Chương 363: Không xấu


Rõ ràng là một người nhưng lại có thể đồng thời làm những việc khác nhau, cảm giác này khá là mới lạ.

Nàng định vận dụn8g thêm một lúc để thích ứng hơn.
Khương Chỉ Khanh cầm lấy ống trúc đứng yên tại chỗ.
Hắn vốn còn rất nhiều lời muốn nói.
Thế nhưng chiếc ống hút ở bên miệng đã phá hỏng vẻ uy nghiêm của hắn lúc này, khiến cho hắn có vẻ cực kỳ tương phản, quả thực rất buồn cười.
Tô Lâm An không nhịn được mà bật cười.
Có điều dù hắn chưa từng thấy Thiên Ma giết người, nhưng đã từng cảm nhận được sát khí máu thanh trên một phần thân thể tàn khuyết của Thiên Ma.
Những sinh linh lại gần sát khí máu tanh đó sẽ bị nó làm ảnh hưởng, tất cả đều trở thành hung vật khát máu tàn bạo.
Tô Lâm An quay phắt lại nhìn Khương Chỉ Khanh, hơi nâng cằm để lộ ra vẻ mặt kiêu căng, hỏi vặn:
Ta xấu?
Châu Văn Lai có ai đẹp bằng nàng.
Nàng còn cần bắt mỹ nhân gì đó hay sao? Khương Chỉ Khanh đáp lại rất thẳng thắn:
Không xấu.
Cho dù là ở thượng giới, hắn cũng chưa gặp nữ tu nào xinh đẹp khiến người ta phải kinh ngạc như nàng.
Bởi còn nhận được một lượng công đức lớn khi thả cái chân Thiên Ma đi, nên Tô Lâm An không quá ghê tởm và căm thù Thiên Ma.
Thậm chí nàng còn cho rằng, Thiên Ma say ngủ dưới phần mộ đó hơi đáng thương.
Đến ngay cả nó cũng biết, khen chủ nhân thì phải khen nàng xinh đẹp, thiên hạ vô song các thứ.
Kết quả Khương Chỉ Khanh lại chỉ nói một câu không xấu.
Trong khoảng thời gian đó, hắn đã có lúc rung động, mà sau này cho dù có gặp bao nhiêu người, bao nhiêu nữ tu có dung mạo động lòng người đi chăng nữa, hắn cũng chưa từng có tâm tình như ngày ấy nữa.
Hắn cảm thấy câu trả lời của mình không có vấn đề gì, nhưng không biết vì sao Tô Lâm An bỗng sầm mặt lại.
Nàng bỗng giơ tay đập lên ống trúc của hắn, có một tia nước trà bắn từ trong ống hút lên mặt hắn.
Sau đó nàng cũng chẳng thèm quay đầu lại mà bay ra xa, dáng vẻ cực kỳ tức giận.
Sau khi hắn nói ra suy đoán của mình, Tô Lâm An vẫn hững hờ chẳng thèm để tâm.
Nàng chỉ nói:
Người đời luôn nói ta xuất thân từ Ma Giáo, sinh ra đã là kẻ ác, đôi tay không biết đã dính máu của bao nhiêu người, đã hại chết ngàn vạn sinh linh...
Nàng xòe đôi tay của mình ra.
Khương Chỉ Khanh vốn yên lặng đi theo sau nàng, bị nàng hỏi như vậy thì lập tức nắm chặt ống trúc trong tay, còn kề sát miệng định uống một ngụm, giống như động tác vô thức để che đậy trái tim đang thổn thức.
Bởi lẽ đó lúc này vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, ánh mắt cũng nặng nề hơn.
Chỉ khi nhìn thấy Tô Lâm An đã tới gần nghĩa địa của Thiên Ma, Khương Chỉ Khanh mới dùng tay lau nước trà trên mặt, nhanh chóng đuổi tới.
Tô Lâm An đi về phía trước, mặt mũi tối sầm.
Tất nhiên, Thiên Ma không ăn được mà cuối cùng tất cả đều vào bụng nàng.
Nhưng nàng sẽ đổ chút rượu xuống, cũng coi như dốc hết tấm lòng.
Nhưng lúc này thấy nàng nổi giận đùng đùng đi mất, trong đầu Khương Chỉ Khanh chỉ còn lại một ý nghĩa Nàng giận rồi sao? Sao nàng lại giận? Hắn có thể suy đoán rất nhiều chuyện, sắp đặt cục diện cực lớn để tự mình thoát thân.
Một tu sĩ hạ giới lần đầu tới thượng giới có thể lừa hoang chủ thượng giới xoay vòng vòng sau đó an toàn rút lui, lúc này lại chẳng thể hiểu được, giờ nàng có chuyện gì.
Thiên Ma ngoại vực chính là ngoại tộc, cho dù chỉ là sát khí máu tanh còn sót lại ở giới tu chân cũng có thể cắn nuốt thần trí của vô số sinh linh, giết hại sinh mạng của ngàn vạn sinh linh.
Đã có biết bao nhiêu đại năng và đuổi chúng đi mà hi sinh tính mạng vân vân...
Bàn tay nàng trắng nõn ngọc ngà tỏa ra vầng sáng dưới ánh mặt trời, sơn móng tay đỏ rực rỡ chói mắt.

