Chương 322: Kẻ ác nhất


Chính bởi vì yêu, con người vốn vô tình vô nghĩa thủ đoạn hung tàn này, mới liều sống liều chết vì tu sĩ châu Vân Lai. <8br>
Nhưng cuối cùng khi nàng đã tin tưởng, định thử tiếp nhận hắn, hắn lại nói cho nàng biết, hắn chỉ vừa diễn một v3ở kịch mà thôi.

Ván cờ giữa hai người, hắn đã thắng rồi...
Đỉnh Tùng Hạc Văn vừa được ném ra đã hóa thành một cây tùng cao lớn giữa trời, vô vàn lá tùng như kim châm phóng ra dày đặc.
Tiếp sau đó, một con hạc tiếng hót lên một tiếng chói tai, lao thẳng về phía Mục Cẩm Vân! Mục Cẩm Vân chỉ liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, sau đó cười hà hà.
Tuy rằng nó cảm thấy hy vọng để đốt chết thằng nhóc khốn nạn này không lớn, nhưng dù sao thì cũng phải liều mạng một phen.
Dù thế nào nó cũng được chết một cách rõ ràng, chỉ tiếc cho Sơn Hà Long Linh kia, vừa mới nuốt một giọt nước hồ Giới vẫn còn đang trong lúc hấp thụ, lại phải chết một cách không đầu không đuôi với họ thế này.
Hắn dùng chút sức, hạc tiên tức thì kêu lên một tiếng thảm thiết, lông vũ khắp người rụng xuống ào ào, Mục Cẩm Vân nhíu mày, ném mạnh học tiến ra, đập vào người Nam Ly Nguyệt đang bay tới!
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, đỉnh Tùng Hạc Văn nổ tung luôn, Nam Ly Nguyệt đang ở lưng chừng trời bị nện mạnh xuống, không rõ sống chết.
Ca đừng giết người nữa mà!

Ồn ào!
Mục Cẩm Vân hừ lạnh một tiếng, phất một đường kiếm khí thẳng về phía Tiểu Thiền.
Xích Ngân Tiêu nào có thể né được kiếm khí của hắn.
Tô Lâm An không thể cử động, thậm chí chẳng thể quay đầu, cũng chẳng thể dùng thần thức để quan sát.
Cho nên, nàng không rõ đến cùng Nam Ly Nguyệt ra sao, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc như có như không ở phía dưới.
Nàng sắp chết rồi sao? Nàng đã làm nhiều đến vậy, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Mây đen trên trời dần tan đi, cuối cùng tu sĩ của châu Vân Lai ở dưới đã biết phía trên xảy ra chuyện gì! Nam Ly Nguyệt thấy Tô Lâm An bị sợi thùng linh khí trói chặt trên một thanh phi kiếm gãy, mà lúc này tóc Tô Lâm An đã bạc trắng như tuyết, trong cơ thể không còn chút linh khí nào, rõ ràng chính là dấu hiệu dầu hết đèn tắt.
Cũng vào lúc này, một luồng uy áp thần hồn bỗng bổ nhào tới, mục tiêu chính là nguyên thần của nàng! Mục Cẩm Vân muốn hủy diệt nguyên thần của nàng! Khi nguyên thần đó ập tới tựa như cuồng phong, xông thẳng vào biển ý thức của nàng, cuối cùng thì ấn Công Đức vẫn lặng yên trong biển ý thức cũng đã có động tĩnh.
Khi xưa, suýt chút nữa nguyên thần của Tô Lâm An đã bị tu sĩ thượng giới Diệp Linh Vận tấn công.
Nhưng gã điên này lại có thực lực mạnh mẽ, sự sống chết của cả châu Vân Lai đều nằm trong tay hắn.
Tầm mắt của Tô Lâm An đã hơi mơ hồ.
Hắn không móc tay vào nữa mà nhíu mày nói:
Thật ra vừa rồi ta có thể giết chết tu sĩ thượng giới kia chỉ bằng một kiếm, nhưng ta không làm vậy.
Ngón tay hắn xoay khẽ, lần này, trái lại đã làm Tô Lâm An cảm nhận được chút đau nhói, khiến cơ thể của nàng không tự chủ được mà run lên thoáng chốc.

