Chương 362: Uống trà


Sau này có một lần hắn đi tới một nơi cực kỳ hẻo lánh để rèn luyện, sau khi nhìn thấy những niệm nô cấp thấp thì hắn mới hiểu đượ8c rốt cuộc niệm châu có được từ đâu.

Kể từ sau đó, hắn luôn có cảm giác bài xích mãnh liệt đối với niệm lực, thậm chí là3 cả thượng giới này.

Hoặc là thỏa hiệp rồi dung nhập vào nó, hoặc là phản kháng, nhưng thực lực của hắn không thể thay đ9ổi bất cứ điều gì về hình thức tu luyện ở thương giới.
Hay là ta luyện thêm một cái nữa?
Việc luyện chế phân thân tốn rất nhiều thời gian.
Bình thường thì thời gian luyện chế phần thân thứ hai còn lâu hơn phần thân đầu tiên gấp mấy lần, bởi vậy Tô Lâm An định vào lá Ngưng Băng luyện chế phân thân thứ hai.
Nàng không mang lá Ngưng Băng theo bên mình mà luôn để trong phòng tu luyện ở nhà tổ, để cho tu sĩ châu Vân Lai cùng sử dụng.
Lúc trước Mục Cẩm Vân đã nuốt mấy viên ngọc đỏ như vậy ở hạ giới.
Chúng được luyện chế thành từ chính tinh huyết phân thân, vốn phải trở lại cơ thể bản tôn nhưng lại bị hắt bắt lấy rồi nuốt mất.
Sau khi viên ngọc vào cơ thể, Tô Lâm An không có cảm giác gì đặc biệt.
Vết kiếm trên cây, thẻ ngọc nứt vỡ trong phòng, còn có một vài thanh kiếm gỗ cũ nát.
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc tất cả những gì hắn làm có thể sẽ làm ảnh hưởng đến sự môn.
Tuy nhiên, hắn vẫn làm.
Còn ở ngoài sao, trừ con chim bự ngày nào cũng nhảy nhót của Lượng Kiểm Sơn ra, thì về cơ bản đã không còn truyền thừa nào của Tàng Kiếm Sơn bọn họ nữa.
Nếu như sư tổ còn sống, tại sao lại không hề hỏi han đến Tàng Kiếm Sơn chứ.
Đó chính là sự môn đã bồi dưỡng và dạy dỗ nên người mà.
Khi xưa, hắn phải bế quan ròng rã mười năm mới luyện chế ra được phân thân đầu tiên.
Trong một tháng nay, tâm trạng của Khương Chỉ Khanh luôn nặng nề ngột ngạt.
Giờ gặp được Tô Lâm An, lại nghe nàng nói đã luyện chế phân thân thành công thì đôi mày vẫn luôn nhíu chặt của hắn mới hơi giãn ra.
Cảm giác này rất kỳ diệu, khiến nàng thấy vừa mới lạ lại vừa thú vị.
Nhưng vào khoảnh khắc bước vào nghĩa địa Thiên Ma, Tô Lâm An cảm nhận được máu trong cơ thể bỗng sôi trào.
Cơ thể nàng nóng rực ngay tức khắc, đến ngay cả da dẻ cũng đỏ hồng cả lên! Tình huống này chưa từng xuất hiện khi cơ thể củ cải bước vào, giờ đổi thành phần thân lại có sự thay đổi lớn đến vậy sao? Chẳng lẽ, Thiên Ma có thể phân biệt ra đây là củ cải hay cơ thể người? Nàng rụt chân lại, chỉ thấy cả người đang nóng rẫy, đến ngay cả hít thở cũng đau đớn cực kỳ.
Trước khi nàng hạ lệnh thì động tác thần thái của phân thân giống hệt như nàng.
Chỉ có một sự khác biệt duy nhất, phân thân vẫn chưa mặc quần áo...

