Chương 321: Mùi vị


Cơ thể đang đè trên người nàng cũng cử động khe khẽ.

Tô Lâm An lập tức thở phào nhẹ nhõm.
May là cuối cùng hắn cũng cử động, giết chết Trương Tê Nguyệt trước khi gã trốn đi.
Đợi đến khi giải quyết xong xuôi tất cả tu sĩ thượng giới, Mục Cẩm Vân cũng không cổ chịu nữa mà ngã lên người nàng.
Rõ ràng trong đôi mắt nàng đã đong đầy lệ nóng, nhưng lại không dám để rơi xuống, vì chẳng ai biết được trận chiến tiếp theo sẽ đột ngột giáng xuống vào lúc nào.
Bọn họ nhất định phải dốc hết sức lực để ứng phó.
Nàng đỡ lấy hắn, định đưa Mục Cẩm Vân quay lại lá Ngưng Băng để trị thương.
Nhưng cơ thể nàng quá yếu, linh khí chỉ miễn cưỡng đủ để bay trên không.
Cánh tay đó, chính là cánh tay đã móc lấy tim gã vừa rồi, để lại năm cái lỗ trên lồng ngực gã, lúc này nó lại càng lạnh lẽo hơn.
Vào khoảnh khắc cái tay ấy kề sát vào người gã, cả chân gã đã phủ đầy băng tuyết! Gã cũng từng nghĩ, có thể vụ nổ kia vẫn chưa khiến đối cẩu nam nữ này chết hẳn, nhưng lại không thể ngờ chỉ mới thoáng chốc, Mục Cẩm Vân đã tới rồi.
Hắn nói:
Nàng có tin ta không?
Tô Lâm An vội vàng gật đầu.
Cho dù lòng dạ nàng có là sắt đá thì khi đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn sống chết như vậy, cũng đã bị hắn làm tan chảy rồi.
Nếu như có cơ hội giết 5hắn, chắc chắn nàng sẽ không mềm lòng.
Giờ có thể hắn sắp chết thật, thì nàng lại hơi hoảng sợ.
Bầu trời cao bị mây đen phủ kín, sau khi tu sĩ thượng giới tự nổ lại có thêm một tầng gì đó như sương mù mông lung.
Cả vùng trời đều bị méo mó, có gió bão trong kẽ nứt không gian xuất hiện.
Hiện giờ, chỉ có thể nghe theo sổ trời thôi.
Nhưng vào lúc này, Tô Lâm An cảm nhận sau lưng có một thứ gì đó chắn lại, làm giảm tốc độ rơi của nàng.
Đầu óc nàng ngơ ngẩn, choáng váng không rõ ràng, trái tim lại đau đến siết lại từng cơn, trong lòng ngập nỗi khiếp sợ mà trướ6c nay nàng chưa từng trải qua.
Nàng đã từng muốn xử lý hắn, hận không thể tự tay tiễn hắn về cõi chết.
Mục Cẩm Vân khó khăn nhếch miệng, mỉm cười rồi nói:
Không sao rồi.

Hắn đưa tay ra lau vết máu trên mặt cho nàng, rồi lại dùng ngón tay cái lau vết lệ khô ở khóe mắt nàng, nụ cười dần sâu sắc hơn,
Nàng động lòng rồi, đúng không?