Thực ra, ở trên núi Phượng Tê, ta chưa từng giết người.
Đôi bàn tay đang lười biếng xòe ra bỗng siết chặt lại thành nắm đấm,
Bọn họ còn nói ta cực kỳ xấu xí, thích nhất là bắt mỹ nhân về để nuôi cổ Mỹ Nhân thay da đổi thịt cho mình!
Giọng nói nửa cầu trước còn yểu điệu, nửa câu sau bỗng lạnh như băng, khí thế bức người.

Thiên Ma khát máu hung tàn, đã từng xâm chiếm giới tu chân khiến cho sinh linh đồ thán.
Khương Chỉ Khanh nhíu mày nói.
Hắn còn chưa nói xong đã bị Tô Lâm An lên tiếng ngắt lời,
Ngươi nhìn thấy rồi à?
Đó đã là chuyện cách đây bao nhiêu năm rồi, hắn nào thấy được.
Khoa Đầu Hỏa cười đến phát ngu.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Nàng vừa cười vừa hỏi tiếp:
Trước kia trên thương giới đã từng có tình huống này hay chưa? Vô cớ xuất hiện kẽ nứt?

Có gió mạnh cũng chưa chắc là có kẽ nứt.
Hơn nữa cho dù là có, cũng không biết nó sẽ dẫn đến đâu.
Khương Chỉ Khanh trả lời vấn đề đầu tiên của nàng,
Có điều có vẫn còn tốt hơn là không, chung quy là có hy vọng rời khỏi đây.

Còn trước kia thì, ta chưa nghe nói bao giờ.
Gió bão kẽ nứt là thứ đặc trưng trong hư không vô tận, khu vực xung quanh hồ Giới có khả năng xuất hiện nhiều nhất, cũng chính là khu vực không ổn định ở vùng ven của một giới.
Tuy rằng đồng bằng Cổ Tỉnh gần với hư không vô tận, nhưng nghĩa địa của Thiên Ma lại ở bên trong đồng bằng Cổ Tỉnh, trước nay chưa từng có kẽ nứt xuất hiện.
Giờ nơi này lại bị kết giới phủ lên, càng không thể có kẽ nứt mới đúng.

Ừ, cho Thiên Ma ngửi.
Tô Lâm An đáp.
Mấy năm nay, nàng thường xuyên mang rượu mang thịt tới.
Nhưng gió bão kẽ nứt kiểu ấy chỉ tồn tại trong chốc lát, chúng sẽ biến mất sau khi đại năng xé rách hư không rồi xuyên tới, chứ không tồn tại mãi như ở nghĩa địa của Thiên Ma.
Tức là chỉ còn lại một khả năng duy nhất.
Gió bão kẽ nứt bỗng xuất hiện ở đó, có liên quan tới Thiên Ma ngoại vực.

Nàng nói chuẩn bị một chút, là chuẩn bị mấy thứ đồ ăn này sao?
Khương Chỉ Khanh thình lình hỏi.
Nếu như không phải lúc ấy hắn đang giữ ấn Công Đức thì cũng không thể thoát khỏi.
Chỉ mỗi khí huyết đã có thể mê hoặc tâm thần khiến người ta trở thành quái vật chỉ biết chém giết, vậy thì khi Thiên Ma còn sống rốt cuộc hung tàn tới mức nào, hắn cũng có thể tưởng tượng ra được.
Khi hỏi, nàng còn ngoái đầu nhìn lại.
Ráng màu trên trời phản chiếu lại tro5ng mắt nàng, chỉ một ánh mắt đã khiến trái tim người ta đập hẫng một nhịp.
Khương Chỉ Khanh vẫn cầm ống trục đứng đó.
Một kiếm tu từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng biết tự kiềm chế, giờ lại hơi luống cuống tay chân.
Phần thân mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen, trông càng trầm tĩnh thanh lịch.
<3br>Nàng mỉm cười bay về trấn Thanh Thủy, còn Tô Lâm An thì bay về phía mộ Thiên Ma.
Nàng vừa bay vừa hỏi Khương Chỉ Kh9anh bên cạnh:
Trong nghĩa địa của Thiên Ma có gió mạnh? Vậy có phải ở đó đã xuất hiện kẽ nứt hay không? Lẽ nào chúng ta có th6ể rời khỏi nơi đây qua kẽ nứt đó?

Nhưng thực tế thì nơi này đã xuất hiện gió mạnh...
Đại năng thượng giới xé rách hư không để dịch chuyển tức thời cũng có thể gây nên gió bão kẽ nứt.
Chỉ không xấu thôi sao? Nếu như là Mục Cẩm Vân thì e rằng cũng có thể nói được mấy lời hay ho.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.