Phân thân của ta rất khác với phần thân của người khác.
Sau khi tỉ mỉ quan sát một hồi, Tô Lâm An nói.
Không ai có thể nhận ra được sự khác biệt, đến ngay cả chính nàng cũng cảm thấy phần thân và bản tôn là một thể.
Ý thức của nàng vốn không cần phải chia tách mà có thể điều khiển trực tiếp cả hai thân thể, đều biểu đạt ý thức của chính nàng.
Cho nên, sao phân thân lại sở hữu ý thức của chính mình được nhỉ? Ít nhất là hiện giờ, Tô Lâm An không hiểu được điểm này.
Nam Ly Nguyệt suýt chút nữa bị làm cho chóng mặt vàng đầu, không hiểu rốt cuộc tiên linh có ý gì.
Cuối cùng, Nam Ly Nguyệt dứt khoát nhờ nàng chỉ bảo rất nhiều vấn đề có liên quan đến đan dược.
Tô Lâm An:
...
Nàng cũng giải thích từng câu một.
Bởi vậy, Tô Lâm An không dám lại gần nữa.
Nàng lui từng bước ra phía sau, đợi đến khi khí huyết khắp người bình tĩnh lại thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, phân thân này không thể qua mắt được tất cả mọi người.
Quá trình bồi dưỡng tín đồ thành kính quá chậm, cũng cần phải bỏ ra nhiều thời gian và công sức hơn, bởi lẽ nhân tính phức tạp hay thay đổi, lòng người cũng ngày càng tham lam.
Nếu như một nguyện vọng đã được thỏa mãn mà nguyện vọng tiếp đó lại không được thực hiện, thường sẽ bị phản tác dụng.
Bởi lẽ đó, sau này những tu sĩ như vậy càng lúc càng ít.
Tô Lâm An muốn dùng thì cũng phải đi đến phòng tu luyện.
Nàng vừa ra khỏi cửa đã thấy cửa lớn của gian phòng bên cạnh kẽo kẹt mở ra.
Khương Chỉ Khanh đã thay một bộ màu đen, tóc được chải chuốt tỉ mỉ rồi dùng trâm gỗ búi cao.
Phía bên này Tô Lâm An đang buôn chuyện với Khoa Đầu Hỏa trong phòng, bên kia phân thân đã đi đến gần nghĩa địa.
Tuy rằng không phải cùng là một cơ thể, nhưng rõ ràng nàng cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra cùng một lúc.
Rõ ràng bản tốn là nàng đang ngồi trong phòng, nhưng cũng đang trên đường đi đến ngôi mộ của Thiên Ma.
Tuy rằng hắn tuấn mỹ vô song, nhưng trông lại cực kỳ nghiêm khắc cứng nhắc, toàn thân đều bộc lộ ra vẻ chín chắn trưởng thành mà chỉ bậc trưởng bối mới có.
Sau khi hắn ra khỏi cửa thì nghiêng đầu nhìn về phía Tô Lâm An, nói:
Nàng xuất quan rồi.

