Chương 357: Thái độ


Khương Chỉ Khanh đang đi về phía Tô Lâm An, đang suy nghĩ xem nên nói câu gì đầu tiên:
...


Khương Chỉ Khanh nhìn nàng chạy x8a, đợi đến khi mắt thường không thể thấy được nữa thì hắn cong khóe miệng, trên gương mặt lạnh lùng đã có nét cười như có như không. 3

Hắn đứng nguyên tại chỗ không bước tới, mà ngẩng đầu, nhìn hòn đảo nối ở phía xa.
Trên người thú Phệ Căn có rất nhiều dịch nhầy.
Máu từ miệng vết thương lẫn lộn với dịch nhầy, xanh xanh đỏ đỏ, nhìn hơi buồn nôn.
Thế nhưng Khương Chỉ Khanh đang đặt tay lên miệng vết thương của thủ Phê Căn, truyền linh khí cho nó.
Nàng xoay người định đi, nhưng đến khi nhìn thấy Khương Chỉ Khanh thì nàng lại dừng chân, quay đầu nói:
Ta mang chân của ngươi tới này.

Phong ấn trên cái chân này, năm ấy do ta và Mục Cẩm Vân cùng nhau phá đó.

Phong ẩn trên chân đơn giản hơn rất nhiều.
Năm ấy khi chúng ta cùng tới đó, nó đã sắp xông ra rồi.
Khoa Đầu Hỏa vội vàng bổ sung trong biển ý thức,
Đó là bởi cái chân rơi xuống vực bằng Bắc Cực ở hạ giới, giống như thiên thạch rơi từ thượng giới xuống vậy, sẽ không ngừng bị gió bão kẽ nứt làm giảm sức mạnh.
Cái chân bị phong ấn lại nên đã chịu ít tổn thương, còn chắc chắn sức mạnh của phong ấn bên ngoài đã bị gió bão kẽ nứt làm ảnh hưởng mà yếu đi.
Nói không chừng còn ẩn tình gì đó cũng nên.
Nhưng bởi lời mà Mục Cẩm Vân vẫn chưa nói xong kia, đừng tin...
Nàng đoán là đừng tin Khương Chỉ Khanh.
Tuy phía trước váy vẫn chưa che kín mu bàn chân, chỉ mới khôi phục đến bắp chân, nhưng phía sau đã quét đất.
Dây leo màu xanh lam yêu dị hiện lên ở vạt váy phía sau, tăng thêm hơi thở vừa thần bí lại vừa cao quý cho chiếc váy này.
Những bộ đồ khác của nàng hiện giờ đều không bì lại được chiếc váy đỏ này
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nàng thầm nói:
Người này vẫn rất đẹp.
Có điều, đây cũng chỉ là một lời khen ngợi đơn thuần mà thôi.
Khí chất của hắn khiến người ta hơi khó chịu, cứ như hắn vẫn là Kiểm Tiên cao ngạo bễ nghễ khi còn ở hạ giới.
Tô Lâm An không rõ đầu và chân Thiên Ma kia đang làm gì.
Theo lý mà nói thì chúng đều là một bộ phận của cơ thể, nhưng đầu và chân cách nhau xa đến vậy, hẳn là không thể hợp vào làm một.
Cơ thể và đầu có thể trò chuyện với nhau không? Rõ ràng chúng đều là một bộ phận của cơ thể.
Lúc này Tô Lâm An vẫn giữ cảnh giác với Khương Chỉ Khanh.
Nàng im lặng một chốc, thấy Khương Chỉ Khanh chào hỏi xong lại quay đầu trị thương cho thú Phệ Căn tiếp.
Nàng vốn muốn hỏi hắn vài chuyện, nhưng cũng không vội lên tiếng mà nhún nhẹ một cái, bay về phía nhà tố.
Nàng chợt thấy mắt mình cay xè nhưng lại cố nhịn xuống ngay.
Trong lòng nàng hơi thất vọng, lại không muốn tìm hiểu kỹ xem nguyên nhân là gì.
Nhưng khi Tô Lâm An đứng lại, Khương Chỉ Khanh cũng quay đầu.
Tô Lâm An tò mò nhìn cánh tay của mình.
Nếu như nàng bị gãy tay và chân, vậy thì tay và chân nàng có biết nói chuyện không? Chắc không đâu nhỉ! Có điều, biển ý thức của Thiên Ma nằm ở giữa ấn đường của cái đầu dưới lòng đất, vậy tất nhiên là nó có thể khống chế các bộ phận tàn khuyết trên thân thể mình.
Xem ra cái chân tàn không cử động nữa là bởi nguyên nhân này.
Cứ soi gương rồi quay qua quay lại như vậy ở nghĩa địa mất nửa canh giờ, Tô Lâm An mới quay lại nơi gặp Khương Chỉ Khanh vừa rồi.
Từ xa nàng đã nhìn thấy Khương Chỉ Khanh đang trị thương cho thú Phệ Căn.
Đó là một con thú Phệ Căn non, cơ thể vẫn còn khá yếu ớt, căn bản không thể so sánh với con thú Phệ Căn mà Tô Lâm An gặp được.
Ở phía bên kia, Tô Lâm An nâng cái chân Thiên Ma xông vào nghĩa địa.
Khi gần đến nơi, chân Thiên Ma giãy ra khỏi tay nàng.
Nó bay lên cao rồi lại đáp xuống thật mạnh, giẫm xuống một cú san bằng nấm mồ kia.

