Chương 356: Tụ lại


Hiện giờ, cái chân tàn của Thiên Ma ấy không phải là thứ mà hắn có thể đối phó lại được.

Giờ không phải là lúc nghĩ nhiều. 8

Khương Chỉ Khanh mạnh mẽ ra tay, dải lụa trong tay đánh thắng vào cái chân Thiên Ma, ngăn lại cái chân Thiên Ma đang bay n3hanh tới kia!
Trong tay hắn có dải lụa, có thể cảm nhận được vị trí của ấn Công Đức.
Khi vừa mới ra ngoài, hắn đã biết được phương hướng cụ thể của Tô Lâm An.
Thú Phệ Căn cũng biết không thể chọc nổi cái chân tàn của Thiên Ma kia, không cần Khương Chỉ Khanh giục thì nó đã bay cực kỳ nhanh, tạm thời kéo giãn được khoảng cách với cái chân Thiên Ma.
Dải lụa ấy chính là thứ năm đó dùng để áp chế ấn Công Đức.
Ấn Công Đức còn bị nó trần trụ bao nhiêu 9năm, tất nhiên không phải là vật tầm thường.
Khương Chỉ Khanh dùng nó để đối phó với cái chân tàn của Thiên Ma cũng có hiệ6u quả nhất định.
Chân Thiên Ma vốn mang sát khí hừng hực, vào khoảnh khắc gặp được Tô Lâm An thì ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Điều này chứng tỏ, phán đoán của hắn không hề sai.
Khương Chỉ Khanh phủi bụi đất trên quần áo,lưng đeo trường kiếm, cứ vậy bước từng bước một về phía Tô Lâm An.
Khí huyết sát trên khắp thân nó có thể khiến cho thần trí của hắn và thú Phệ Căn mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn trở thành quái vật chỉ biết chém giết.
Hiện giờ, chỉ có một cách duy nhất để phá vỡ cục diện này.
Khương Chỉ Khanh quát với giọng trầm thấp:
Đi!
.
Cảnh tượng ánh sáng xanh lục của ẩn Cống Đức hiện ra, những tu sĩ trong bí cảnh đổ rạp xuống, Khương Chỉ Khanh lập tức rét lạnh trong lòng.
Khi Tô Lâm An tới đây lẽ nào không nhìn thấy kết giới như vậy.
Hay là, kết giới này được khởi động sau khi nàng đến đây? Kết giới ở trình độ này, Khương Chỉ Khanh hắn không thể phá được.
Vẻ mặt Khương Chỉ Khanh chợt nghiệm lại,
Nhanh hơn chút nữa.
Thú Phệ Căn chỉ có thể liều mạng chạy.
Sau khi điên cuồng bay ròng rã hai ngày hai đêm, cuối cùng Khương Chỉ Khanh cũng đã nhìn thấy đồng bằng Cổ Tỉnh.
Sau đó, hắn lộ vẻ mặt ngạc nhiên, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt trở nên cứng ngắc.

Tất cả chỉ là miếng thịt lợn làm nền mà thôi.
Khoa Đầu Hỏa:
Xi!
.
Đang liếm dở, Tô Lâm An bỗng nhíu mày lại, trái tim cũng đập loạn thình thịch.

Không hay rồi!
Lúc đó, khi nàng thả chân của Thiên Ma ra thì đã để lại một dấu ấn thần hồn ở trên, sau này vì cách xa quá nên nàng không cảm nhận được vị trí của Thiên Ma nữa.
Khoa Đầu Hỏa nói nàng liếm bao nhiêu năm như vậy, tấm lệnh bài vốn đang lành lặn cũng bị liếm mỏng cả đi.
Tô Lâm An cũng mặc kệ nó, tự soi gương.
Trước kia nàng làm bất cứ chuyện gì cũng mong rằng tìm thấy được một góc độ đẹp nhất, giờ đến ngay cả liếm lệnh bài cũng không ngoại lệ.
Tất nhiên, nàng cũng chẳng nhìn nổi họ.
Dù sao thì cũng đâu có nhan sắc của ai đẹp bằng Mục Cẩm Vân.

Đã từng thấy châu ngọc, những người khác...