Luyện chế phân thân thế nào rồi?
Khi hỏi câu này, mày hắn hơi nhíu lại.
Thế này là đang kiểm tra tiến độ tu luyện của tiểu bối à!
Luyện chế phân thân, tốt nhất nên làm liền một mạch, nếu không thì lần sau sẽ khó hơn.
Khương Chỉ Khanh nói với giọng điệu nghiêm nghị
Cũng được.
Tô Lâm An lạnh nhạt đáp,
Đã luyện ra được một phân thân rồi.
Khương Chỉ Khanh hơi kinh ngạc khi nghe thấy nàng đáp vậy, sau đó hắn nói:
Chỉ mới một tháng mà đã luyện xong, thiên phú của nàng quả khiến người ta phải kinh ngạc.
Quả thật hắn không ngờ Tô Lâm An sẽ thành công nhanh tới vậy, còn tưởng rằng nàng bỏ dở giữa chừng.
Đợi đến khi hoàn toàn luyện chế phân thân thành công, Tô Lâm An cảm thấy rất kỳ lạ.
Phần thân này không khác gì tay chân của nàng, nàng không phải dùng chút sức nào để điều khiển.
Điều đó cũng có nghĩa, từ góc nhìn của nàng thì phân thân chính là một phần của mình, mà người bình thường thì đều không muốn phân thân có ý thức độc lập của riêng nó, sống tách ra khỏi bản tôn.
Bóng cây lòa xòa, để lọt vài đốm sáng loang lổ trên gương mặt hắn, che giấu tất cả cảm xúc ở sâu trong mắt.
Sau khi ra ngoài, ánh mắt của nàng chỉ dừng lại trên người hắn một chốc rồi rời đi ngay.
Không biết vì sao, trong lòng hắn hơi chua xót.
Tên Mục Cẩm Vân đó, hắn đúng là một kẻ khốn nạn không có lương tâm, chỉ biết đến lợi ích riêng, lòng dạ độc ác.
Thế nhưng sau cùng, hắn lại chiến đấu vì châu Vân Lai.
Tuy rằng cuối cùng hắn hoàn toàn bị tâm ma quấn lấy, bị ác niệm khống chế rồi chết trong tay tiên linh, nhưng khi mọi người nhắc đến hắn thì vẫn sẽ nhớ đến cái tốt của hắn.
Từng viên niệm châu kia dường như đều được ngâm trong máu tươi.
Người đời cho rằng phi thăng lên thượng giới sẽ được vào chốn bồng lai.
Ai lường được, thượng giới này lại là một vùng đất dữ.
Hắn chẳng thể làm được gì.
Nghe nói, cũng có một vài tu s6ĩ thật lòng thật dạ bảo vệ cho những tín đồ nằm trong phạm vi quản hạt của mình.
Niềm lực kiểu này cũng sẽ tinh khiết hơ5n một chút, nhưng số lượng quá ít.
Hắn nhìn Tô Lâm An nói:
Ta phát hiện ra một chút gió bão kẽ nứt ở quanh cái chân tàn của Thiên Ma, vừa khéo nàng cũng đã ra ngoài, hay là chúng ta cùng tới đó xem sao?

Gió bão kẽ nứt?
Khi phân thân của Tô Lâm An tới đó thì chưa lại gần cái chân Thiên Ma, bởi vậy không nhận ra gió bão kẽ nứt gì cả.
Cho đến khi trời sáng, hắn mới quay lại phòng tiếp tục tu luyện.
Mà Tô Lâm An ở căn phòng sát vách vẫn đang chìm đắm vào việc luyện chế phân thân.
Một tháng yên lặng trôi qua, cuối cùng phần thân của Tô Lâm An đã được luyện chế thành công.
Cơ thể củ cải này của nàng giống như một cái hố đen.
Rõ ràng biết ở trong đây có linh khí, chính nàng lại không hề cảm nhận được.
Rõ ràng biết là có khí huyết, nhưng nàng cũng không cảm giác được gì.

