Chương 354: Đi săn
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1445 chữ
- 2022-02-04 05:54:29
Nghĩ một lúc, gã còn nói thêm:
Gần đây vào rèn luyện ở tầng tám thì chỉ cần chú ý đến tên điển họ Lý kia thôi.
Hắn ta là kẻ đã mất hết tính n8gười, nếu đụng phải thì đừng có nói gì với hắn, cứ trốn đi là được.
Chết ở trong đó không ai nói lý thay ngươi đâu.
Sắc mặt Lạc Hiên chợt bi3ến đổi, sau đó hắn cung kính hành đại lễ,
Đa tạ đã nhắc nhở.
Đi đi.
Gã nói thêm mấy câu này, cũng là bởi nể mặt người cha đã mất của nó.
Mà lúc này đan dược thuần phẩm mà hắn mang theo không hề nhiều, phải dùng vào lúc quan trọng nhất.
Những vết thương nhẹ trên người lúc này, tạm thời không nên lãng phí linh khí trong cơ thể và đan dược để chữa trị.
Sau khi đi được vài bước, Lạc Hiển thẩm thở dài một hơi.
Nếu tình huống như vậy xảy ra thì quả thật gã không thể cứu vãn nổi nữa.
Lý Cuồng Đao ra chiều càng lúc càng lộn xộn, cây đạo lớn trong tay gã bay lượn lung tung, trên người máu đổ như trút nước.
Ý thức của gã càng lúc càng mơ hồ.
Nếu như là vào lúc gã mạnh nhất, chắc chắn có thể xông ra khỏi lĩnh vực đơn giản này, nhưng dạo gần đây gã không ổn, cực kỳ không ổn! Gã bị trúng chiêu từ lúc nào? Tại sao nguyên thần càng lúc lại càng mệt, cho dù hạ quyết tâm liên tục dùng niệm lực, gã cũng không thể thoát hẳn ra khỏi cảnh khốn cùng này! Gã không phải phân thân.
Nếu như bản tôn bị chết ở đây, nguyên thần của gã chỉ có thể quay lại phân thân, tu vi e rằng sẽ tụt xuống cảnh giới Địa Tiên hoặc thậm chí là cảnh giới Nhân Tiên.
Và điều chết người nhất là, thậm chí nguyên thần của gã cũng không thể thoát khỏi nơi này.
Quả đúng như dự đoán, trong khoảng thời gian sau đó, hắn không ngừng rèn luyện, nhận ra một vài năng lực đặc biệt của con sâu này.
Hắn đưa đám sâu nhỏ ở tầng dưới chuyển nhà lên tầng tám có nhiều thức ăn hơn.
Những việc này, không hề làm kinh động đến người giữ cửa ở ngoài.
9Còn về chuyện rốt cuộc là nó sống hay chết ở trong thì gã cũng lười nhúng tay can dự.
Đợi đến khi để người vào tầng tám xong, Đồ Trọng Sơn lạ6i nhắm mắt.
Mà lúc này, Lạc Hiên vừa vào chạm đất đã gặp phục kích.
Chuyện gì thế này? Không phải đã nói là vì ở cửa vào có gió mạnh 5quanh năm, về cơ bản sẽ không có khả năng có hung thủ xuất hiện.
Giờ không chỉ có, mà nó còn mai phục ở đây, cố tình phục kích người mới tới! Lạc Hiến phản ứng lại cực nhanh, lập tức ra chiêu tàn sát.
May là hung thú mai phục hắn không có cảnh giới nghịch thiên.
Bởi vì...
Mục Cẩm Vân phụt cười, đáp lại chắc như đinh đóng cột:
Xấu.
Mày rậm mắt xếch râu quai nón, chắc sẽ bị nàng chê bai đến phát khóc.
Bộ dạng như vậy thì đừng nghĩ cạnh tranh với phương Chỉ Khanh nữa.
Cái thứ nom như trứng sâu kia nhìn qua thì không hình không bóng, cứ thế tùy ý ẩn trong không khí đục ngầu.
Ở nơi xa, có một con hung thú khổng lồ đang nằm dưới đất, nom như đang ngủ gật.
Cách đó không xa thì có rất nhiều hung thủ đang tấn công một người đã ướt đẫm máu.
Hắn chỉ bị thương nhẹ đã có thể giết chết con hung thủ đó.
Lạc Hiên nhìn miệng vết thương của mình, nhíu mày.
Tuy rằng điều kiện tầng tám của vực Cửu Cực không khắc nghiệt như tầng dưới cùng, nhưng linh khí ở trong đây cũng cực kỳ ô nhiễm, sát khí cũng nồng, tuy là có thể hấp thu được nhưng hít vào nhiều sẽ không có lợi cho cơ thể.
Vậy ngươi sẽ dùng luôn cơ thể này hả?
Không.
Mục Cẩm Vân đáp lại ngay.
Tại sao chứ?
Đã để chết mất bao nhiêu đồng bọn, khó khăn lắm mới có thể lấy được cơ thể này.