Ta thích hành hạ người khác.
Nàng muốn nhìn cổ Phệ Tâm trong trái tim của Mục Cẩm Vân, muốn biết, có phải Mục Cẩm Vân đã bị cổ Phệ Tâm khống chế hoàn toàn rồi hay không.
Nhưng nàng quá yếu, nàng không nhìn thấy nổi, nàng chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.
Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của nó, nó vẫn luôn ẩn núp không có bất cứ động tĩnh gì, chính là để chờ một cơ hội.
Mà giờ, cơ hội đó đã đến!
Mục Cảm Vân kia thì lại mỉm cười đứng một bên.
Tay hắn lúc có lúc không phát ra kiểm khí, mỗi lần kiểm khí rơi xuống sẽ có một nhóm người bị mất mạng.
Trong đôi mắt kia, không có sự tức giận, không có sự đau đớn, chỉ có một chút kinh ngạc.
Ánh mắt như vậy tất nhiên là khiến Mục Cẩm Vân không hài lòng.
Con ấn đó bỗng biến lớn, nằm ngang giữa bầu trời trong biến ý thức của nàng.
Quanh thân ấn tản ra ánh sáng xanh lục khắp muôn trượng, đánh tan luôn nguyên thân cuồn cuộn sát khí của Mục Cấm Vân.
Khí lạnh không ngừng lan ra, người chết càng lúc càng nhiều.
Tất nhiên những tu sĩ ở dưới đã nhận ra điều bất thường, thế những căn bản là họ không thể ngăn lại được.
Giờ nàng là một con tằm nhỏ trong suốt, đang nằm trên đầu Xích Ngân Tiêu, căng thẳng nói chuyện với Mục Cẩm Vân.

Ca đừng làm hại nàng ấy.
Tiểu Thiền đang trong dạng con sâu, lúc này khắp người đều có giọt nước trong suốt, ấy chính là nước mắt của nàng,
Ca ca hãy tỉnh táo lại đi.
Nàng không để tâm nhiều đến vậy, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mình không phải là đối thủ của Mục Cẩm Vân mà xông thẳng tới, đồng thời ném pháp bảo trong tay ra.
Pháp bảo của Nam Ly Nguyệt là một chiếc lò đan, là di vật đỉnh Tùng Hạc Văn của cha mẹ mà nàng đã thắng lại được từ cuộc thi đạn đạo.
Khoa Đầu Hỏa đờ mặt ra, rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Sau đó, nó nghe thấy hắn thở dài yếu ớt, nói:
Ta cảm thấy nếu như nàng biết được sự thật sẽ rất áy náy, thậm chí là sẽ yêu ta, dù sao thì trước đó nàng đã động lòng rồi.
Cho nên, ngươi nhớ phải giữ bí mật đó.
Khoa Đẩu Hỏa điên cuồng ói mửa.
Cũng chính nhờ ấn Công Đức ra tay nên nàng mới cản lại được đòn công kích thần hồn của Diệp Linh Vận, giúp nàng nghiên cứu ra được trận pháp của linh thuyền kia.
Hiện giờ, Mục Cẩm Vân thi triển đòn tấn công thần hồn, hòng muốn hủy diệt nguyên thần của nàng, ấn Công Đức quả nhiên đã có phản ứng.
Có giọt lệ lăn khỏi khóe mắt nàng, Tô Lâm An chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng vào đúng lúc này, nàng cảm thấy trái tim của mình lại đau nhói, một luồng khí lạnh chui vào cơ thể nàng, đâm chọc lung tung trong nhục thân của nàng.
Vào khoảnh khắc Xích Ngân Tiêu bị kiểm khí chém trúng, cả người nó đóng băng, cứng đờ ngã xuống.
Tất cả những điều này, hắn đều ép Tô Lâm An phải nhìn thấy.
Điều đó cũng có nghĩa, có đến mấy ngàn vạn người đang ở đây.
Mục Cẩm Vân đặt tay lên cây, một luồng khí lạnh thuận theo lòng bàn tay hắn, đi thẳng từ tán cây xuống rễ cây.
Vào khoảnh khắc ấn Công Đức phát uy, Khoa Đầu Hỏa cũng nắm vững thời cơ, ngọn lửa bất thình lình bổ nhào về phía Mục Cẩm Vân.
Chủ nhân đang suy yếu, tất nhiên sức mạnh của Khoa Đầu Hỏa cũng giảm đi rất nhiều.
Vạn Tượng Tống được xây quanh Kiến Mộc, mà hiện giờ, phần lớn tu sĩ của châu Vân Lai đều tập trung ở trong Vạn Tượng Tống, bắt đầu từ nơi thấp nhất của cây cho đến bầu trời ở nơi cao nhất.
Nơi này chứa phần lớn người của châu Vân Lai, không chỉ có tu sĩ mà còn có những người phàm được họ cứu về từ khắp nơi.
Dường như nàng đã có chút sức lực, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn như đang phun lửa giận, tràn ngập nỗi phẫn nộ và tuyệt vọng.