Ta yêu nàng.
Tay hắn dần thõng xuống, lời nói đã đứt quãng, ngay cả giọng nói cũng không rõ ràng cho lắm, Tổ Lâm An chỉ có thể cố gắng đoán từ khẩu hình của hắn.
Chút cảm động mỏng manh với La Y trong lòng gã đã trở thành phẫn nộ,
Đồ ăn hại! Con ả ăn hại La Y!
Đến ngay cả tự nổ nguyên thần cũng chẳng thể làm chúng bị thương, đúng là đồ ăn hại! Cả người gã rét run, không có chút sức lực nào, rõ ràng con đường sống đã ở ngay trước mắt nhưng gã lại chẳng thể giãy ra khỏi cánh tay phía dưới kia.
Lòng gã càng lúc càng tuyệt vọng.
Rõ ràng đó là một người chủ động ký khế ước với cổ Phệ Tâm, nhưng lại làm đến nước này vì nàng.
Tu sĩ ngoại giới đã chết sạch, bốn phân thân của tu sĩ thượng giới cũng đều bị giải quyết xong, có lẽ tạm thời bọn họ đã an toàn.
Tô Lâm An vừa đi được hai bước thì hơi thở đã bị chững lại, ngã thẳng từ trên cao xuống.
Nàng học theo dáng vẻ của Mục Cẩm Vân lúc trước, gắng gượng để mình đệm ở dưới người hắn, chỉ mong rằng những tu sĩ ở phía dưới có thể nhìn thấy cảnh khốn cùng của bọn họ, ra tay cứu giúp một phen.
Thậm chí lúc này cho dù nàng dùng thần thức để nhìn cũng không thể nhìn rõ xem tình hình ở phía trên đó rốt cuộc ra sao?
Hai người họ thế nào rồi? Tu sĩ thượng giới đã chết hay chưa? Cuộc săn ở châu Vân Lai, có phải đã kết thúc rồi hay không? Không một ai biết đáp án, mọi người đều lo sợ bất an giống nàng.
Trên cao, uy lực khi La Y tự nổ cực kỳ lớn, ngay cả núi tuyết chặn trước lối vào cũng bị nổ tung, đã có dấu vết nới lỏng.
Trương Tễ Nguyệt vui mừng như điên.
Vì vậy hắn nhét luôn viên ngọc đỏ vào miệng, sau đó bóng người lóe lên một cái đã bay lại trước mặt Tô Lâm An.
Lúc này Tô Lâm An đã đứng dậy, quan sát xung quanh với vẻ mặt hoang mang luống cuống.
Gã chỉ kịp cúi đầu nhìn xuống vị trí trái tim mình một cái rồi hoàn toàn mất đi tri giác.
Mục Cẩm Vân móc một viên ngọc đỏ bị đóng băng ra từ trong lồng ngực của Trương Tê Nguyệt.
Bởi vì, giờ bọn họ đều đã là đèn cạn dầu.
Vừa rồi chút linh khí cuối cùng của nàng đã được đưa vào cơ thể Mục Cẩm Vân, thần thức và linh khí đều khô kiệt hoàn toàn, giọng nói cũng đã khàn đặc từ lâu, ngay cả việc kêu lên một tiếng cứu mạng cũng không làm nổi.

Uy lực khi phân thân tu sĩ thượng giới tự nổ là rất lớn.
Nam Ly Nguyệt và các đan dược sư vội vàng chạy tới trị thương cho họ.
Nàng bận đến mức chân không chạm đất, tới giờ cũng chưa hề nghĩ đến chuyện tự mình chạy trốn.
Gã dùng cánh tay còn sót lại mở rộng khe hở, đã sắp phá vỡ núi tuyết ra để quay về thương giới.
Đợi đến khi về rồi, gã sẽ phải người bắt lấy đôi cẩu nam nữ này để hành hạ chúng đến sống không bằng chết rồi san bằng cả châu Văn Lai thành bình địa.
Tô Lâm An không đẩy Mục Cẩm Vân ra, mà cẩn thận đỡ lấy hắn.
Vừa rồi Mục Cẩm Vân đã chắn cho nàng phần lớn sự công kích của vụ tự nổ kia, suýt chút nữa nàng đã tưởng rằng hắn chết luôn rồi.
Đó là...
Đoạn kiếm gãy của Mục Cẩm Vân.