Thật lòng tôn kính nàng sao?
Giọng nói bỗng vang lên khiến cho Sở Tài Nguyên giật thót tim, sau đó hắn nhìn thấy người vừa xuất hiện trước mặt thì trợn mắt há mồm, thất thanh kêu lên:
Sư tổ!
Sở Tài Nguyên có thể được coi là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn.
Lúc mới đầu hắn còn sống cùng các sư huynh sư tỷ một khoảng thời gian.
Quãng thời gian đó cũng được coi là khoảng thời gian nhàn nhã dễ chịu nhất trong ký ức của hắn.
Hắn vốn đứng đối diện Tô Lâm An, giờ lại không tự chủ mà xoay người về hướng khác.
Khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt hắn là biển mây cuồn cuộn và năm đỉnh núi tương phản.
Chính vào lúc hắn thấy triều dâng sóng dậy, có lợi cho việc điều tiết lại tâm cảnh thì chợt nhìn thấy hai tu sĩ trẻ tuổi khá mập mạp đang giẫm lên lá trúc bay tới.
Lúc này hắn chỉ trả lời vấn đề của Khương Chỉ Khanh:
Tất nhiên là thật lòng.
Nếu hắn mà dám nói một câu không thật lòng, khi về có thể hắn sẽ bị ông nội đánh cho nát đầu chó! Bây giờ, đến ngay cả những ông lão bà lão có tu vi không cao ở ven đường cũng có thể rút ngay giày ra đập vào mặt hắn!
Ừ.
Khương Chỉ Khanh không hỏi tiếp nữa.
Hắn có tu vi Địa Tiên, thần thức không hề yếu, tất nhiên có thể thấy được tình hình của trần Thanh Thủy.
Cuộc sống của tu sĩ trong trận vô cùng nhàn nhã, đến ngay cả những tu sĩ cấp thấp Luyện Khí kỳ cũng không ngoại lệ.
Thậm chí còn có một vài phỏng đoán liên quan đến động cơ giết người của hắn.
Sở Tài Nguyên không hề tin những điều này, chỉ cho là những người đó thấy hắn ta đẹp đẽ nên cố hết sức mỹ hóa hình tượng của tên biến thái đó mà thôi.
Sở Tài Nguyên vẫn luôn cho rằng vị sư tử phi thăng của Tàng Kiếm Sơn đã mất từ lâu, dù sao thì khi ấy bọn họ đều thờ cúng một bài vị dành cho người chết.
Tô Lâm An nhận ra lời nói và hành động của phân thân giống hệt với nàng, khi ra ngoài làm việc thì phản ứng khi gặp người và vật cũng na ná, mà những người bên ngoài cũng chẳng ai phát hiện ra vấn đề.
Điều này khiến nàng tâm tặc lấy làm lạ, cũng có cái nhìn trực quan hơn về phân thân.
Bản tôn là nàng, phân thân cũng là nàng.
Đôi mắt Khương Chỉ Khanh tối lại, tâm trạng hơi nặng nề ngột ngạt.
Trường kiếm trong tay hắn ngân vang khe khẽ như đang nhẹ nhàng an ủi hắn.
Hắn đứng yên trong sân rất lâu.
Nàng vỗ trái tim đang đập loạn thình thịch của mình sau đó quay lại nhà tổ.
Khi không cần dùng đến phân thân, bản tôn có thể thu lại phân thân vào người.
Nàng vừa nghĩ thì đã thấy phần thân biến mất ngay tại chỗ, hóa thành một viên ngọc màu đỏ rồi chui thẳng vào cơ thể nàng trong nháy mắt.
Là thật lòng hay giả ý, nhìn qua là biết.
Hắn sắp quay đi trở về phòng, lại chợt nghe thấy tu sĩ Nguyễn Anh kỳ đang quỳ dưới đất kia lên tiếng:
Khu nhà nhỏ này, là tông môn trước kia của Tàng Kiếm Sơn.
Khương Chỉ Khanh dừng bước.

Truyền thừa của Tàng Kiếm Sơn đã đứt đoạn
Lẽ nào còn trông chờ con chim ở Lượng Kiếm Sơn kia truyền đạo hay sao? Trường kiểm sau lưng Khương Chỉ Khanh bỗng ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ xuống đất, Rõ ràng là trời đang về đêm, những nơi mũi kiếm chỉ đến vẫn có một vầng sáng chói mắt tựa ánh tuyết, giống như đang khoanh lại một địa bàn trên mặt đất.
Nhưng giờ những đệ tử ấy đều chẳng còn tăm tích, có lẽ đã chết cả rồi.
Mục Cẩm Vân đã đồng ý với chưởng môn là chăm sóc cho họ, nhưng căn bản là hắn chưa hề làm gì.
Rõ ràng hắn có thực lực, nhưng lại chưa từng quan tâm đến những đồng môn đã từng chung sống.

