Chương 378: Lỗ mãng


Nó vội vàng hô lên với nàng:
Tô Tô ơi, ngươi thích hoa gì, ta đi hái cho ngươi?
Đêm qua, trên cổ thụ là một gương mặt đầy tang t8hương, khuôn mặt hiện giờ lại trẻ hơn rất nhiều, còn là một chàng thiếu niên thanh tú khôi ngô, khi nói chuyện còn nháy mắt với T3ô Lâm An đầy dí dỏm.


Ta muốn vào núi xem sao.
Tô Lâm An nói.

Nàng muốn thử thực lực của đám linh thú đó, như vậ9y sẽ phán đoán ra được thực lực thật sự của dân làng.
Cây tường vị cũng có một khuôn mặt.
Nhưng không giống với Tiểu Lục, mặt của nàng được ghép lại bằng cánh hoa tường vi, bình thường không hề lộ ra.
Khi nàng nói chuyện với Tiểu Lục, trong hư không mới hiện ra một gương mặt làm bằng cánh hoa cực lớn.
Càng nhìn lại càng thấy đáng yêu, muốn xoa mặt nàng thật đấy.
Lá cây trên dây leo đung đưa rì rào nhưng không dám hành động, trái lại xếp lại với nhau một cách quy củ chỉnh tề.
Vì nó nhớ đến, làm người hay làm cây cũng không thể quá lỗ mãng.
Điểm khác biệt duy nhất với giới tu chân chính là, thần thức của nàng có thể nghiền ép Nguyên Anh kỳ, nhưng ở đây thì không giống vậy.
Thần thức của sinh linh nơi đây đều mạnh và nhạy bén hơn thường, thần thức của nàng không thể nghiền ép hoàn toàn, chỉ có thể dùng nắm đấm để nói chuyện.
Tiếp đó gặp phải một con cấp chín, Tô Lâm An đánh nó cũng cực dễ dàng.
Nàng bắt đầu dùng đến Kim Cang Quyền, sau đó nhìn thấy dây leo của cổ thụ đã cuộn thành một hình tròn cực lớn, giống như đang há hốc miệng và kinh ngạc vậy.
Hết cách, thực lực của nó không đủ, khuôn mặt chỉ có thể hiện ra trên nhánh cây, nếu không thì lúc này cũng có thể dùng vẻ mặt đầy kinh hãi để nhìn Tô Lâm An.
Người nhỏ xíu như vậy mà sao sức lực lại lớn đến thế! Nó đã chuẩn bị đầy đủ để bảo vệ nàng, nào ngờ căn bản chẳng cần dùng đến.
Làm sao đây, đại tỷ Tường Vi cũng thích Tô Tô à? Ngay sau đó hắn lại vui vẻ.
Quả nhiên, Tô Tô đúng là khiến cho họ yêu thích.
Trên người nàng có hơi thở khiến cho mọi linh thực đều vui vẻ.
Bên trấn Mãng Sơn có cả huyết thú.
Có điều ngươi yên tâm, có ta bảo vệ, huyết thủ cũng không dám làm gì ngươi đâu.
Sau khi Tô Lâm An gật đầu đồng ý thì đi cùng cổ thụ tới trấn Mãng Sơn.
Trên đường nàng muốn hỏi cổ thụ mấy lời, nhưng lại thấy cứ gọi cổ thụ cổ thụ thì cũng không hay lắm, bèn hỏi:
Ta gọi người là gì thì được?
Nàng bỗng thấy dây leo vốn đang đi xuyên nhanh chóng của cổ thụ bỗng ngừng lại.

