Chương 360: Dùng giết chóc để ngăn giết chóc
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1833 chữ
- 2022-02-04 05:54:46
Con ẩn vẫn còn cách thần khí một bước, hơn nữa cách phán đoán thiện ác trong nó quá mức đơn giản, đến nỗi nó mất khống chế, bị vị đ8ại năng kia phong ấn lại.
Cho đến hơn một ngàn năm trước, con ấn bị đám người của hoang chủ Thu Hoang phát hiện ra trong b3í cảnh.
Tô Lâm An liếc qua dải lụa đỏ kia, ở trên đó vẫn còn chi chít những chữ nhỏ màu vàng.
Có điều những chữ nhỏ đó đều nằm ở một đoạn ngắn phía trái dải lụa, những nơi khác đã không còn chữ nữa, chỉ có một vài hoa văn màu vàng mờ nhạt.
Khương Chỉ Khanh giới thiệu đơn giản về ẩn Công Đức.
Trong khi nói chuyện, hắn đã lấy ra dải lụa đỏ kia ra9, trải thẳng thớm trước mặt Tổ Lâm An
Dải lụa này, chính là bảo vật trói buộc ấn Công Đức năm đó.
Khi bàn tay nàng chạm vào dải lụa thì mơ hồ, nàng có thể cảm nhận được ấn Công Đức đang khe khẽ lay động.
Chẳng qua, nếu như có thể tìm được một chủ nhân mới cho ấn Công Đức trước khi những chữ màu vàng này biến mất, thì những vấn đề này sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Khương Chỉ Khanh nói đến đây thì nhìn vào Tô Lâm An với ánh mắt sâu thẳm:
Ta đã nghĩ đến nàng.
Rất nhiều năm về trước, thiếu nữ xuất hiện trong Ma Giáo ấy, quanh người ngập tràn linh vận bảo quang, giống như ngay cả linh hồn cũng thuần khiết và xinh đẹp.
Đâu thể ra tay một cách tùy tiện.
Tô Lâm An nhíu mày nói.
Nàng nhớ đến tình cảnh bị ấn Công Đức trấn áp khi ra tay dạy bảo nữ tu đã ức hiếp Nam Ly Nguyệt lúc trước, chợt thấy đau cả đầu.
Hắn đã nghe ngóng một chút, biết được khi nhóm người Tô Lâm An đi vào thì chưa hề nhìn thấy kết giới sừng sững kín kẽ gì ở nơi đây.
Hắn bên suy đoán ra rằng sau khi phần mộ ở nơi đây bị nứt thì phong ấn ở bên ngoài được gia cố thêm một tầng, chỉ là bọn họ không biết mà thôi.
Trái tim hắn như bị tay nàng siết chặt.
Nhưng hắn đã sớm học được cách kiềm chế cảm xúc khi ở dưới vực Cửu Cực, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, đến ngay cả con ngươi cũng bình lặng như giếng cổ, không ai có thể nhìn ra bất cứ manh mối gì.
Tất nhiên cuối cùng kết quả vẫn ổn, đám người đó đã chết, còn nàng cũng chẳng bị trừng phạt.
Điều này chứng tỏ, trong phán đoán của ẩn Công Đức thì bọn họ đều đã làm điều ác.
Nàng ngây thơ trong sáng, là một bông hoa không nhiễm bụi trần nở ra trong vũng bùn tanh máu kia.
Cho dù đã qua bao năm, hắn vẫn chưa từng quên.
Hậu quả khi nó xuất thế lần nữa, đại khái chính là hủy thiên diệt địa.
Trong giới tu chân, những người được coi là lương thiện trong mắt nó, khó tìm ra nổi một người giữa ngàn vạn người.
Tuy rằng sau này khi tu sĩ ngoại giới đánh vào châu Vân Lai, nàng kéo cung bắn tên cũng đã giết không ít tu sĩ ngoại giới.
Nhưng nếu những kẻ đó đã là tu sĩ cấp cao mà ngoại giới chọn tới để tham gia thí luyện thì chắc chắn trong tay đã dính máu người.
Chắc chắn loại người đó là thiểu số
Khương Chỉ Khanh nói.