Ta thích ánh mắt này!
Ngón tay của Mục Cẩm Vân đã sắp chọc vào mắt nàng,
Đẹp thật.

Dáng vẻ của nàng hiện giờ, nếp nhăn sâu đến vậy, cũng chỉ có mỗi đôi mắt này là còn đẹp thôi.
Hắn nói như vậy xong, trong tay đã có một luồng khí lạnh phóng ra che kín hoàn toàn đối mắt của Tô Lâm An,
Ta sẽ móc hai viên ngọc này ra để cất đi.
Lần này, Tô Lâm An đã thật sự không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Máu thịt của hắn đã trở thành chất dinh dưỡng của Khoa Đầu Hỏa, thiêu đốt con cổ trùng kia đến mức xoay vòng vòng.
Nhưng dù nó có giãy giụa thế nào thì vẫn không thể thoát ra khỏi lồng giam được đúc từ cơ thể ấy.

Trước kia nàng đổi được cơ thể.
Ta muốn giết nàng, chỉ có thể hủy diệt nguyên thần của nàng mới có thể thành công thật sự, đúng không.
Nói đến đây xong, hắn hưng phấn:
Vậy ta sẽ hủy nguyên thần của nàng, lấy nhục thân của nàng để làm thành một con rối, ngày nào cũng mang theo bên người.
Tô Lâm An nảy ra một ý.
Giờ sắc mặt Tiểu Thiền cũng rất tệ.
Vừa rồi để giúp đỡ tu sĩ châu Vân Lai mà nàng đã nhả ra một lượng linh khí lớn nên cũng cực kỳ suy yếu, không thể duy trì nổi hình người.
Chỉ có nụ cười chói mắt trên gương mặt hắn, chói đến mức nàng càng lúc càng váng đầu, mí mắt cũng dần trĩu xuống.
Trong biển ý thức, ấn Công Đức không hề động đậy, chiếc lá đã đầy ắp ánh sáng xanh lục khẽ đung đưa nhưng vẫn chưa hề rụng xuống.
Sau khi thiêu đốt thọ nguyên, vốn nàng cũng chẳng sống nổi mấy ngày nữa, yếu ớt đến mức chẳng nhấc nổi đầu ngón tay.
Bởi vậy, nàng chỉ có thể trừng mắt, cử vậy nhìn hắn chăm chăm không chớp lấy một cái.
Đây chính là sức mạnh đang giày vò nàng, khiến nàng không thể ngất đi được.
Mục Cẩm Vân lấy đầu ngón tay vén mí mắt nàng lên, âm trầm nói:
Ta đã nói rồi, ta không muốn nàng chết nhẹ nhàng như vậy.

Dù sao thì, để khiến nàng thích, ta đã chịu khổ nhiều tới vậy cơ mà.
Hắn hơi chu môi, làm bộ cực kỳ tủi thân,
Nếu như nàng chết thanh thản như vậy, chẳng phải ta lỗ nặng rồi hay sao.
Vào đúng lúc này, một giọng nói e dè vang lên:
Ca ca, rốt cuộc là ca sao vậy?
Là Tiểu Thiền.
Tuy rằng ngươi rất đẹp trai, nhưng Tô Lâm An của chúng ta cũng có tiết tháo liêm sỉ nhé! Sao có thể yêu cái thứ khốn nạn ác ôn như người được cơ chứ! Nói nhăng nói cuội cái quái gì vậy? Học gì không học, lại học thói tự luyến của nàng.
Còn giữ bí mật cái gì? Ngươi nói rõ ra xem nào? Khoa Đầu Hỏa quả thật không thể hiểu nổi, nó chỉ biết giờ Tô Lâm An không có linh khí không có thần thức, chẳng khác gì một người phàm.
Nhưng chẳng ngờ rằng, nó lại đốt vào được nguyên thần của Mục Cẩm Vân? Hình như hắn ta, cũng không mạnh như nó vân tướng: Đang ngờ vực, nó đã cảm nhận được tên ác ôn vừa phách lối đến mức không ai bì nổi này bỗng mềm nhũn đầu gối, ngã nhào xuống đất.
Cơ thể của hắn dường như đã bị đục rỗng, lồng ngực nóng hầm hập, ở trong đó chỉ có một con cổ trùng giống như bị khóa trong cái xác trống rỗng này.
Nàng chẳng nhìn thấy gì cả, ngay cả những lời thì thầm mà Mục Cấm Vân nói với nó, Tô Lâm An cũng không nghe thấy.

