoay chuyển một hồi, sau đó được một cơ thể khi nóng khi lạnh đè lên một cách vững chãi, chắn cho năng lực đánh khi nguyên thần kia nổ tung.


Mục Cẩm Vân!
Nàng kinh hãi trong lòng, trước mắt hoàn toàn tối om không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể ra sức tôm chặt lấy cánh tay của hắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.