Chương 353: Tu luyện


Nhóm người này, nếu muốn lên được Độ Kiếp kỳ thì là điều không thể, cũng có nghĩa là bọn họ mãi mãi không thể rời khỏi trấn Than8h Thủy và nhà tổ.

Một khi phải ra ngoài, họ sẽ không thể chịu được áp lực ở ngoài.
Bởi vậy Tô Lâm An bị đánh cho mặt đầy dấu ứ đỏ, cuối cùng nàng không dùng cách đánh mạnh bạo nữa mà chọn cách mềm dẻo.
Muốn mềm dẻo được thì trước hết phải học cách khống chế sức mạnh.
Trong bát hoang, việc Thu Hoang được xếp thứ ba có liên quan khá nhiều đến vực Cửu Cực này.
Mà trong Thu Hoang, vốn có tới chừng hơn trăm tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên, chính bởi vậy mới xa xỉ đến độ để một tu sĩ cảnh giới Thiên Tiến trấn thủ vực Cửu Cực quanh năm.
Đồ buộc trên đó từ nặng cho đến nhẹ, càng ngày lại càng khó khống chế hơn.
Mỗi ngày luyện xong, từ cánh tay cho đến cả cơ thể nàng đều bị sợi tơ kia cắt ra không biết bao nhiêu vết xước.
Tám tầng trên của vực Cửu Cực không hề có kết giới, bởi tám tầng trên chỉ đơn giản là nơi giam giữ phạm nhân, cũng là nơi để những tinh anh của Thu Hoang tới rèn luyện.
Hai tầng trên thích hợp với tu sĩ cảnh giới Nhân Tiến, tầng ba cho đến tầng bảy ở giữa dành cho tu sĩ cảnh giới Địa Tiên, còn tầng tám, thì là nơi lịch luyện của tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên.
Vết nứt trên tấm Tiên Sứ Lệnh kia được săn sóc trong khoảng thời gian dài đã dần biến mất, cả tấm lệnh bài long lanh trong suốt liền thành một khối, không nhìn ra được bất cứ một dấu vết đã từng bị rạn nứt nào.
Nhưng nàng không biết, Mục Cẩm Vân có được hưởng lợi gì từ nó hay không.
Nhưng trong chuyến đi tới bí cảnh vào ngàn năm trước, Thu Hoang đã tổn thất mất gần một phần tử số tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên.
Bí cảnh ấy vẫn luôn bị họ phong tỏa nghiêm ngặt, tạm thời vẫn chưa ai biết chuyện.
Sau nhiều lần thử nghiệm, sợi tơ mảnh trên cây gậy trúc kia chính là trợ thủ giúp nàng khống chế sức lực tốt nhất.
Nàng buộc vật nặng lên sợi tơ, ngày nào cũng dùng gậy trúc nhấc vật nặng lên rồi sợi tơ đó đung đưa.
Nếu không phải là vậy thì hắn cũng không thế găng chịu ở đó lâu đến thế.
Cho dù có là tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên bị nhốt vào cũng sẽ không chịu nổi quá mười năm.
Vực Cửu Cực.
Vực Cửu Cực tổng có chín tầng, môi trường ở tầng dưới cùng là khắc nghiệt nhất.
Luyện tập Nhiễu Chỉ Nhu này, Tô Lâm An vung đấm nom cũng mềm mại hơn, như đang khoa chân múa tay.
Ai liếc qua còn tưởng nàng đang múa, cũng khá là vui tai vui mắt.
Trái lại vì đặc tính dẻo dai của nó, nó còn đập ngược bộp bộp bộp lại vào người nàng.
Sức lực của nàng càng mạnh, chỉ cần không phá được lớp phòng ngự của cây trúc kia sẽ bị lực đàn hồi của nó đánh cho kêu oai oái.
Những người này có thể an hưởng tuổi già ở trấn Thanh Thủy, âu cũng đã được coi là chuyện cực kỳ hạnh phú6c trong giới tu chân cá lớn nuốt cá bé này.
Trình độ tu vi của tu sĩ châu Văn Lai thì mạnh hơn nhiều.
Tu sĩ vào trong đó đều khó mà tránh khỏi cái chết.
Khương Chỉ Khanh có thể chịu ở đây ngàn năm, đó là do đối phương không cho hắn chết.
Chỉ mong rằng hắn ở một nơi nào đó mà nàng không biết, bình an vô sự.

