Chương 355: Ba mươi năm


Sau khi nó nhận chủ thì tu vi bị chủ nhân hạn chế.

Giờ có thể lên cấp được đến mức này, tất nhiên có thể nói rõ đ8ược tu vi của chủ nhân ra sao.
Điều duy nhất khiến Tô Lâm An thấy có hơi phiền lòng chính là, cứ cách một khoảng thời gian, chiếc váy đỏ kia sẽ leo lên người nàng, điều khiển nàng đi đến nhìn đầu của Thiên Ma, nhìn cả một đêm mới thôi.
Mới đầu Tô Lâm An cực kỳ ghét bỏ, sau rồi nàng cũng quen, thỉnh thoảng ngồi bên ngoài nấm mộ đó còn nói mấy câu với đầu Thiên Ma ở bên trong.
Nhưng phải biết rằng, phần lớn thời gian ở trong đó, nàng đều luyện quyền và bị ăn đánh, còn luyện đan dược luyện vũ khí cho mọi người và gia cố trận pháp nhà tổ nữa.
Ba mươi năm này coi như thuận buồm xuôi gió.
Tuy rằng, đối phương chưa từng đáp lại.
Kể từ sau khi rơi lệ trong lần đầu gặp nàng, cái đầu kia không còn mở mắt ra nữa, cũng không có chút hơi thở phập phồng nào.