An An, hiện giờ, công đức của nàng đã đủ chưa?
Dù sao thì, nàng đã giết được kẻ ác nhất thiên hạ tay nhuốm máu của hàng vạn người.
Điều quan trọng nhất là, kiếm khí lạnh lẽo này lại quen thuộc đến vậy, trên đó rõ ràng là có hơi thở của Mục Cẩm Vân.
Lúc trước, Mục Cẩm Vân cũng dùng chính kiếm khí như vậy để giết sạch tất cả tu sĩ của Vạn Tượng Tống.
Cũng chỉ trong nháy mắt, những nơi thấp nhất đã bị khí lạnh bao phủ, rồi lại bị kiểm khí khuấy đảo thành bông tuyết.
Những người thường vẫn còn đang cầu nguyện kia, cứ vậy mà tan thành khói bụi.
Chuyện này là sao? Lẽ nào kẻ ra tay chính là Mục Cẩm Vân! Hắn...
Tại sao lại muốn làm như vậy chứ!
Nàng xem nàng xem!
Mục Cẩm Vân còn quay đầu lại mỉm cười với Tô Lâm An,
Bọn họ đều sợ mất hồn mất vía cả rồi kìa?

Kẻ ra tay cuối cùng là ta, có ngạc nhiên không, có bất ngờ không?
Lúc này, vẻ mặt Mục Cẩm Vân đã trở nên điên cuồng, giống hệt như một gã điên.
Hắn đặt Tô Lâm An lên đoạn kiểm gãy, dùng linh khí trói chặt lấy nàng.
Sau đó cơ thể hắn lóe lên, đáp xuống cạnh nhánh cây của Kiến Mộc, đặt tay lên Kiến Mộc.
Tay hắn đâm vào lồng ngực nàng.
Tô L9âm An không thấy quá đau, nàng chỉ cảm thấy nơi đó rét buốt, như có một luồng khí lạnh chui vào cơ thể nàng, sắp làm đó6ng bằng cả trái tim của nàng.

Nhìn kìa, có người muốn cứu nàng.
Kiểm của hắn còn chưa ra, ống tay vừa phất một cái đã chặn lại được tất cả lá tùng.
Hắn duỗi tay túm một cái, con hạc tiên hư ảo kia đã bị tóm cổ.

Liều thôi!
Khoa Đầu Hỏa gào ầm lên, đâm thẳng vào giữa chân mày của Mục Cẩm Vân.
Nó tưởng rằng mình sẽ bị Hàn Băng Diễm cắn nuốt hoặc dập tắt, hoặc là bị con cổ Phệ Tâm kia bắt lấy giẫm đạp chơi đùa.
Cả người nàng lạnh đến mức tê dại, tất nhiên là không thấy đau.
Hiện giờ 5nàng không hề có sức lực phản kháng, linh khí và thần thức đều khô kiệt.
Ta đã lừa nàng, nàng không tức giận hay sao?
Cũng chẳng thèm đợi Tô Lâm An trả lời, hắn đã tự bật cười, đôi môi đỏ nhếch lên trên gương mặt trắng bệch, nụ cười cực kỳ tà nịnh,
À, ta biết rồi.
Cái tay còn lại vuốt khẽ lên đầu mũi của Tô Lâm An,
Nếu người nàng muốn cứu chết sạch, hẳn là nàng sẽ tuyệt vọng nhỉ!
Hắn vừa dứt lời, con người Tô Lâm An co rụt lại, trong mắt thình lình bắn ra những tia sáng lạnh lẽo khiếp người.
Mà Mục Cẩm Vân nói được thì làm được.
Dáng vẻ tuyệt vọng của họ, ta cực kỳ thích
Tiếng kêu gào thảm thiết đó thật êm tai dễ nghe, cảm xúc tuyệt vọng có thể khiến cả nguyên thần của ta hưng phấn.
Khi Mục Cẩm Vân nói những lời này, sát khí quanh người hắn vờn bay như đang giương nanh múa vuốt, khiến cả người hắn càng trở nên quỷ mị hơn.

Sao nàng lại không tuyệt vọng vậy?
Mục Cẩm Vân bất mãn bĩu môi,
Ánh mắt còn bình tĩnh như vậy nữa.
Những âm thanh đó càng lúc càng yếu, còn nàng thì thấy dường như cơ thể mình cũng càng lúc càng lạnh, mí mắt cũng trĩu nặng hơn...
Tuyệt vọng không? Chắc là có...
Hắn vào lúc này, còn khiến người ta khiếp sợ tuyệt vọng hơn những tu sĩ thượng giới kia.

Tiên linh!
Nam Ly Nguyệt thất thanh kêu lên.
Công đức mà nàng có được, chắc cũng đủ để nàng sống lại rồi nhỉ? Hắn chỉ có thể, chống đỡ được tới đây thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.