Đại sư tỷ, chúng ta mang rượu và thịt mà tỷ cần tới rồi...
Khương Chỉ Khanh quay phắt người lại thấy Tô Lâm An hí hửng vẫy tay với họ, nói:
Tới nhanh quá.
Hắn hơi nhíu mày, muốn nói:
Tu sĩ đã tịch cốc từ sớm, không nên sa vào dục vọng của miệng lưỡi.
Cho dù đó là linh thực do thực tu nấu ra thì cũng nên kiềm chế.
Những lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì hắn đã thấy Tô Lâm An vứt đồ qua.
Hắn đón lấy theo bản năng, khi cầm thì thấy nó vừa ấm lại vừa lạnh.
Mọi người đều đi cướp địa bàn, dùng cách thức nguyên thủy nhất để bóc lột tín đồ.
Còn những người đã phạm phải sai lầm hoặc đắc tội với kẻ khác thì trở thành niệm nộ ở tầng lớp thấp nhất.
Sống khổ sở, chết cũng thể lương.
Nào ngờ giờ người đó lại bỗng xuất hiện ở đây.
Sở Tài Nguyên không kìm được muốn hỏi:
Sư tổ, người có biết, Tàng Kiếm Sơn đã bị hủy diệt rồi hay không?

Sở Tài Nguyên cảm thấy mình không được tính là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn, hắn không biết kiếm pháp.
Nó thấy Tô Lâm An lúc này cười cực kỳ ngông cuồng thì vốn định mỉa mai mấy câu.
Kết quả là nó nghĩ ngợi một hồi lại cảm thấy cũng khá có lý, bởi vậy nói khẽ:
Có lẽ, cũng có chút khả năng ấy?
Nó đã sống bao nhiêu năm, thật sự chưa từng gặp phải phân thân có ý thức gì đó.
Nó chỉ mới nghe nói về một ngoại lệ trong truyền thuyết mà còn là ngoại lệ duy nhất, nào ngờ quanh Tô Lâm An lại có tận hai trường hợp.

Ta vẫn còn sống, truyền thừa kiếm đạo của Tàng Kiếm Sơn sẽ không đứt đoạn.
Khương Chỉ Khanh không quay đầu lại, hắn chỉ thản nhiên hỏi:
Ngươi, có muốn học kiếm không?
Tuy tư chất của thằng nhóc này không xuất sắc, nhưng cũng không hề tệ.
Hơn nữa cơ thể kia đã trải qua nhiều lần mài giũa, có thể thấy nó là người chịu được khổ.
Cường độ nguyên thần còn cao hơn tu vi một chút, chứng tỏ ý chí
Điều này đúng là kỳ lạ.
Nhưng một chủ một tớ đều không thể hiểu nổi, nàng lại không muốn hỏi Khương Chỉ Khanh về vấn đề có liên quan đến bí mật quan trọng này, bởi vậy chỉ có thể tạm gác qua một bên.
Ngày hôm sau, bản tôn Tô Lâm An không ra ngoài mà phải luôn phân thân ra đi dạo, còn cố ý lượn trước mặt người quen tới mấy lần.
Nhưng Mục Cẩm Vân đã có ý thức của riêng mình, và hình như cả ông nội nàng cũng có...
Tô Lâm An bỗng cười hì hì,
Có phải là do sống cùng với ta nên bị ảnh hưởng không nhỉ?
Không có người ngoài ở đây, nàng cười cực kỳ thoải mái.
Nàng vừa cười vừa nói:
Lẽ nào là do sức quyến rũ của ta quá mạnh?