Những lúc ta không có ở đây, nghe vài tiếng chuông cũng khá hay ho, giống như đang có người nói chuyện với người vậy đó.
Nói xong, Tô Lâm An lại thở dài một hơi.
Nàng cũng không biết, mình còn bị nhốt ở đây bao lâu.
Cho dù giờ Tô Lâm An đã là cảnh giới Địa Tiên, nàng vẫn không thể làm gì những phong ấn này, ngồi gần còn bị ánh sáng vàng kim làm đau nhói.
Cũng chẳng biết lúc trước nàng ta đối phó với Quỷ Khiểu kia thế nào.
Nếu như ông ta có thể tìm được thứ gì liên quan đến khí huyết Thiên Ma thì chắc chắn có thể dụ nó đi.
Tô Tiễn đến địa cung.
Ông ta vốn bị tâm ma cuốn lấy, nếu như lại gần cái chân tàn của Thiên Ma, thì e rằng sẽ không thể khống chế được tâm ma trong cơ thể.
Cái chân tàn đó chạy đi đâu thì không chạy, lại chạy tới địa bàn của ông ta.
Cái chân tàn của Thiên Ma kia chạy đi rồi! Hơn nữa còn chạy thẳng vào hư không vô tận! Lẽ nào, nó thật sự đã cảm nhận được thứ gì có liên quan đến khí huyết Thiên Ma rồi sao? Nếu là bình thường, có lẽ ông ta sẽ qua xem xét một chút, nhưng giờ thì không được.
Tô Tiễn thở phào nhẹ nhõm, tạm thời gác mọi chuyện sang một bên.
Nhưng nếu như Thiên Ma dễ dàng đối phó như vậy, thì khi xưa đã không gây ra động tĩnh lớn đến thế, khiến cho hai vị nghi chủ đều bị thương, vẫn luôn bế quan không ra ngoài.
Nghe nói, một vị hoàng tộc Thiên Ma có tu vi tương đương với cảnh giới Nhập Thần.
Nàng vốn muốn tìm một nơi an toàn để nâng cao thực lực trước, tuy rằng đã đạt được mục tiêu, nhưng giờ muốn ra ngoài lại cực kỳ khó.
Lẽ nào nàng phải đợi đến khi mình lên đến Thiên Tiên tột đỉnh hoặc thậm chí là cảnh giới Nhập Thần tới mới có thể dùng nắm đấm đấm vỡ kết giới trên đầu hay sao? Vậy thì lâu quá.
Phần thân của ông ta đã được gọi về, canh gác bên cạnh bản tốn.
Vốn ông ta có cảnh giới Thiên Tiên tột đỉnh, đã luyện chế ra được chín phân thân, giờ lại chỉ có bảy phân thân quay về.
Sào huyệt của kẻ thù há có thể dễ dàng mà tới.
Hắn chỉ muốn biết có phải Tô Tiễn thật sự có vấn đề gì hay không.
Nàng dừng lại một lúc rồi hỏi:
Kim Ti Linh thì sao?
Kim Ti Linh chính là loài hoa nàng đặt trên đầu giường ở trong bí cảnh ngày trước.
Cấp bậc của nó không cao, có điều hoa nở cực kỳ đẹp, lắc qua lắc lại vang tiếng đinh đang vô cùng vui tai.
Trong hư không vô tận, Khương Chỉ Khanh chui ra khỏi một kẽ nứt.
Ba mươi năm, tu vi của hắn đã khôi phục lại hoàn toàn như ban đầu, đạt đến Địa Tiên sơ kỳ.
Tô Tiễn kia, lẽ nào thật sự muốn lợi dụng sát khí Thiên Ma để nâng cao thực lực? Ma Giới bọn họ có rất nhiều công pháp liên quan đến khí huyết sát.
Tuy rằng cái chân tàn của Thiên Ma rất lợi hại, nhưng cũng không hề hoàn chỉnh.
Tuy rằng tu sĩ cũng tranh giành đấu xé lẫn nhau, nhưng với những vấn đề liên quan đến Thiên Ma, mọi người lại cực kỳ thống nhất.
Sau khi sát khí trên cái chân tàn của Thiên Ma làm ảnh hưởng đến không ít khu vực, và cũng gây nên cực nhiều chết chóc, đã có cường giả ra tay muôn trấn áp nó một lần nữa.
Nhưng dù có thể nào đi chăng nữa, phân thân vẫn còn đáng tin hơn người ngoài.
Xem ra, phải tìm một lúc nào đấy để ra ngoài, đuổi cái chân tàn của Thiên Ma kia đi.
Mấy trăm năm gần đây Ma Quân Phệ Hồn hệt như con cháu nhà rùa, cứ rúc đầu trong ma cung của mình, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng không chịu ra ngoài.
Lẽ nào, thật sự có vấn đề gì sao?
Liên quan quái gì đến ngươi.
Tô Tiên cũng không từ chối truyền âm của Lăng Nguyệt, chỉ có điều giọng điệu vẫn không hề thân thiện.
Phong ấn vẫn kiên cố như trước, ánh sáng vàng kim chói lọi, chứng tỏ những phong ấn này không hề có dấu hiệu thả lỏng.
Đây đều là những phong ấn do đại năng thượng giới thiết lập.
Còn về việc cái chân tàn ấy sẽ chạy đi đâu sau khi vào hư không vô tận, không phải là điều mà ông ta cần bận tâm vào lúc này.
Nếu như đến Huyết Nguyệt Giới, ông ta còn phải dùng phù truyền âm, khách sáo vài câu với giới chủ Lăng Nguyệt của Huyết Nguyệt Giới.
Dù sao thì thực lực của hai người cũng ngang nhau, chỉ chênh lệch một chút cũng có thể quyết định sự thành bại, bởi vậy hắn nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Vậy được, ta sắp xếp xong công việc của mình thì sẽ mau chóng qua đó.
Hắn dùng một lát rồi nói tiếp:
Chuyện Thiên Ma rất quan trọng.
Từ một Độ Kiếp kỳ viên mãn ở hạ giới, cho đến cảnh giới Địa Tiên ở thượng giới, Tô Lâm An chỉ tốn có ba mươi năm.
Tất nhiên, nàng không hề tính khoảng thời gian ở trong lá Ngưng Băng vào.
Điều quan trọng nhất là, tuy tinh huyết của hai phân thân kia đã quay lại, nhưng đã bị mất đi vài phần.
Đồng thời, ông ta cũng không có được bao nhiêu ký ức của phân thân, chỉ là một vài cảnh tượng vụn vặt.
Hơn nữa nó chỉ là một cái chân, chẳng hề có thần trí, cũng chỉ là một trong năm phần, xem ra tính nguy hại cũng chẳng lớn lắm.
Nếu như nó bị Tô Tiện lợi dụng thật thì...
Hê hê...