Mục Cẩm Vân!
Mục Cẩm Vân chậm rãi mở mắt.
Sắc mặt hắn đẩy đau đớn, mắt và miệng đều có máu chảy ra, trông cực kỳ đáng sợ, nhưng ánh mắt vốn có chút rã rời trống rỗng cuối cùng đã dùng trên người Tô Lâm An.
Vừa nghĩ thể, động tác tay của Trương Tễ Nguyệt càng nhanh hơn.
Vào lúc thấy lối đi được mở ra hoàn toàn, thân thể gã nhảy vọt luôn về phía trước.
Tô Lâm An cũng rất mệt mỏi, nhưng nàng cổ sức để đỡ lấy hắn.
Tay nàng sờ ra sau lưng hắn, phát hiện trên lưng hắn đầy máu tươi, miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được cả xương, không hiểu sao nàng lại thấy đau lòng.
Hơi thở của hắn cực kỳ yếu ớt, như có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Vào lúc này, sao nàng có thể đẩy hắn ra cơ chứ.
Vừa đứng vững, Mục Cẩm Vân đã nôn ra một ngụm máu, bắn thẳng lên mặt Tô Lâm An.
Hắn như không thể chống đỡ được nữa, ngã nhào xuống, cả người đè nặng lên Tô Lâm An.
Nhưng nàng cũng rõ, bọn họ ở nơi cao, mà việc tu sĩ thượng giới tự nổ cũng khiến cho không gian xung quanh bị bóp méo, khắp nơi đều là mây đen mịt mù.
E rằng những tu sĩ ở dưới cũng chẳng thấy rõ tình hình của họ, có kịp ra tay hay không thì nàng khó mà biết được.
Ngay sau đó, sức nặng trên người biến mất, nàng không thấy Mục Cẩm Vân đâu nữa.
Nàng chẳng nhìn thấy gì, chẳng thể làm được gì, chỉ có thể lo lắng đợi ở nguyên đó, lòng như lửa đốt.
Thậm chí có một giọt máu tươi rơi bên khóe miệng nàng.
Nàng theo bản năng liểm nhẹ một cái, thấy vị 9mằn mặn.
Gã bị Mục Cẩm Vân dùng kiếm khí gọt mất mũi, trên mặt máu thịt lẫn lộn, giờ khi cười lên cực kỳ đáng sợ.
Rõ ràng là giờ gã có biểu cảm thế nào thì cũng rất đau, nhưng nụ cười trên gương mặt gã vẫn không thể dùng được.
Nhưng nét cười vừa hiện trên gương mặ8t nàng lại cứng đờ ngay tức khắc.
Nàng cảm nhận thấy được máu tươi đang chảy xuống, cứ thế nhỏ từng giọt lên gương mặt nàng, giống như3 một cơn mưa nhỏ tí tách.
Cho dù họ có ở trên cao, gần lối đi của Kiến Mộc thì dư uy của trận nổ vẫn khiến những tu sĩ châu Văn Lai ở phía dưới bị liên lụy.
Có điều bọn họ phản ứng lại rất nhanh, những Độ Kiếp kỳ còn lại chung tay làm phép tạo nên một kết giới phòng ngự mới có thể chặn lại phần lớn sự tấn công, có điều cũng bởi vậy mà mấy vị Độ Kiếp kỳ đó bị thương nặng, ngã la liệt xuống đất.
Nhưng vừa mới nhảy lên, gã bỗng cảm thấy mắt cá chân nặng trĩu.
Cúi đầu nhìn, gã chỉ thấy một cánh tay đã xuyên qua làn sương máu, bám trên chân gã, tóm chặt lấy gã.
Viên ngọc ấy vẫn đang giãy giụa, như muốn liều mạng thoát khỏi bàn tay của hắn.
Nhưng viên ngọc đỏ này cứ luôn tỏa ra một mùi vị cực kỳ mê người, khiến hắn không nhịn nổi mà liếm khóe môi, sắc đỏ trong con mắt càng lúc càng đậm hơn.
Chỉ là sau khi xử lý thương tích của những tu sĩ phía dưới xong, Nam Ly Nguyệt lại lo lắng nhìn lên cao.
Mục Cẩm Vân và Tô Lâm An vẫn còn ở đó, nàng không biết giờ tình hình của họ thể nào.
Cũng vào đúng lúc này, cánh tay kia bỗng dùng sức kéo xuống một cái, cơ thể Trương Tê Nguyệt nặng nề trầm xuống.
Tiếp theo, gã cảm giác được cả người mình buốt giá, dường như ngay cả giọt tinh huyết trong tim kia cũng bị đóng băng lại, căn bản không thể chạy thoát để quay về bên bản tôn!
Toi rồi.
Ý thức của Trương Tễ Nguyệt trở nên mơ hồ chỉ trong nháy mắt.
Nhưng vào lúc này, tay Mục Cẩm Vân bỗng ẩn lên tim nàng.

Năm ngón tay hắn quặp lại thành vuốt, dùng sức túm một cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.