Nghe lời nhé.
Tô Lâm An nhìn cái chân Thiên Ma kia, căn dặn nhỏ nhe.
Sau khi nói xong, nàng lại thi triển ra một tấm gương nước, soi gương chải lại tóc, đổi mấy cây trâm.
Nàng vốn muốn thay luôn cả váy, có điều chiếc váy đỏ này lại rất tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Trên tay hắn dính đầy thử chất lỏng sến sệt xanh xanh đỏ đỏ kia, nhưng hắn lại chẳng hề tỏ vẻ ghét bỏ..
Nàng còn nhìn thấy, thậm chí hắn còn thò hắn tay vào trong vết thương của thủ Phê Căn, móc vài viên đá vụn ra từ trong đó.
Khi bọn họ lao đi trong hư không vô tận, một khối thiên thạch nhỏ đã va vào người thú Phệ Căn, để lại những viên đá vụn đó.
Nếu nàng ta ra ngoài được thật thì phải biết lý lẽ, đừng hại nàng.
Cũng có lẽ, việc cái chân này ở bên ngoài khiến cho lòng nàng hơi bất an.
Nàng mong rằng đầu Thiên Ma có thể quản lý nó, bảo nó đừng có làm loạn, nhất quyết không được thả sát khí ra lung tung, làm ảnh hưởng đến nhà tổ.
Giờ người ở trước mặt nàng là Khương, nàng không nhìn thấy hình bóng của Mục Cẩm Vân.
Nhưng dù sao thì Mục Cẩm Vân cũng đã từng là phần thân của Khương Chỉ Khanh, bởi vậy ấn Công Đức hay củ cải gì đó, hẳn là có liên quan tới Khương Chỉ Khanh.
Cho nên khi chưa làm rõ được mục đích của Khương Chỉ Khanh, nàng không thể nhìn vấn đề một cách quá phiến diện được.
Cũng vào lúc này, đầu Thiên Ma ở dưới cũng có động tĩnh, dường như phong ấn bao phủ trên cái đầu đó bị gió thổi bay, phù văn vàng kim phát ra tiếng xào xạc.
Từng tia khí huyết sát trào ra từ trong trận pháp, giống như làn sương mù màu đỏ bốc lên lưa thưa từ dưới hổ, chui thành từng luống vào trong chấn thiên Ma.
Chân Thiên Ma vốn sắp bước vào hổ bỗng đứng yên không hề cử động.
Nếu không lấy sạch chúng ra thì vết thương của thú Phệ Căn sẽ khôi phục rất chậm.
Bước chân có phần vui sướng của nàng bỗng chậm lại, mày cũng hơi nhíu.
Người với người, đúng là khác nhau.
Đó là...
Trên hòn đảo nổi c9òn có vô vàn kết giới.
Hắn không thử dùng thần thức để xông qua kết giới, bởi trong lòng hắn rất rõ, đó là địa bàn của Tô Lâm6 An.
Hắn gật đầu khẽ với Tô Lâm An, nói:
Đã lâu không gặp.
Khí chất của hắn vẫn thanh cao lạnh lùng như xưa, còn chứa một luồng tiền khí không dính khói lửa trần gian.
Cho dù chiếc áo trên người hắn đã dính phải dịch nhầy, bàn tay cũng bẩn thỉu, thì vào khoảnh khắc hắn quay đầu lại, ánh nắng chiếu trên người, trên gương mặt nghiêm túc của hắn vẫn có thêm đôi phần ấm áp.
Hệt như một bức tranh được cố định ở trước mặt nàng, khiến cho Tô Lâm An nghĩ đến hoa sen xanh trong hồ.
Vả lại, chân đầu có quan trọng bằng đầu!