Ngươi chính là chủ của Ma Giới, nếu như cứ mặc kệ không quan tâm, e rằng sức mạnh tín ngưỡng sẽ giảm đi đây.
Hay là, ngươi bỏ ra chút máu, ta tới giúp người nhé?
Tất nhiên Lăng Nguyệt không tốt bụng đến thế, hắn hỏi vậy chỉ là để thăm dò.
Hoặc là, vì đối phó với Quỷ Khiểu kia, cho nên nàng ta mới yếu ớt suy nhược như vậy?
Không phải là ta không giúp người, mà quả thực là ta không thể giúp nổi.
Ngày hôm nay, Tô Lâm An mặc chiếc váy đỏ, nghiêng người ngồi trên cây gậy trúc lấy được từ chỗ Quỷ Khiểu, lẩm bẩm.
Một chân của nàng đạp lên gậy trúc, chân còn lại thả xuống khẽ lắc lư qua lại, trong tay còn bưng một ly rượu.
Tất nhiên, thằng nhóc nhà người nói cũng đúng, phải lấy đại cục làm trọng.
Nói đoạn ông ta bèn ngắt phù truyền âm.
Lăng Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt biến đổi khó lường.
Hơn nữa sau khi lên cấp, nguyên thần của nàng lại mạnh hơn, có thể bì được với Địa Tiên tột đỉnh.
Tốc độ thăng cấp nhanh đến mức này đúng là khiến người ta phải trợn mắt há mồm.
Điều đó cũng có nghĩa, tâm ma của ông ta vẫn chưa được trừ, thiên kiếp chưa qua, còn bị mất đi hai phần thân.
Ông ta cần phải luyện hóa lại tinh huyết, tu luyện lại cho đến cùng.
Thế nào là cảnh giới Nhập Thần? Đó là sự tồn tại đã đến gần vô hạn với thần tiên, giết cũng chẳng chết được, chỉ có thể phanh thây phong ấn.
Điều này, chẳng phải chính là sự bất tử mà tu sĩ bọn họ vẫn đang theo đuổi hay sao?
Tô Tiễn, nghe nói cái chân tàn của Thiên Ma chạy đến địa bàn của ngươi rồi hả? Hại chết bao nhiêu người mà ngươi cũng không ra tay sao?
Giới chủ Huyết Nguyệt Giới, Lăng Nguyệt, sau khi nhận được tin thì cười híp mắt liên lạc với Ma Quân Phệ Hồn, Tô Tiễn.
Điều này khiến ông ta nghi ngờ, phân thân của ông ta đã có chút ý thức của riêng nó.
Bởi vậy, Tô Tiên cũng hơi đề phòng bảy phân thân còn lại.

Thật ra giờ ngươi đã bị phong ấn rồi, ta cũng có khác gì.
Tô Lâm An giơ tay chỉ trời,
Kết giới ở trên, vốn là dùng để phong ấn ngươi, giờ cũng nhốt luôn cả ta lại rồi, ta căn bản không thể rời khỏi đây được.
Khi nàng nói chuyện, miệng bình hơi nghiêng đi, rượu chảy xuống từ miệng bình nho nhỏ, nhưng khi lại gần ánh sáng vàng kim thì lập tức biến mất tăm mất tích.
Tô Lâm An cũng chẳng để ý, tiếp tục nói:
Ta từ châu Vân Lai tới thượng giới này, vẫn luôn bị nhốt ở đồng bằng Cổ Tỉnh, cũng chẳng biết những nơi khác ở thượng giới trông thế nào.
Không còn lĩnh vực Nhất Thủ Già Thiên của Quý Khiểu, đồng bằng Cổ Tỉnh cũng dần có sức sống, ngay cả trên những ngôi mộ cũng đã có ít cỏ dại mọc lên.
Tuy rằng nàng không cảm nhận được rốt cuộc là linh khí hấp thu vào cơ thể đang ở đâu, nhưng chúng vẫn luôn không ngừng nuôi dưỡng cả người.
Cho nên vào lúc nàng không hề phòng bị, bỗng
vèo
một cái lên cấp luôn.
Hiện giờ cũng không thể chần chừ quá lâu nữa, nếu như cứ mặc kệ, sợ rằng tình thể sẽ phát triển theo hướng tệ hại hơn.
Tô Tiễn liếc phân thân bên cạnh một cái.
Ma Giới, sắc mặt của Ma Quân Phệ Hồn Tổ Tiên cũng không tốt cho lắm.
Với tình trạng của ông ta hiện giờ, muốn đối phó với cái chân tàn của Thiên Ma thì cực kỳ phiền phức.
ở trong đồng bằng Cổ Tỉnh cũng coi như là bình yên qua ngày, ở ngoài không quá an ổn.
Sự xuất hiện của một cái chân Thiên Ma sẽ làm dấy lên mưa máu gió tanh ở thượng giới.
Ông ta cũng không cần phong ấn nó nữa, chỉ cần nghĩ cách đuổi nó đi là được.
Muốn đuổi nó đi thì nhất định phải có mồi nhử, dù sao thì giờ cái chân tàn đó cũng chẳng khác gì một con ruồi không đầu chỉ biết bay loạn, chẳng qua chỉ là muốn tìm thấy những phần thân thể tàn khuyết khác.
Mầm non đầu xuân khiến cho đám cỏ dại nom tràn đầy sức sống.
Bởi vậy Tô Lâm An không nhịn được, tiện tay nhổ cỏ và đồng thời bảo:
Lần sau tới đây, ta sẽ trồng một ít hoa ở chỗ ngươi.

