Chương 352: Chấp nhận số phận


Lúc này nàng không tiếp tục ở lại gần đầu Thiên Ma nữa, mà đi tới bên cây cầu đá kia.

Cây cầu đá này nằm ở gần đàn tế8 hình tròn lúc trước.
Mà giờ, nó lại tự quay về.
Thật ra nàng cũng biết cái váy này đã nhận chủ nên căn bản không thể vứt đi được.
Nhưng sức lực của nắm đấm đã trút ra, gậy trúc đàn hồi bắn ngược lại, quất mạnh vào trán nàng.
Tuy rằng không bị đổ máu, nhưng trán nàng cũng tê rần, hơi đau.
Nàng gánh vác ấn Công Đức này muốn hành thiện tích đức, đúng là hơi buồn cười nhỉ.
Nàng mở rộng thần thức ra.
Cường giả nổ mình mà chết, gậy trúc vẫn còn đó, xem ra nó không phải là vật tầm thường.
Nàng không nghĩ ngợi gì nhiều, vung quyền đấm luôn vào gậy trúc.
Nàng chỉ có thể nín thở tập trung tinh thần, dồn hết sức vào cổ tay và cánh tay, làm cho sợi tơ không thể động đậy nữa.
Sợi tơ kia dần dừng lại.
Trên đầu họ vẫn còn lớp phong ấn nom chừng rất mạnh kìa.
Để đối phó với cái đầu của Thiên Ma này, không ngờ cường giả bên ngoài lại đặt phòng ẩn nhiều tầng như vậy, còn phong tỏa cả một khu vực.
Sức lực của nàng rất mạnh, Kim Cang Quyền cũng cực kỳ có uy lực, không ngờ đấm xuống như vậy mà gậy trúc chỉ bị cong mạnh xuống, làm triệt tiêu đi hơn nửa sức lực của nàng, giống như một cây cung dài uốn lượn.
Tô Lâm An lập tức thấy không ổn.
Nếu thật sự cầm lấy cái lệnh bài chó má gì của y tới Quỷ Môn Quan, e rằng sẽ bị đập cho xương cốt cũng chẳng còn.
Tu sĩ thượng giới không thể ngốc như vậy, cái bẫy kiểu vậy mà cũng mắc vào được? Tô Lâm An cũng không chắc, dù sao nàng sẽ không bị mắc lừa.
Xem tình hình này, thì tên khốn vẫn luôn ở trong này lúc trước đã nổ mình mà chết luôn rồi sao?
Người thì chết rồi, nhưng những pháp bảo không cất trên người thì vẫn còn.
Khi nó rơi xuống đất, có giọng người vang lên:
Gặp nhau tức có duyên.
Nếu như ngươi đã tìm thấy được hài cốt của ta, chứng tỏ ngươi đã vượt qua được bài kiểm tra của ta, chính thức trở thành đệ tử thân truyền của Quý Khiểu ta.