Trong số dân làng ở dưới kia, những ai có thể đối phó được với linh thú cấp hai này vậy?
Cổ thụ hơi ngây ra, sau đó nói:
Cảnh giới Man Huyết tầng ba là được.
Tầng bốn trở lên có thể dễ dàng đối phó với nó, giống như người hiện giờ vậy.
Nhưng Tô Tô là cảnh giới Mãn Huyết tầng bốn sao? Nhìn chẳng giống chút nào.
Nó vô thức nhìn kỹ năng, muốn tìm ra chỗ nào bất ổn, kết quả...
Ở chỗ họ, sau khi cô nương lấy chồng thì sẽ theo họ chồng đấy.
Giờ hắn cũng theo họ nàng rồi, có phải chứng tỏ là quan hệ thân mật hơn không.
Có điều hắn ngẫm nghĩ thì thấy dường như có chỗ nào đó không ổn.
Nghĩ vậy, hắn hạ quyết tâm phải trông chừng Tô Lâm An thật nghiêm ngặt.
Nếu như tên nào không có mắt dám làm nàng bị thương, hắn quyết không tha cho kẻ đó.
Từ xa Tô Lâm An đã nhìn thấy một con linh thú cấp sáu.
Tô Lâm An không hiểu tiếng chim, bỗng thấy cổ thụ rung đám lá lên mấy cái, đám chim kia lập tức yên tĩnh lại.
Chắc hẳn đám chim vừa rồi chính là mấy con chim nhỏ đáng thương bị ép phải làm ghế cả một đêm.
Tô Lâm An ngồi lên dây leo của cổ thụ đi vào rừng.
Tiểu Lục đi theo bên cạnh đã ngây ra như phỗng.
Hắn vừa đi theo vừa suy nghĩ, sao cơ thể nho nhỏ kia lại có thể bộc phát ra sức mạnh khổng lồ đến vậy.
Nhìn thì sức mạnh khí huyết của nàng cực yêu ớt, rốt cuộc nàng đã làm thế nào?
Tiểu Lục sự ngây người.
Từ trước đến nay hắn không biết, linh mộc tường vi bảo vệ trấn Mãng Sơn lại dễ nói chuyện như vậy đấy! Tô Lâm An rất cảm kích lòng tốt của người khác, có điều nàng vẫn giải thích qua về thực lực của mình, lại có Tiểu Lục làm chứng nên tuy rằng hoa tường vi nửa ngờ nửa tin, nhưng chung quy vẫn mở đường, cũng tránh khỏi những người khác rồi đưa Tô Lâm An vào sâu trong núi.
Đưa đến nơi rồi, nàng đi luôn không ngoảnh đầu lại, còn nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo:
Tự đâm đầu vào chỗ chết, ta chẳng thèm để tâm đến ngươi.
Thế rồi nàng lại bí mật cảnh cáo Tiểu Lục,
Ngươi phải trông chừng một chút, nếu như không gánh được thì gọi ta!
Tiểu Lục bị hoa tường vi ân cần dạy bảo một phen, đợi đến khi hoa tường vi đi rồi thì hắn vẫn choáng váng.
Dù sao thì trên người nàng có ấn Công Đức, nếu như không bắt buộc thì nàng vẫn nên ít sát sinh thì hơn.
Cấp sảu cũng không đủ.
Nàng cảm thấy cấp sáu chỉ tương đương với Nguyễn Anh kỳ của giới tu chân, khi đánh căn bản không tốn sức.

Được thôi.
Một đoạn dây leo vươn ra, trên dây leo còn có một cái 6ghế được dựng bằng nhánh cây.
Thấy Tô Lâm An nhìn chằm chằm vào cái ghế đó, cổ thụ vội lên tiếng:
Đây là chiếc ghế dựa m5à ta bảo đám chim tước giỏi làm tổ nhất làm suốt đêm đẩy.
Nhìn rất bình thường, nhưng thực ra cực kỳ mềm mại.
Chẳng lẽ lại không.
Thực lực của tu sĩ nơi đây thực ra không mạnh, chẳng qua bọn họ khá nhạy cảm với thần thức mà thôi.
Để kiểm chứng phán đoán của mình, tiếp sau đó là cấp ba, cấp bốn, cấp năm...
Khi đánh cấp năm, Tô Lâm An nhận ra thần thức không có ích như vậy nữa.
Sau đó, nàng nhăn mày lại.
Nàng vốn muốn châm chọc mấy lời, nhưng lại thấy không nhẫn tâm.
Nhìn tiểu cô nương kia cười tủm tỉm, mọi chuyện không vui trong lòng cũng dần tan biến, giống như bị nụ cười của nàng ấy hòa tan vậy.
Đó là gương mặt một cô gái, tuy rằng do cánh hoa xếp lại mà thành nhưng ngũ quan rất tinh tế.
Khi nói chuyện nàng hơi ngẩng đầu lên, tư thái cực kỳ tao nhã.

Vì một con người nhỏ yếu như vậy mà tới cầu xin ta sao?
Cuối cùng hoa tường vi cũng nhìn đến Tô Lâm An.

Ừm...
Nàng dừng lại một chốc rồi nói:
Ngươi...
Vốn muốn mỉa mai nàng nhỏ yếu như vậy, khi lời đến miệng lại đảo vòng biến thành...

Cơ thể của người trông không ổn lắm, sức mạnh khí huyết không đủ.
Hay là đợi thêm một thời gian nữa rồi vào thí luyện sau nhé?

Trong núi ta có linh thú cao cấp và huyết thú, đợi ngươi khôi phục rồi tới cũng chẳng muộn.
Nói xong, nàng lại tiếp:
Gần đây còn có vài người đang thí luyện ở trong núi, hở một chút là đánh đánh giết giết, e là...
Nàng vốn muốn nói e là sẽ làm người bị thương, nhưng lại nghĩ mình sẽ trông chừng đâu thể bị thương được, bởi vậy lại sửa lời,
E là sẽ làm ngươi sợ.