Nếu như nàng muốn ẩn Công Đức nhận chủ thật sự thì còn phải trừ ác.
Tô Lâm An lại nói:
Vậy nếu lỡ như tốt số' đến thế, giết phải người chưa từng lấy mạng ai thì sao? Thế sự khó lường.
Nàng dừng lại một lát rồi nói tiếp,
Ngươi có thể nghĩ tới chuyện nữ Thiên Ma bị phanh thây phong ấn, lại chưa từng lấy mạng một ai sao?
Nàng cười khẽ một tiếng,
Ta đã thả một cái chân cụt của Thiên Ma đi, nhưng lại có được một lượng công đức lớn.
Nhắc đến trừ ác thì trong lòng Tô Lâm An lại hơi khó chịu, giống như có một tảng đá đang đè nặng nơi đó.
Ta không biết sẽ bị nhốt ở đây bao lâu.
Còn chẳng ra ngoài được, thì đừng có nhắc đến chuyện giết người gì đó nữa.
Lẽ nào, nàng còn phải giết sạch người của châu Văn Lai!
Nếu như không thể ra ngoài thì giờ chỉ có thể cố gắng tu luyện, nâng cao tu vi của bản thân thôi.
Khương Chỉ Khanh cũng biết sự đáng sợ của kết giới này.
Ta cũng không rõ, nếu như những chữ nhỏ màu vàng trên dải lụa này biến mất hoàn toàn, ấn Công Đức không còn bị trói buộc mà nàng lại không thể điều khiển nó thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Khương Chỉ Khanh thở dài,
Ở thượng giới này, cũng không cần kiêng kỵ nhiều đến vậy.
Khi nhắc đến tu sĩ thượng giới, vẻ mặt hắn không khỏi nghiêm túc hơn mấy phần, ánh mắt cũng sắc bén hơn,
Đặc biệt là đám thành chủ, hoang chủ, giới chủ, đều có thể giết.
Không có ngoại lệ.
Vậy ngươi vẫn nên nghĩ xem, giờ chúng ta phải sao để ra ngoài đi.
Tô Lâm An chỉ vào trận pháp trên đỉnh đầu,
Căn bản là không phá nổi trận pháp này.
Hắn không nhắc đến những nỗi khổ mà chính mình phải chịu.
Mà tiếp tục nói:
Còn có một củ nhân sâm bạch ngọc đi cùng với ấn Công Đức, có thể nuôi dưỡng nguyên thần của nàng.
Nghe thấy lời này, Tô Lâm An hơi nhíu mày lại.
Không chỉ cứu người, mà còn phải giết người! Quả thực hẳn không nghĩ tới Tô Lâm An sẽ đi theo con đường như vậy.
Trên thực tế, nếu như hắn ký khế ước với ấn Công Đức thì việc tích đức cũng không khó đến vậy.
Hắn đâm đầu vào đây, giờ cũng chẳng ra nổi, thật ra cũng khá giống với hồi bị nhốt trong bí cảnh.
Nhưng điều khác biệt chính là, giờ nàng ngồi một cách đoan trang ở đó, không quấn lấy hắn nói chuyện, cũng không hơi chút là sáp vào người hắn.
Bởi vì, hắn có thể đi giết những kẻ cực kỳ hung ác.
Trừ ác, sẽ có được sự cảm kích của người khác nhanh và thuận tiện hơn khi làm chuyện tốt rất nhiều.
Trên nó có quá nhiều ph6ù văn trận pháp và tự phù, ta chỉ có thể giải được một phần nhỏ.
Hắn đưa tay ra vuốt khẽ lên những chữ nhỏ màu vàng kia,
Có quá 5nhiều tự phù đã biến mất, bởi vậy nó không thể trói buộc được ấn Công Đức nữa.
Đợi đến khi tự phù màu vàng phía trên biến mất hoàn toàn, con ấn này sẽ không bị áp chế bởi bất cứ điều gì.
Nếu như là lúc đó, nàng nhất định sẽ được ấn Công Đức chọn trúng.
Phân thân hạ phàm, mục đích là đưa ấn Công Đức đến chỗ nàng.