Hay là, ta mới là con cưng của thiên đạo gì đó, khi vận ngút trời?
Khoa Đầu Hỏa sững lại một chốc.
Nó nghĩ một lúc rồi nói:
Hay là, ta cũng thử luyện chế ra một phân thân lửa?
Nó nói xong lại lắc đầu quây quậy,
Mà thôi, ta cũng chẳng cần phân thân giúp ta làm gì.
Linh hỏa trời đất như ta không cần thiết phải luyện chế phân thân.
Tâm ma chấp niệm gì đó, đối với một đốm lửa mà nói thì căn bản không hề tồn tại.
Nó chỉ cần liên tục cắn nuốt linh khí, không ngừng mạnh hơn là được.
mạnh hơn người bình thường nhiều, chắc hẳn sẽ đạt được chút thành tích trong kiếm đạo.
Sở Tài Nguyên bỗng sững lại, sau đó đứng phắt dậy rồi nói:
Ta không học kiếm
Hắn nói những lời này đâu phải là vì muốn bái sư! Thậm chí bởi vì từng bị Mục Cẩm Vân hành hạ quá thê thảm nên hắn cực kỳ căm hận kiểm tu! Nghĩ đến đây, Sở Tài Nguyên hừ lạnh rồi quay đầu đi thẳng.
Nếu như vào lúc bình thường thì hắn còn sợ đắc tội với đại năng.
Không hề giống với cảm giác nặng nề ngột ngạt trong khoảng thời gian trước, mà đó là nỗi ưu tư khiến lòng người không vui.
Nó cứ quấn quanh trong đầu hắn, khiến tâm tình hắn sa sút.
Khương Chỉ Khanh mím môi.
Lúc này nghe Khương Chỉ Khanh nhắc đến thì lập tức nổi hứng thú.
Bởi vậy nàng nói:
Đợi chút, ta chuẩn bị một lát.
Khương Chỉ Khanh đợi ở một bên.
Hắn đứng dưới bóng cây, nhìn cô gái trước cửa lấy phù truyền âm ra, cười nhẹ nhàng và nói gì đó với đối phương.
Cho dù sau này có lời truyền rằng người đã đắc tội với một vị đại năng thượng giới, nhưng vẫn có một nhóm người kiên định đứng về phía người, vẫn luôn gìn giữ Tàng Kiếm Sơn, lén thờ cúng bài vị của người...
Nghĩ đến đây, Sở Tài Nguyên lại có đôi phần bất mãn về vị Kiểm Tiên ở trước mặt.
Có điều hắn cũng chẳng nhiều lời, dù sao thì, hắn đã không coi mình là đệ tử Tàng Kiếm Sơn từ lâu.
Nhưng giờ đang ở trên địa bàn của tiến linh, dù sao thì tên Khương Chỉ Khanh này cũng không thể ra tay với hắn.
Đợi đến khi người đi rồi, Khương Chỉ Khanh hơi ngẩn ra, tiếp theo hắn quan sát kỹ càng từng góc nhỏ của khu nhà này.
Sau đó hắn đã tìm thấy một vài vết tích có liên quan đến Tàng Kiếm Sơn.
Giờ sau khi viên ngọc quay lại, nàng cũng chẳng biết nó ẩn náu ở đâu.
Sau một hồi dùng thần thức thăm dò cũng không có chút phản ứng nào, nàng chỉ có thể bỏ đấy.

Ta đã có tu vi Địa Tiên rồi, theo lý thì ít nhất có thể luyện chế ra được hai phần thân.

Giờ cơ thể ta là củ cải, nhưng phần thân thì không phải vậy mà rõ ràng là một con người.
Tô Lâm An nhíu mày nói:
Phân thân mà ta luyện chế ra chẳng phải cũng nên là Yên La bạch ngọc hay sao, có gì lại là người chứ?
Khoa Đầu Hỏa cũng tỏ ý không hiểu.
Linh vật trời đất như chúng nó cũng có thể luyện chế ra phân thân.
Nếu nó luyện chế phân thân thì chính là tách một ngọn lửa ra từ tâm lửa, cũng không thể luyện ra một thân thể người có máu có thịt được.

Trà người thích.
Tô Lâm An quăng trà qua rồi không để ý đến hắn nữa, nàng đang buôn chuyện với hai huynh đệ Trữ Tần và Trữ Huy.

Khương Chỉ Khanh dùng hai tay cầm lấy ống trúc, chỉ thấy dường như ống trúc nho nhỏ trong tay còn nặng hơn trường kiểm đang đeo sau lưng.

Những lời khuyên răn còn chưa nói ra, nhưng hắn lại hơi động lòng vì nàng nhớ đến sở thích của mình.

Sau khi cầm chắc ống trà, hắn im lặng bước đến bên cạnh Tô Lâm An.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.