Quỷ Khiểu ta cả đời chưa từng thu nhận đồ đệ.
Công pháp còn lại là phép thần thông Nhất Thủ Già Thiên.
Trái lại Tô Lâm An xem xét phép thần thông này kỹ hơn.
Có điều nếu như ma tu đó vẫn còn nguyên thần, phối hợp với phép thần thông của y, làm cho tất cả mọi thứ đều trở nên chân thật đáng tin, lừa lấy một người thì chắc cũng không thành vấn đề.
Tiếc rằng y đã chết hẳn, nguyên thần cũng tan thành khói bụi, không có những điều kiện khác đi kèm thì tất nhiên sẽ rõ ràng trăm ngàn kẽ hở.
Giờ thần thức của nàng đang mệt lả, niệm lực hết sạch, Khoa Đầu Hỏa cũng ngủ say gọi mãi không6 thấy tỉnh, thật sự không thể hành động một cách thiếu suy nghĩ.
Bởi vậy sau khi lượn vài vòng ở xung quanh, Tô Lâm 5An bố trí một trận pháp đơn giản ở đó, lưu lại một luồng thần thức để giám thị rồi quay về nhà tổ, bắt đầu vào lá Ngưng Bằng nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Lâm An vừa nhìn đã biết đây là một cái bẫy, nói không chừng là thứ kẻ đó chuẩn bị để đoạt xác.
Nếu y đã là ma tu, chắc chắn sẽ có một vài thủ đoạn không tầm thường, có sắp xếp như vậy cũng chẳng có gì khó đoán.
Cho dù nó vô cùng xinh đẹp, nhưng vẫn khiến lòng người chợt thấy rét lạnh.
Khi ấy chiếc váy bay đến bên chân nàng thì còn bị nàng giẫm cho mấy cái, sau này khi nàng đi cũng không hề nhặt nó lên.
Ở dưới trụ cầu bên bờ sông đối diện, Tô Lâm An nhìn thấy một cái hầm đất.
Lối vào hầm được đào cực kỳ sâu, còn có khí huyết sát mỏng manh tràn ra từ bên trong.
Nàng bay đến bờ đối diện, vừa dùng thần thức dò đường, vừa cẩn thận chui vào hầm đất.
Dọc đường nàng không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.
Lúc này kẻ ác đã bị diệt, nhà tổ tạm thời thoát khỏi mối nguy.
Giờ trên đồng bằng Cổ Tỉnh này chỉ còn lại người sống trên nhà tổ và một cái đầu của Thiên Ma, nếu như hai bên có thể chung sống hòa bình với nhau thì cũng có lợi để họ phát triển ở đây.
Có lẽ đó chính là sào huyệt của kẻ ác
kia.
Nàng nhìn thấy một cây gậy trúc màu xanh biếc cắm ở đáy ao, mà giữa gậy trúc có một chỗ còn vết máu.
Nàng đoán kẻ đó ngồi trên cái gậy trúc này để mình không bị dính phải nước đọng.
Đợi đến khi cầm lấy nó rồi, nàng mới ý thức được một đầu của gậy trúc còn có một sợi tơ trong suốt mảnh đến mức dùng thần thức cũng không thể phát hiện.
Sợi tơ buông thõng vào trong nước, đầu còn lại thì đang móc vào một cái túi màu xám nho nhỏ.
Liên hệ tới cả những đồng nam đồng nữ kia, ánh mắt Tô Lâm An lại càng lạnh lẽo hơn.
Bọn họ không có sức mạnh mà còn làm như vậy, thì chuyện mạnh được yếu thua trong giới tu chân cũng chẳng có gì là lạ.
Trước hết, tốt nhất là cứ trốn ở đây nâng cao thực lực.
Có điều đợi đến khi họ muốn ra ngoài, e là cũng cực kỳ khó.
Sau khi thi triển nó, y không chỉ có thể thay đổi hoàn toàn mọi thứ ở trong lĩnh vực mà còn che chắn được niệm lực và ngũ quan.
Khó trách y còn giấu cả cầu lên trời, nàng cũng chẳng nhìn ra nổi.
Nếu như là tu sĩ bình thường thì chắc chắn đã bị cắt chết ngay.
Nàng tưởng rằng cơ thể củ cải này cực kỳ bền chắc, ngay cả thủ Phê Căn cũng chẳng thể tiêu hóa nổi, nhưng chẳng ngờ mình lại liên tục bị thương ở đồng bằng Cổ Tỉnh này.
Sau đó, nàng nhìn thấy mỗi trụ cầu đá đều đang đè lên hài cốt con người.
Đám người phàm kia dùng người sống để tế cầu, đã đủ để thấy được lòng người hiểm ác.
Nhìn như vậy, cây gậy trúc này giống như một chiếc cần câu cá.
Nàng cầm gậy trúc không cử động, nhưng sợi tơ lại phất phơ trái phải.
Hơn nữa ở trong lĩnh vực, y có thể tạo ra một vài thứ vốn không hề tồn tại, phóng đại nỗi sợ trong lòng người đến mức vô hạn.
Ví dụ như người phàm cung thần kính quỷ, y có thể làm ra cực kỳ nhiều quỷ, khiến cho nơi đây biển thành khu vực có bách quỷ hoành hành.
Đầu tiên nàng bị bia mộ đâm rách trán, giờ lại bị sợi tơ kia cắt cho mấy đường, khỏi phải nói đến chiếc váy đã có thể tự hút máu trên người nàng nữa.
Tô Lâm An dùng tay tóm chắc lấy sợi tơ, nào ngờ sau khi chạm vào nó, sợi tơ lại càng đong đưa mạnh hơn.
Lĩnh vực này của y đúng là rất mạnh, đặt lên là Nhất Thủ Già Thiên cũng không phải nói quá.
Nếu như đợi đến khi y lên được cấp bậc Nhập Thần, thi triển Nhất Thủ Giả Thiên, thì e là ngay cả quy tắc của thiên đạo cũng bị qua mặt trong lĩnh vực của y, y có thể tự xưng thần trong chính lĩnh vực của mình.
Nàng cầm cây gậy trúc và túi vải ra ngoài.
Còn tấm lệnh bài chẳng có chút tác dụng nào chỉ có một trận pháp lưu giữ âm thanh thì Tô Lâm An cũng chẳng buồn nhặt, cứ để nó chìm trong vũng nước đọng..
Xem ra, trong mắt họ, cái đầu Thiên Ma này còn hung tàn hơn những phần khác trên cơ thể.
Khi Tô Lâm An quay lại lá Ngưng Băng, nàng nhìn thấy chiếc váy đỏ lại tự bay về, đang vắt trên một gốc cây trong lá Ngưng Bằng, phất phơ theo gió.
Ha ha ha, sư phụ của ngươi, ta, lúc đầu chính là một nhân vật đáng gờm có tu vi cảnh giới Thiên Tiên tột đỉnh, có sức tranh chức giới chủ.