Khương Chỉ Khanh nói:
Điều kiện nhận chủ của con ẩn này cực kỳ hà khắc, cần phải đánh tan nguyên thần của nàng, đồng thời xóa sạch tất cả lệ khí và sát khí trong đó, giống như việc phải tôi luyện tạp chất trước rồi ngưng tụ lại trong luyện khí.
Hơn nữa, còn không được cho nàng biết sự thật.
Hắn chỉ vào dải lụa đỏ,
Trên đây viết như vậy.
Trên mặt Khương Chỉ Khanh đầy vẻ bất đắc dĩ,
Ta cũng không còn cách nào khác.
Tuy rằng nó ở trong biển ý thức của ta, nhưng ta không thể sai khiến nó làm bất cứ chuyện gì.
Khương Chỉ Khanh nhíu chặt mày lại, tiếp tục truy hỏi:
Vậy sau khi nguyên thần của nàng tụ lại, nàng đã làm những gì?
Sau khi nguyên thần tỉnh lại, con ẩn này cho ta một lời nhắc nhở, rằng muốn sống lại thì phải hành thiện tích đức.
Thế là ta bắt đầu làm việc thiện thôi.
Nàng nhún vai với vẻ bất đắc dĩ,
Khi ấy ta còn ở trấn Thanh Thủy, một thị trấn nơi người phàm chiếm đa số.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu thì hắn đã thấy Tô Lâm An bỗng nghiêng người về trước, gương mặt kề sát lại gần mặt hắn.
Hàng mi dài tựa như cánh chim chớp khẽ, còn trên khóe môi hơi cong lên còn dính chút rượu hoa quả màu hồng đào.
Cho tới bây giờ, kẻ ác lớn nhất mà nàng diệt trừ được chính là Mục Cẩm Vân.
Đúng là có được rất nhiều lợi ích, nhưng nàng, rất khổ sở.
Điều đó cũng có nghĩa, củ cải do Khương Chỉ Khanh mang xuống, nhưng chính hắn cũng không rõ rốt cuộc củ cải này là thứ gì, chỉ coi nó là linh thực có thể tẩm bổ cho thần thức: Vậy hắn có biết, sau khi nàng tích đức còn phải liên tục thay đổi cơ thể, cuối cùng mới trở thành dáng vẻ như hiện giờ hay không?
Giờ, nàng có thể điều khiển con ẩn đó rồi chứ?
Khương Chỉ Khanh lại hỏi.
Tô Lâm An lắc đầu,
Không thể
.
Trong mắt Khương Chỉ Khanh tràn ngập vẻ kinh ngạc, cuối cùng hắn nói:
Ấn Công Đức, trừng ác dương thiện.
Chắc hẳn do nàng chỉ làm chuyện tốt chứ chưa diệt trừ cái ác, cho nên mới chưa có được sự thừa nhận thật sự của nó...
.
Hơn nữa trong tình hình lúc đó, căn bản là nàng không có sự lựa chọn nào khác.
Cho dù đen đủi gặp phải người chưa từng lấy mạng ai thì nàng cũng phải giết họ.
Hẳn không khỏi nhìn Tổ Lâm An thêm mấy lần.
Cho dù sau này rơi vào cảnh giết chóc không ngừng nghỉ, sơ tâm được nàng cất giấu dưới những máu tanh kia, vẫn không hề thay đổi sao?
Giết người, nếu giết phải người chưa từng giết ai thì sẽ bị ẩn Công Đức trừng phạt.
Cho nên ta bèn giúp bà lão cảnh nước, giúp quả phụ nhà nào đó bố củi, kiểu đó.
Toàn làm mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Nàng nhặt nhạnh vài chuyện không quan trọng để kể ra.
Phân thân của ngươi, đã trở lại chưa?
Nàng nhìn vào đôi mắt hẳn, hỏi cực kỳ nghiêm túc.
Nghe thấy câu này, Khương Chỉ Khanh nở một nụ cười hiếm hoi,
Phân thân chẳng qua chỉ là một luồng ý chí của bản thể, nàng thấy sao?
Nụ cười kia thoáng hiện rồi biến mất ngay.
Chỉ trong giây lát, hắn lại trở về bộ dáng lạnh lùng cứng nhắc ban đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.