Những người khác làm sao?
Khoa Đầu Hỏa hỏi.
Giờ, cái chân Thiên Ma đó bỗng nhiên xuất hiện, còn ở ngay trên đỉnh đầu nàng! Điều này có nghĩa là gì? Nàng vừa mở rộng thần thức ra đã nhìn thấy một con thú Phệ Căn rơi rầm xuống.
Trên lưng con thú Phệ Căn đó còn có một người, cái chân tàn của Thiên Ma đuổi sát theo sau, cũng đáp từ trời cao xuống, khí huyết sát không lộ tuôn trào ra, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Nàng cất tấm lệnh bài vào ngực, mặc váy đỏ lên người ngay, xông ra khỏi nhà tổ.
Chỉ tiếc rằng dải lụa này sớm đã bị hỏng, chữ vàng ở phía trên cũng lờ mờ không rõ.
Nhìn tình hìn5h hiện giờ, căn bản là hắn không chống đỡ được bao lâu.
Cái chân Thiên Ma này chẳng có được bao nhiêu thần trí, không thể nói lý với nó.
Tuy chỉ ngừng lại nghỉ ngơi một chốc, sát khí say người lại cuồn cuộn kéo đến.
Cái chân tàn của Thiên Ma đuổi tới rồi! Khương Chỉ Khanh còn chưa kịp làm gì, thú Phệ Căn đã bị dọa rớt cả hồn, đâm thẳng vào kết giới.
Hắn vốn tưởng rằng cả hai sẽ bị kết giới làm bị thương, nhưng lại chẳng thể ngờ, thú Phệ Căn cứ thể rơi thẳng xuống, mà hắn tất nhiên cũng bị rơi vào kết giới.
Mà Tô Lâm An tuy rằng đang nâng chân Thiên Ma, nhưng vẫn chú ý đến mọi động tĩnh ở xung quanh.
Bởi vậy, vào khoảnh khắc Khương Chỉ Khanh xuất hiện, nàng đã nhìn thấy hắn ngay.
Một bộ đồ xanh, lưng đeo trường kiểm, trâm gỗ búi tóc, sắc mặt lạnh lùng, sự cao quý và xa cách lộ ra từ cốt tủy giống hệt với Kiếm Tiên kia trong ký ức của nàng.
Nàng luôn cảm thấy rằng cho dù làm chuyện như vậy, cũng phải quyến rũ động lòng người mới được.
Vẻ đẹp này của nàng, thêm cả động tác đó, theo lời của Khoa Đầu Hỏa thì nữ dâm ma của cung Cực Lạc trên thượng giới cũng chẳng bằng nàng, đi hút ít hồn phách đàn ông cũng không thành vấn đề.
Nhưng tiếc rằng, giờ đám đàn ông của châu Vân Lai ấy, đều coi nàng là tiên linh thiêng liêng thần thánh, nào biết thưởng thức gì.
Trong đầu Khương Chỉ Khanh chỉ có duy nhất một ý nghĩ:
Kết giới này, chỉ cho vào không cho ra sao?

Tô Lâm An đang tẩm bổ cho Tiên Sứ Lệnh.
Nói là tẩm bổ, cũng chính là liếm một chút, sau đó lật lại, rồi liếm tiếp.
Trên bầu trời của đồng bằng Cổ Tỉnh, lại có một kết giới thần bí.
Tuy rằng hắn chỉ biết một chút về trận pháp, nhưng cũng hiểu rằng, kết giới ấy đang tỏa ra hơi thở uy nghiêm đáng sợ và uy áp khổng lồ khiến hắn không thể ngồi vững trên lưng thủ Phê Căn.
Nó còn kinh khủng hơn hơi thở được phóng ra bởi vị hoang chủ mà hắn từng gặp phải, khiến hắn nhớ tới khoảnh khắc mở chiếc hộp gỗ kia.
Nhưng nàng vừa lộ mặt thì đã nhìn thấy cái chân tàn của Thiên Ma vốn đang đuổi theo thú Phệ Căn lại dừng lại giữa không trung.
Nó điều chỉnh phương hướng rồi xông về phía nàng.
Nhìn từ xa, một cái chân đang nhảy từng bước về phía nàng, đúng là có chút khiếp hãi.
Nhưng chỉ một lúc sau, sợi dây lụa đỏ vốn nên trói cái chân Thiên Ma lại bỗng quay lại tay Khương Chỉ Khanh.
Tuy rằng dải lụa chưa nhận chủ, cũng chẳng biết có phải do hắn đã giải trừ được một phần chữ vàng hay không mà trước mắt nó luôn đi theo hắn, cũng có một mối liên hệ thần hồn nhất định với hắn.
Cho dù hiện giờ sắc đỏ phía trên đã ảm đạm hơn, rõ ràng đã bị cái chân Thiên Ma làm thương tổn, nhưng sau khi nó bị giấy thoát thì vẫn nhanh chóng quay về tay hắn.
Khi cái chân đó sắp sửa chạm đất, Tô Lâm An bỗng giơ tay, chống đỡ cái chân Thiên Ma khổng lồ giữa trời.
Ồ, hình như cũng không nặng lắm? Ở phía xa, Khương Chỉ Khanh đứng dậy, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tô Lâm An nâng chân Thiên Ma ở phía trên người.
Cái chân Thiên Ma kia như một ngọn núi nhỏ, làm nổi bật Tô Lâm An lúc này chỉ như một con kiến, mà con kiến này lại đang dời một ngọn núi.

Khương Chỉ Khanh.
Nàng chớp mắt, như không quá tin vào tất cả những thứ đang ở trước mắt.

Dung mạo của Khương Chỉ Khanh, hơi thở thần hồn của Khương Chỉ Khanh, nàng không thể nhớ lầm.

Người mà mình đã từng hung ác mắng chửi bao lâu bỗng nhiên xuất hiện một lần nữa trước mặt mình, trái tim Tô Lâm An bỗng run lên, chợt loạn nhịp.

Nàng nhìn chằm chằm vào người đàn ông tuấn tú đang chậm rãi bước tới, ánh mắt muốn xuyên qua vô số tầng lá chắn của hắn, chui vào biển ý thức của hắn.

Tuy nhiên, nàng không làm được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.