Tô Lâm An mặc kệ Khoa Đầu Hỏa.
Nàng chỉ muốn nói cho Thiên Ma biết là mình cũng có công lao.
Nhưng nếu giờ cái đầu Thiên Ma kia còn có ý thức và nguyên thần, tại sao ba mươi năm nay nó không hề trò chuyện với nàng, chưa từng đáp lại nàng lấy một câu.
Lẽ nào vì nàng quá yếu ớt, nên Thiên Ma vốn không thèm để mắt tới?
Tô Lâm An không nghĩ nhiều đến vậy.
Nàng đã dẫn theo một nhóm người trốn khỏi chậu Vân Lai.
Giao ấn Công Đức cho nàng là việc làm đúng đắn.
5Hiện giờ, trên người nàng có công đức.
Hắn thấy linh vận quanh người nàng, thấy trên người nàng không còn khí huyết sát, không còn bị tâm ma quấn thân, giống hệt như lúc họ mới gặp nhau vào năm đó.
Khương Chỉ Khanh bỗng cảm thấy, hắn không làm sai điều gì.
Hắn đứng nguyên tại chỗ, đợi nàng trở về.
Bởi lẽ đó, Tô Lâm An cũng gật đầu một cách mất tự nhiên, đáp với giọng hơi lạnh nhạt:
Đã lâu không gặp.
Nàng coi Khương Chỉ Khanh là kẻ thù mà chửi rủa đã bao nhiêu năm như vậy, trong chốc lát cũng không thể vui vẻ với hắn được.
Còn tại sao nàng không xông thẳng lên đánh người, thì nàng cũng có lý do.
Trong lòng nàng, Mục đã là Mục, Khương đã là Khương, là hai người hoàn toàn khác nhau.
Dù mục đích của hắn có là gì đi chăng nữa thì nàng cũng có rất nhiều thời gian để làm rõ.

Dù Mục Cẩm Vân có ẩn mình trong nguyên thần của hắn hay không, nàng cũng có thời gian để làm cho ra nhẽ.

Dù sao thì kết giới này chỉ có thể vào mà không thể ra, Khương Chỉ Khanh lại đâm đầu vào đây, sau này họ có rất nhiều thời gian để cọ xát.

Nàng có thể nhìn ra được, giờ tu vi của Khương Chỉ Khanh mới là cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ, còn kém nàng một quãng xa.

Kiếm Tiên cao ngạo bễ nghễ năm đó ấy hả...

Giờ nàng chỉ muốn tỏ rõ một thái độ: Đó chính là năm đó ngươi hờ hững lạnh nhạt với ta, giờ thì người chẳng trèo cao nổi.

Ngươi là Kiếm Tiên, ta còn là tiên linh cơ đấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.