Chỉ tiếc rằng...
Tấm lệnh bài kia rơi vào trong nước vẫn còn nói một thôi một hồi.
Tô Lâm An nhìn kỹ, trên lệnh bài không có tàn dư của thần hồn lưu lại.
Có lẽ trên đó có một trận pháp lưu giữ âm thanh.
Điều đó cũng có nghĩa, Quỷ Khiếu đã sớm lưu lại những lời này từ trước, đợi đến khi có người chạm vào thì sẽ tự phát ra tiếng.
Nếu sau khi ta chết có người có thể kế thừa y bát của ta, thì cũng coi như là có người kế tục, chết không hối tiếc.

Đợi đến khi thần công của người đại thành, cầm lấy tấm lệnh bài này đến Quỷ Môn Quan ở Ma Giới là có thể kế thừa tất cả những gì ta để lại ở Quỷ Môn.
Nếu ngươi tận dụng tốt thì cảnh giới Thiên Tiên cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai.
Đợi đến khi đi hết lối, Tô Lâm An nhìn thấy lòng đất mở rộng hơn một chút.
Đây là một cái hố lớn, phía dưới có ít nước đọng.
Sợi tơ ấy cực kỳ sắc bén, Tô Lâm An cũng bị xước tay vì nó.
Tuy rằng nàng không bị rách da nhưng cũng đã có ít dấu vết.
Tất nhiên, tiền đề của việc này là những điều y nói trong thẻ ngọc là thật, đồng thời y phải đạt đến cảnh giới Nhập Thần.
Trong cái hầm này chỉ có chút đồ như vậy, Tô Lâm An lục lọi một lượt không thu hoạch được thêm gì.
Ít nhất, ở nơi đây khá an toàn, căn bản không có ai tới.
Mấy người kia cũng chưa đạt đến mức độ cần phải dùng nước hồ Giới để luyện cơ thể.
Nhìn từ dưới lên trên, nơi này chẳng khác gì đang ở trong một cái giếng sâu.
Bốn bề toàn là vết máu, khí huyết sát không hề tan đi, trong vũng nước đọng ở dưới chân còn có ít vụn thịt, cực kỳ buồn nôn.
Nàng đã tìm kiếm rất lâu ở nơi đó, còn thả Khoa Đầu Hỏa đi đốt sạch cả đàn tế mà vẫn không phá3t hiện ra sự tồn tại của cây cầu, giờ trái lại lại thấy rất rõ ràng.
Tuy rằng kẻ làm điều ác đã chết, nhưng Tô Lâm A9n vẫn không hề lơ là.
Không biết gã Quỷ Khiểu này đã bị nhốt ở đây bao năm, trên người chẳng có lấy một viên niệm châu nào.
Lúc ấy y chật vật đến cỡ nào rồi mới bị nhốt ở nơi đây, thế mà phải chịu đựng đến mức chẳng còn lại chút gì để bổ sung sức mạnh.
Tuy rằng bị đau một chút, nhưng Tô Lâm An cũng xác định được lúc này gậy trúc kia đã là vật vô chủ, nếu không thì nàng sẽ không chỉ bị đập lại một nhát nhẹ nhàng như thế.
Tô Lâm An rút gậy trúc lên.
Trong túi còn có hai tấm thẻ ngọc công pháp và một ít linh thạch.
Một thẻ ngọc công pháp tên là Huyết Luyện Thuật, liên tục cắn nuốt tinh huyết của Quý Khiếu để tôi luyện cơ thể, nói là muốn để lại công lực cả một đời cho đồ đệ.
E rằng những người phàm ở đây hồi trước đã bị lĩnh vực của y hút cạn sức sống.
Cũng tức là bị dọa chết.
Cũng vào đúng lúc này, Tô Lâm An bỗng ra tay bắt lấy cái túi kia.
Nàng mở túi ra, có một tấm lệnh bài màu đen rơi xuống.
Đợi đến khi cơ thể nàng khôi phục tạm ổn, nàng mới ra khỏi lá Ngưng Băng, bên ngoài cũng chỉ mới qua hai canh giờ mà thôi.
Lần này ra ngoài, nàng đi thẳng đến phía dưới trụ cầu đá.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.