Có điều trong lòng Tiểu Lục vui đến mức nổi bong bóng, khi nghe thấy nàng nói xuất phát thì bèn xông thẳng lên phía trước, căn bản chưa nghĩ sâu hơn.
Đợi khi tới được trấn Mãng Sơn, Tiểu Lục bèn chạy tới thương lượng với linh mộc bảo vệ của trấn Mãng Sơn.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị khinh thường vài câu rồi, ai bảo hắn tài nghệ kém người ta, thực lực không bằng cây tường vi này của trận Mãng Sơn chứ.
Sau khi nàng nói với nó về chuyện mình muốn tìm linh thú để luyện tay, cổ thụ cũng không cản mà chủ động tìm đối thủ cho nàng.

Vậy bắt đầu từ linh thú cấp hai là được.
Nói đoạn, nó còn đưa nàng đến trước mặt một con linh thú cấp hai, đồng thời dùng dây leo khoanh lại một mảnh đất, nhốt luôn linh thủ vào trong vòng đó.
Theo như cổ thụ thấy, Tô Tô gầy yếu như vậy, đánh nhau với linh thú cấp hai cũng quá sức.
Trong lãnh địa của cổ thụ không có nhiều linh thú cấp sáu, có vài con còn coi là đã quen biết nhiều năm.
Tuy rằng nó không nhiệt tình gì với linh thú, nhưng chung quy tự đưa người đánh đến tận cửa thì cũng có phần không ổn.
Vì vậy nó nói:
Đi thôi, ta đưa người đến trấn Mãng Sơn bên cạnh xem sao.

Những con từ cấp mười trở lên không gọi là linh thú nữa mà là huyết thú.
Chỉ thấy nàng trái một đấm phải một quyền, đập cho linh thú cấp năm ngất xỉu luôn.
Cái tốc độ nhanh chóng này, chắc chắn đám người cảnh giới Man Huyết tầng bảy tầng tám ở trong thôn cũng không phải là đối thủ của nàng.
Sau cấp năm chính là cấp sáu.
Trên nhánh cây còn được phủ thêm một lớp lông động vật.
Khi ngồi lên nàng đưa tay ra vuốt, cảm thấy vừa mềm lại vừa ấm, tốt hơn cái ghế đá trong nhà Hạng Dục Đình rất nhiều.
Nàng vừa ngồi lên, trong tán cây trên đỉnh đầu chợt có mấy con chim hót ríu rít.
Nó dùng một lúc, úp hai chiếc lá lại che đi một phần cơ thể, uốn éo nói:
Hay là, người đặt cho ta một cái tên nhé?
Khoa Đầu Hỏa vẫn luôn không lên tiếng lúc này lại ầm ĩ lên,
Đồ ngủ, để nàng đặt tên là ngươi xong đời rồi đó.
Quả nhiên, nó nghe thấy Tô Lâm An nói:
Hay là người theo họ ta đi.
Tên là Tô Lục nhé.
Sau này ta sẽ gọi người là Tiểu Lục.

Được!
Tiểu Lục hí hửng trong lòng.
Có điều có nó ở đây, chắc chắn Tô Tô sẽ không gặp chuyện gì.

Đi đi, yên tâm mạnh dạn xông lên đi, ta trông chừng ngươi.

Cấp hai?
Tô Lâm An nhìn con linh thú trông như lợn rừng ở giới tu chân, mở rộng thần thức, trực tiếp dùng uy áp đè xuống.
Chỉ thấy con linh thú kia bỗng dưng yên bất động, sau khi giãy giụa hai cái thì ngã xuống đất chết luôn.
Nàng vẫn dùng Kim Cang Quyền.
Hai nắm đấm thịt tràn đầy sức mạnh, mỗi quyền đâm ra đều đánh cho linh thú choáng váng mặt mày, chỉ mấy cú đã đấm đã khiến linh thú ngất ngay tại chỗ.
Nàng cũng điều khiển lực tay, không đánh chết linh thú luôn.
Tô Lâm An không chú ý đến sự bất thường của cổ thụ.
Nàng chỉ căn cứ vào lời của nó, phỏng đoán ra được đại khái.
Xem ra phỏng đoán lúc trước của nàng cũng đúng.
Nàng còn chưa thức tỉnh sức mạnh huyết mạch nhỉ? Nếu là trước kia, chắc chắn Tiểu Lục sẽ cho rằng nàng không thể nào thức tỉnh được.

Nhưng hiện giờ hắn cảm thấy nàng cũng có thể tham gia cuộc thức tỉnh huyết mạch năm nay, tới lúc ấy còn có khả năng tiến vào hoàng thành Thất Tinh...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.