Chương 332: Hạ độc


Lúc này nàng ta nhấc tay lên, ống tay áo rộng trượt xuống khuỷu tay để lộ cánh tay trắng ngần.

Trên cổ tay có một chiếc vòng ngọc đỏ, càn8g tôn lên nước da trắng nõn như ngọc của nàng ta.
Trong loại độc này sẽ được cho thêm vài cánh hoa Tang Lam.
Dù sao thì chỉ cần dùng lượng lớn, thú Phệ Căn rất dễ dàng bị trúng chiêu.
Tô Lâm An nói:
Loại độc đó chỉ đủ để khiến nó ngủ say thôi sao?

Bọn họ có bao nhiêu người như vậy thì nhất định có thể bắt được nàng.
Gã cũng được coi là ân nhân cứu mạng của nàng rồi, lẽ nào còn sợ không thu được người vào túi hay sao.
Sau khi vừa giãy ra, thú Phệ Căn hít mạnh, những linh thuyền ở phía trước bị nó hít vào trong miệng, rất nhanh đã bị lăn xuống dưới, làm bạn với Tô Lâm An.
Có điều, những người trên linh thuyền không tốt số như nàng, khi rớt xuống chỉ còn lại bộ xương rồi cũng nhanh chóng chìm vào trong chất dịch sôi trào kia, biến mất tăm chỉ trong nháy mắt.
Gã phái đi sáu người, nhưng lại chỉ có một người trở lại, 9còn nói phía dưới có một người phụ nữ cảnh giới Thiên Tiên gì đó, căn bản không phải là người mà họ có thể chọc vào được.
Trong khi hắn 6trốn đi, Ảnh Trầm Bích vẫn luôn ghi lại tất cả những gì xảy ra ở bên dưới.
Pháp bảo của những nữ tu khác đều là đàn, kiểm, sáo, roi, dây lụa, chuông...
các kiểu, còn vũ khí của nàng, lại chính là hai nắm đấm.
Thầy thú Phê Căn vốn đã dần thôi giãy giụa bỗng lại giằng co dữ dội, đồng thời phát ra những tiếng gầm tức giận, cơ thể rung lên từng đợt từng đợt một.
Miệng nó cũng bị một món pháp bảo khóa chặt lại, vì bị đau nên muốn kêu gào, cái rọ mõm kia cũng bị nó giãy ra.
Chỉ có linh thuyền cao cấp mà Trương Tễ Nguyệt đang ngồi mới có thể miễn cưỡng đứng vững không bị hất đổ, nhưng cũng lắc lư, rõ ràng là không thể chịu được bao lâu.