Giờ nàng không chỉ luyện Kim Cang Quyền, mà còn tự nghiền ngẫm ra một công pháp mới, nàng đặt tên cho công pháp đó là Nhiễu Chỉ Nhu.
Cây gậy trúc nhặt được từ chỗ của Quý Khiếu chính là bạn luyện tập với nàng.
Tuy rằng không đau cho lắm, nhưng việc giữ vững trong khoảng thời gian dài vẫn khiến nàng thấy rất mệt nhọc.
Nhưng nàng không có cách tu luyện khác, chỉ có thể không ngừng gia tăng thực lực của bản thân qua những thứ này.
Nhưng ở nơi gần như có thể gọi là cấm địa của tu sĩ này, lại có một đàn sầu ương ngạnh sinh tồn.
Thậm chí chúng nó còn đào ra được một kẽ nứt.
Đến ngay cả Khoa Đầu Hỏa cũng không nhịn được mà phải khen mấy câu, còn biểu hiện của Sơn Hà Long Linh thì khỏi nghĩ cũng biết.
Nó ở một bên gân cổ lên gào:
Chủ nhân đẹp quá, chủ nhân xinh quá, chủ nhân giỏi quá!
.
Theo cách5 phân chia tu vi của hạ giới, gần như không có mấy ai thực lực yếu kém, tệ nhất cũng phải là Kim Đan kỳ tột đỉnh.
Bởi vì lúc mới đầu ở trên Kiển Mộc, những người có tu vi kém ở lại tầng dưới, càng lên trên thì tu vi lại càng cao hơn.
Sức mạnh của nắm đấm nàng vung ra không đủ để đập vỡ gậy trúc.
Cho dù nàng đã thi triển Kim Cang Quyền đến mức cao nhất, đánh một mạch ra mấy trăm cú đấm, hơn nữa cú nào cũng chỉ đánh vào đúng một chỗ, vậy mà gây trúc kia cũng không hề bị gãy.
Bởi vậy, cho dù Đỗ Trọng Sơn biết rằng giờ Thu Hoang đã không còn mạnh như trước nữa, gã có cảnh giới Thiên Tiên trung kỳ thì đáng lý ra nên rời khỏi đây, nhưng gã vẫn không thể đi được.
Bởi một khi gã đi, chắc chắn những đối thủ kia sẽ sinh lòng nghi ngờ.
Mỗi tầng đều có một cường giả tọa trấn.
Tu sĩ trấn thủ tầng tám là cường giả Đồ Trọng Sơn có tu vi cảnh giới Thiên Tiên trung kỳ.
Những con sâu có thể sống được ở tầng thấp nhất, cho dù chỉ bé như một hạt cát thì cũng có sự hung tàn của riêng nó.
Chỉ có điều, tạm thời không ai biết đến mà thôi.
Không phải họ bỏ lại những người châu Vân Lai khác, mà là chỉ còn lại chừng đó người sống thôi.
Những người này thay phiên nhau vào lá Ngưng Băng tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá bình cảnh.
Hắn đã làm kẻ ác nhất, khiến cho những người còn sống sót chỉ còn lòng cảm kích và tôn sùng với Tô Lâm An.
Cho dù là những người chạy trốn kia cũng không có gánh nặng trong lòng.
Sau này, khi phải chịu đựng áp lực của trọng thủy ở hồ Giới, chắc chắn khoảng thời gian mà họ chống đỡ được sẽ dài hơn.
Mọi người đều đang nghiêm túc tu luyện, Tô Lâm An tất nhiên cũng không nằm ngoại lệ.
Cả những người có quan hệ gần gũi với Tô Lâm An hơn chút, ví như Trữ gia và đoàn đội lúc trước của nàng, đều được sắp xếp ở bên trên.
Vốn tưởng rằng trời sập xuống sẽ có những người cao chống trước, lại chẳng ngờ, cuối cùng Mục Cẩm Vân lại giết sạch tầng dưới, để lại đường sống cho những tu sĩ ở trên.
Đợi đến khi nàng đã điều khiển sức được đến mức cực kỳ tinh tế, nàng mới bắt đầu luyện sự mềm dẻo, mượn lực để đánh lực.
Đầu tiên phải xóa tan sức mạnh của đối phương, sau đó mượn lực để đánh lại nó, dùng chỉ như để khắc chí cương.
Tuy rằng nó có hiệu quả ăn mòn, nhưng sau khi được pha loãng ra, lại được Sơn Hà Long Linh bồi dưỡng thêm đôi phần, nghe nói đã có được chút công hiệu tôi luyện cơ thể.
Tuy là uy lực kém xa, không bằng một phần mười so với trọng thủy của hổ Giới, nhưng cũng có được hiệu quả tôi luyện cực tốt.
Dù sao thì họ vốn ở hạ giới,3 thực lực lại thấp, muốn thích ứng với môi trường thượng giới là quá khó.
Có điều, thọ nguyên của tu sĩ Luyện Khí kỳ cũ9ng không dài.
Gã ngồi trước một cửa hứng gió ở tầng tám, đã tắm mình trong gió mạnh một ngàn một trăm năm.
Khi đi xuống đây gã đã từng nói, lúc nào đột phá bình cảnh lên được cảnh giới Thiên Tiến hậu kỳ thì lúc đó gã sẽ xuất quan.
Những lúc rảnh rỗi, Tô Lâm An sẽ dùng linh dịch tẩm bổ cho Tiên Sứ Lệnh và Vũ Thương.
Thỉnh thoảng nàng cũng bị chảy chút máu, nàng sẽ bôi máu lên Tiên Sứ Lệnh.
Trong nhà tổ có linh khí nồng đậm, lại thêm cả Sơn Hà Long Linh và hoa Đan Chu cùng tỏa ra linh khí, cùng với cây củ cải lớn Tô Lâm An thỉnh thoảng quan tâm chăm sóc, hiện giờ môi trường tu luyện của họ có thể nói là cực kỳ tốt.
Hoa Đan Chu còn làm ra một dòng sông bốc lên khí nóng nghi ngút.
Gã đã nói là bế quan đến khi nào đột phá mới ra, sao tự nhiên lại ra ngoài chứ?
Đồ lão.
Một người đàn ông mặc áo xanh đứng trước mặt Đồ Trọng Sơn, cung kính hành lễ với gã.

Đồ Trọng Sơn bất động như núi, vẫn không lên tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.