Ngươi thích hoa gì?
.

Nếu ngươi đã trượng nghĩa như vậy thì ta tất nhiên cũng cực kỳ hoan nghênh.
Không biết là bao giờ giới chủ Huyết Nguyệt mới qua đây?
Lăng Nguyệt nhíu mày lại.
Mái tóc đen nhánh của nàng được buộc lại tùy ý dùng một sợi dây, bay lượn nhẹ nhàng trong gió đêm, nom cởi mở phóng khoáng, giống như một nữ yêu tinh dưới trăng.
Chỉ tiếc rằng, chẳng có ai tán thưởng.
Cả đời ông ta sưu tầm được vô số kỳ trấn dị bảo, có rất nhiều thứ không thể nhớ ra nổi.
Lúc này ông ta định tới xem có thể tìm thấy thứ gì có liên quan đến khí huyết Thiên Ma hay không, lại chẳng ngờ, khi ông ta đang vùi đầu vào tìm kiếm, tu sĩ thuộc hạ truyền tin tới.
Tu sĩ tu hành, nhất định phải liên tục hấp thu linh khí tôi luyện kinh mạch mới c3ó thể tăng cấp từng bước một, đến ngay cả linh thú hay linh vật cũng không nằm ngoại lệ.
Bình thường nàng không 9hề vận chuyển tâm pháp, dù sao thì đâu có cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể, sao lại đột phá nhỉ? Khoa Đầu Hỏa không 6nhịn nổi mà gào lên một câu:
Mẹ nó, ngươi như vậy là không phù hợp với quy tắc thiên đạo!
Tô Lâm An xòe hai tay ra nhú5n vai:
Tại ta chắc?
.
Tuy cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nàng vẫn âm thầm tính toán một chút.
Rất có thể đây là đặc tính của Yên La bạch ngọc.
Lải nhải nói thêm mấy câu nữa xong, Tô Lâm An mới đứng dậy quay lại nhà tổ.
Đợi sau khi nàng đi khỏi, đầu Thiên Ma vẫn luôn không có động tĩnh gì hơi nhíu mày lại.
Nghĩ như vậy, Lăng Nguyệt lại thấy nhức đầu.
Hắn chỉ có thể dặn dò thuộc họ tiếp tục điều tra, xem có thể tìm ra được manh mối gì hay không.
Giờ nghi chủ đang bế quan, chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực phong ấn nó, nếu không sau này không thể ăn nói với nghi chủ đâu.

Không ngờ, bên kia lại cất tiếng cười âm trầm,
Ta thì lại thấy, với Ma Giới ta, sát khí Thiên Ma có lợi nhiều hơn hại.
Nhưng chẳng phải mọi người nói Yên La bạch ngọc vừa ra đời đã là cảnh giới Thiên Tiên rồi sao? Nàng còn bị coi là kẻ kéo chân gia tộc củ cải đấy.
Củ cải này, rất có thể là khắp người đều có kinh mạch.
Địa Tiên sơ kỳ muốn xuyên qua hư không vô tận cũng là chuyện viển vông.

Hắn có thể ra khỏi kẽ nứt, đó là cuối cùng bởi thủ Phê Căn cũng đã tỉnh lại.

Mà tọa kỵ tỉnh rồi, tất nhiên hắn cũng phải xuất phát đi tìm Tô Lâm An.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.