Tiêu rồi, công tử, chúng ta không thể chế ngự được con thú Phệ Căn này!
Đôi mắt Trương Tê Nguyệt đỏ ngầu.
Trong mắt gã, từng cử chỉ dù là rất nhỏ của người phụ nữ ấy đều cực kỳ quyến rũ, khiến cho gã say đắm không thôi.
Thậm chí trong lòng gã còn có một cảm giác mơ hồ, nữ tu ấy cũng có thể chất thuần ấm.
Thế nhưng, thú Phệ Cắn vẫn nhảy nhót tưng bừng, dây xích bị tuột ra, công kích của nó cũng càng lúc càng mạnh theo.
Không bao lâu sau, lại có vô số linh thuyền bị nó hút vào trong miệng.
Lúc này, nên báo thù rồi chứ nhỉ? Ỗ, đó là gì vậy? Tô Lâm An nhìn thấy có một thứ màu đỏ hồng đang rơi xuống.
Đợi sau khi nó rơi xuống hẳn, nàng mới nhận ra, đó là một người.
Nếu như nữ tu kia thật sự là Cảnh giới Thiên Tiên, vậy thì có khả năng sau khi bị nuốt vào, nàng vẫn chịu được khoảng một khắc.
Nghĩ tới đây, Trương Tễ Nguyệt đứng phắt dậy, ra lệnh:
Mau lên.
Tổ Lâm An:
...
May quá, nàng là củ cải.
Nếu như là cơ thể vốn có thì lúc này chắc cũng bị hòa tan rồi.
Đồng thời nhân lúc nàng ta vẫn chưa chú ý, gã dùng dây thừng trói chặt nàng ta lại, ném vào cái miệng đang mở rộng như hố đen của thú Phệ Căn.
Đó là một viên thuốc độc còn lợi hại hơn cả Phệ Thần Hương, đến ngay cả người có tu vi Cảnh giới Thiên Tiên cũng sẽ ngã gục.
Nhưng đợi đến khi họ đuổi đến, đã chẳng thấy bóng dáng của người phụ nữ ấy đâu.
Rất có khả năng, nàng bị con thú Phệ Căn trước mặt nuốt chửng.
Lúc này, mấy ngàn tu sĩ ấy đều tới đây.
Những pháp bảo chuyên bắt thú Phệ Căn mà bọn họ đang dùng, cũng là do gã nhờ tỷ tỷ ở Huyết Nguyệt Giới truyền thẳng tới đây bằng thuật dịch chuyển càn không Chỉ là người khác chỉ chăm chăm nhòm ngó vào con thú Phệ Căn kia, mà sự chú ý của gã, lại hoàn toàn bị người phụ nữ trong Ảnh Trầm Bích hấp dẫn.
Nhưng nếu nói nàng là thể tu, thì lại chẳng hề giống chút nào.
Thể tu đâu thể có làn da trắng ngần như vậy, nào có dáng vẻ đẹp đẽ như vậy.
Tô Lâm An lập tức nghĩ ngay ra một cách.
Nếu đã vậy, nàng tìm cách khiến cho thú Phệ Cần không ngủ nổi là được.
Từ trước đến nay gã vẫn luôn thích những người phụ nữ dịu dàng biết nũng nịu, bởi vậy phần lớn những người phụ nữ bên cạnh gã đều trông yếu ớt như có thể bị gió thổi bay.
Cho dù tính cách của họ vốn không phải là như vậy, nhưng khi đứng trước mặt gã cũng phải làm bộ chim nhỏ đang nép vào mình.
Những tu sĩ khác khi rơi xuống đây đều biến ngay thành một bộ xương, người phụ nữ kia lại không hề hấn gì cả, nhưng trên người nàng ta không hề có sức sống nên có hơi đáng sợ.
Ví như nàng là củ cải trắng, còn nữ tu kia thì chính là cà rốt, điều này đúng là hơi quỷ dị.
Làn da của nàng cực kỳ hoàn mỹ.
Khi mây đen ập đến, nàng tựa như một khối bạch ngọc thượng đẳng đang tỏa ánh sáng.