Sâu trắng lớn kinh ngạc hỏi, nó cũng không bất mãn gì mấy, chỉ thấy khó hiểu thôi.
Có một con đầu lớn nhất quơ vòi hỏi:
Cái cơ thể nhân tu này thì có gì hay.
Nhỏ như vậy, còn dùng hai chân để đi nữa, chẳng tiện chút nào cả.
Trong biển ý thức, Mục Cẩm Vân hơi híp mắt lại.
Bởi vì, hắn mong rằng lần tới khi xuất hiện trước mặt nàng, ít nhất, hắn là một con người.
Cái chức chậu chủ, chắc chắn sẽ bị đoạt mất.
Vừa nghĩ như vậy, ánh mắt của Lạc Hiên kiên định hơn, tay cầm trường đao, chớp nhoáng đã xông lên phía trước.
Hắn không chú ý, trong linh khí ô nhiễm kia có một vài hạt tròn nhỏ xíu bay lơ lửng.
Có vẻ như người đó đã sắp không chống đỡ nổi nữa.
Trên người Lý Cuồng Đào đầy thương tích.
Điều quan trọng nhất là vào lúc nguyên thần của gã đang mệt lả, gã hoàn toàn không ngờ, đám hung thủ ở tầng tám lại bắt tay nhau hại gã, còn đặt ra vô vàn cạm bẫy, cho nên gã mới rơi vào tình cảnh này! Cuối cùng lọt vào lĩnh vực của một con hung thú cao cấp.
Tiếp theo đó, một con sâu trắng bò vào tai gã, chui vào giữa đầu gã.
Cuối cùng, nguyên thần của con sâu trắng kia bỗng xuất hiện trong biển ý thức của gã.
Rõ ràng chỉ là một con sâu, nguyên thần lại có hình người, ngồi khoanh chân trong biển ý thức của Lý Cuồng Đào, nhíu chặt hai hàng mày.
Nói đến thì, con sâu này cũng đúng là có thiên phú cực cao, chỉ tiếc rằng, có lợi hại đến mấy thì vẫn chỉ là sâu mà thôi.
Một lúc sau,
Lý Cuồng Đao
lảo đảo đứng dậy, bước vào nơi sâu hơn trong tầng tám.
Trên miệng vết thương của gã có vài con sâu nhỏ bò ra.
Mấy năm nay hắn khôi phục cực kỳ nhanh, đặc biệt là nguyên thần, cứ một khoảng thời gian sẽ có một sức mạnh thần bí nào đó tẩm bổ nguyên thần của hắn, khiến cho nguyên thần rách nát trước kia của hắn càng lúc càng mạnh.
Hắn vốn còn lo lắng nhục thân của con sâu nhỏ này không thể chịu được sức mạnh nguyên thần, lại chẳng ngờ, con sâu nhỏ ấy cũng cực kỳ phi phàm.
Nghĩ lại thấy cũng đúng, một con sâu có thể sinh tồn được ở tầng thấp nhất, há lại là đèn cạn dầu.
Vì thế cục hiện giờ đang nguy cấp, hắn đường đường là con trai của một chậu chủ, vì phụ thân mất tích đã lâu không lộ mặt nên bị người khác ép bức đến mức phải vào tầng tám để rèn luyện khi mới có tu vi cảnh giới Địa Tiên.
Pháp bảo và đan dược thuận phẩm mang theo bên người đều ít ỏi như thế, đúng là cùng đường mật lộ.
Phen này đi vào, nhất định phải đột phá, nếu không thì cuộc sống của hắn sẽ khốn khó hơn nhiều.
Tư duy của hung thủ đơn giản hơn nhân tu rất nhiều, lĩnh vực của chúng cũng không phức tạp.
Lúc này gã đang cực kỳ nhỏ bé.
Trong mắt gã, hung thủ như con quái vật khổng lồ.
Khi nhận ra mình đã sa vào tuyệt cảnh, Lý Cuồng Đao không thể không vứt bỏ cơ thể này, định trốn ra bằng nguyên thân.
Nhưng đúng lúc ấy, gã nghe thấy tiếng một người vang lên:
Cũng hòm hòm rồi.
Lý Cuồng Đao đang muốn cho nguyên thần xuất khiếu, giờ người cứng đờ lại, đầu óc bỗng trắng xóa trống rỗng.
Nhưng nguyên thần của gã vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn mà bị một lớp sương trắng đóng băng lại.
Có điều chúng bò ra càng nhiều thì cơ thể này càng khó điều khiển, khi đi đường cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, suýt chút nữa đã ngã úp mặt xuống như chó gặm bùn.
Bởi vậy, Lý Cuồng Đao lên tiếng.
Vào hết đi.
Đám sâu đang nhao nhao ngoi đầu ra lại chui vào.
Ai bảo nàng, có cái tính xấu như vậy chứ.
Hắn muốn tụ lại nhục thân của mình, có lẽ phải cần một khoảng thời gian cực dài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.