Ngươi xem, đúng là điều khiển được phương hướng này.
Nàng nhận ra nểu thú Phệ Căn bị đau sẽ có người lại một chút, hơi uốn éo đổi hướng.
Vì vậy nàng không ngừng thử nghiệm, nắm đấm đánh vào một điểm như vũ bão, cuối cùng, khiến cho đầu của thủ Phê Căn nhằm chuẩn vào linh thuyền mà kẻ thù đang ngồi.
Đã ném thuốc ra chưa! Sao nó vẫn chưa ngất đi vậy!
Lần này bọn họ cũng dùng hết vốn liếng, mang tới năm trăm cân thuốc độc có thể làm thủ Phê Căn ngất đi, nhất định phải chế ngự được nó.
Chỉ thấy cường độ giãy giụa của con thú Phệ Căn kia càng lúc càng yếu.
Tất nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là, nàng phải còn sống.
Nếu như chết rồi thì...
Vì vậy lúc Trương Tễ Nguyệt lấy ra xem thì không chỉ nhìn thấ5y vị nữ tu có tu vi cao thâm khó lường kia, còn nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng, con thú Phệ Căn khổng lồ xuất hiện ở châu Vân Lai.
Trong thành Diệp cũng có cứ điểm do Huyết Nguyệt Giới bố trí, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng lên tới mấy ngàn tu sĩ.
Thấy nó đã sắp ngất đi, Trương Tễ Nguyệt lấy ra một cây dùi dài.
Sau khi cây dùi này cắm vào người thú Phệ Căn sẽ tạo ra móc câu, có thể nhổ tận gốc đóa hoa trên đuổi thú Phệ Căn chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn.
Những thứ mà nó thích ăn trong hư không cũng chẳng nhiều, sau khi ăn no được một lần sẽ đánh một giấc sâu kéo dài rất nhiều năm.
Nhân tu vốn không thể làm gì được thú Phệ Cắn, sau này họ mới suy nghĩ ra một loạt những pháp bảo có thể dùng để đối phó với thú Phệ Căn, trong đó thứ hữu dụng nhất chính là một loại độc có thể khiến thủ Phê Căn say ngủ, Phệ Thần Hương.
Tô Lâm An nhìn kỹ một lượt rồi hô lên:
Ôi, có độc.
Vừa nãy thì hạ độc trên da thú Phệ Căn, giờ thì hạ thẳng vào trong bụng nó rồi sao? Nàng nén lại cơn buồn nôn, thi triển thuật cầm nã để bắt thi thể nữ kia tới.
Giờ nàng cũng đã hết cách, chỉ có thể giẫm lên cái xác kia.
Ánh mắt Trương Tễ Nguyệt tối sầm lại, vậy thì đúng là quá đáng tiếc.
Tô Lâm An có thể nhìn thấy được tất cả động tĩnh xung quanh thông qua niệm lực.
Nữ tu uống thuốc vào sẽ thành một độc nhân, sau khi thú Phệ Căn nuốt xuống thì chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Đan dược này do tỷ tỷ lén đưa cho gã, cực kỳ quý báu, chỉ có một viên duy nhất, lại chẳng thể ngờ lúc này phải dùng với con thú Phệ Căn này.
Gã đã xin bao nhiêu thứ từ Huyết Nguyệt Giới, nếu như không bắt được con thú Phệ Căn này về mà còn làm tốn bao nhiêu người và của như thế, thì sau khi về không chỉ có gã phải chịu phạt, e là đến ngay cả tỷ tỷ gã cũng sẽ bị liên lụy theo.
Trương Tê Nguyệt hạ quyết tâm, thình lình nhét một viên thuốc vào miệng người phụ nữ bên cạnh.
Mà cách để làm nó không thể ngủ, rõ là cực kỳ đơn giản.
Tô Lâm An đấm mạnh một quyền, lại đánh một trận tơi bời trong bụng thú Phệ Căn.
Nàng ta đang bóp nhẹ bả vai của Trương Tễ Nguyệt, nói với giọng dịu dàng.
Trươ3ng Tễ Nguyệt không lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm vào Ảnh Trầm Bích trong tay.
Nhưng người phụ nữ trong Ảnh Trầm Bích, hoàn toàn khác với họ.
Nàng không chỉ xinh đẹp, mà còn ngông cuồng.
Nàng biết thú Phệ Căn đã trúng độc, trầm vào cơn mê.
Khoa Đầu Hỏa cũng giải thích:
Thủ Phê Căn vốn rất thích ngủ.
Giờ Trương Tễ Nguyệt mới hoảng sợ, khởi động linh thuyền muốn trốn đi.
Kết quả là con thú Phệ Căn kia bỗng đổi hướng, đuổi theo linh thuyền của gã! Mà lúc này, Tô Lâm An đang đổi một thế khác để đánh nó.
Hơn nữa nếu như nữ tu kia thật sự là Cảnh giới Thiên Tiên, chắc chắn sẽ nghĩ cách tự cứu, bò lên theo móc câu này.
Tới lúc ấy, chắc chắn nàng sẽ bị thương nặng.
Thú Phệ Căn giãy giụa không ngừng, những sợi dây xích đang trói trên người nó kêu vang ầm ầm rồi đứt.
Dù là chưa đứt hẳn, cũng sẽ bị nó hất bay đi.
Trương Tễ Nguyệt chỉ thấy vô cùng tiếc nuối.
Gã cũng không quan tâm tới trận chiến, vẫn tỉ mẩn ngắm vuốt Ảnh Trầm Bích trong tay, hận không thể bắt lấy hình dáng của người phụ nữ ấy lôi ra ngoài.
Như vậy vẫn chưa đủ, nàng dùng cả cơ thể đụng qua đụng lại trong người thú Phệ Căn.
Thú Phệ Căn bị đau, rên rỉ đau đớn, cơn buồn ngủ không ngừng ập tới như sóng biển cứ vậy mà bị đánh tan.
Nếu không thì sao gã chỉ vừa mới nhìn đã bị nàng hấp dẫn lấy, không thể dời mắt nổi.
Cho dù nàng không hề dịu dàng ân cần chút nào, nhưng đã khơi dậy dục vọng trong gã.

Ngươi làm gì vậy?
Khoa Đầu Hỏa nhìn thấy xác chết kia thì buồn nôn muốn chết.

Tô Lâm An sa sầm mặt mũi, nàng đã hơi hiểu được cái tính ghét bẩn của Mục Cẩm Vân rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.