Chương 379: Hỏa công
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1420 chữ
- 2022-02-04 05:55:09
Nhưng mà, hắn luôn cảm thấy đại tỷ Tường Vi muốn tranh cướp Tô Tổ với hắn.
Nếu như cầu cứu, chắc chắn hắn sẽ bị đại tỷ8 Tường Vi mắng mỏ hung ác một trận, nói không chừng nàng còn tiện thể thêm một câu,
Ngươi yêu quá, sau này giao Tô Tô cho ta3 đi.
Vậy đâu có được!
Vừa khéo thử xem thực lực của huyết thú.
Tô Lâm An hăng hái tăng vọt.
sức lực của thú Hổ Dực rất mạnh.
Sau khi nó chụp một vuốt xuống mà vẫn chưa ép Tô Tâm An thành thịt vụn được thì cũng nổi nóng, chân trước liên tiếp ra sức, hận không thể đập nàng xuống dưới lòng đất! Tuy rằng Tô Lâm An có thể chống được, nhưng cứ giằng co như vậy thì cực kỳ không thông minh.
Nàng thả lỏng cơ thể rồi thi triển Nhiễu Chỉ Nhu, hóa giải sức mạnh của thú Hổ Dực, mượn lực để đánh lực.
Lúc này nhìn lại vết thương trên cổ nó, Tô Lâm An lập tức hiểu ra vũ khí làm nó bị thương siêu phàm đến mức nào.
Grào!
Thú Hổ Dực rống lên một tiếng giận dữ, đầu vung trái lắc phải, muốn hất con người như bọ chét trên mình đi.
Khi nó cử động thì cả người lắc qua lắc lại, thêm việc làn da kia vừa trơn tuột lại có tính đàn hồi nên Tô Lâm An không đứng vững, chỉ có thể tóm chặt lấy cánh nó để tránh bị tuột xuống.
Tuy rằng Tô Lâm An không cảm nhận được mình có bao nhiêu sức mạnh khí huyết, nhưng uy áp khí huyết mà thú Hổ Dực này phát ra chẳng có tác dụng gì với nàng.
Nàng không hề bị ảnh hưởng mà cong người lớn, đấm mạnh ra một quyển.
Nhưng khi quyền này nện xuống, Tô Lâm An chợt nhận ra sự chênh lệch cực lớn giữa nó và những linh thú vừa rồi.
Nhánh cây và lá cây gần đó vươn dài ra như cái cổ, đã cao hơn trước một đoạn dài.
Từng nhánh cây chiếc lá đều đang nhìn chằm chằm vào thú Hổ Dực.
Chỉ cần Tô Tô không thể chống đỡ nổi nữa, chúng sẽ bổ nhào tới ngay.
Cơ thể của thú Hổ Dực rất mềm.
Khi nàng đâm xuống, da nó cũng lõm theo như có tính đàn hồi, hóa giải mất phần lớn sức mạnh.
Cuối cùng, nắm đấm của nàng cũng chỉ tạo ra một dấu vết mờ nhạt trên da nó.
Thịt bị lật ra, sâu thấy được cả xương.
Tô Lâm An còn để ý thấy trên chân phải của nó có dấu vết bị sợi tơ gì đó siết lấy.
Trên đó có tới mấy vết siết, khiến cho chân phải của nó trông lớn hơn chân trái rất nhiều, rõ là bị siết đến sưng phù lên.
Ở phía dưới bụng của nó còn có mấy cái xác của nhân tu đã bị gặm xé chẳng còn ra hình người, chất đống ngổn ngang lại với nhau.
Trong lúc thú Hổ Dực ăn còn phun ra hơi nóng.
Hơi nóng kia giống như lửa, đốt lá cây cháy vàng.
Qua thực lực c9ủa huyết thủ, nàng cũng có thể phỏng đoán đại khái ra được thực lực của tu sĩ cảnh giới Chân Huyết.
Như vậy, nàng cũn6g có thể phỏng đoán vị trí thực lực của mình trong ngoại vực một cách chính xác hơn.
À, vậy, vậy được thôi...
Tổ Lụ5c thấy nàng hưng phấn ra mặt thì không nỡ lòng cản tiếp, cũng thật sự tìm thấy được một con linh thú cấp mười phù hợp nhờ trò chuyện với linh thực xung quanh.
Không bao lâu sau, cái cây đó đã trụi mất một nửa.
Trên người nó có rất nhiều vết thương.
Vết thương rõ nhất là ở cổ, giống như bị một thứ gì đó chém thành một vết cực lớn.
Linh thú kia khi sắp sửa đột phá lên huyết thủ, bị người làm bị thương, giờ đang núp trong một khe núi dưỡng thương.
Nó gây tai vạ cho dược thảo cả một vùng, nếu không phải vậy, đám sao dược thảo lại tố cáo nó, còn chỉ đường cho hắn chứ.
Tổ Lục nói lại tình trạng cho Tô Lâm An, Tô Lâm An bèn cẩn thận mò qua.
Sức mạnh khí huyết của nàng không đủ, lại gần cũng không khiến chúng chú ý tới, trái lại an toàn hơn nhiều.
Phía xa, Tô Lâm An nhìn thấy một con linh thú cấp mười đang bị thương, thú Hổ Dực.
Nó nằm trong khe núi, gần như lấp đầy nơi ấy.
Nhưng dù đã làm vậy, nàng cũng chẳng đứng vững nổi.
Nàng vừa đáp xuống đất đã thấy một cái chân thình lình giẫm tới.
Tô Lâm An không tránh mà dùng hai nắm đấm chống lấy đệm thịt của thủ Hổ Dực.
Nàng không dùng thần thức để thăm dò tình hình, bởi ở nơi đây, thần thức của mọi người đều cực kỳ nhạy bén.
Một khi nàng dùng thần thức để do thám, rất dễ đánh rắn động cỏ, còn chẳng bằng tự chậm rãi lại gần.
Hơn nữa sinh linh nơi đây phán đoán mạnh hay yếu nhờ vào sức mạnh khí huyết.
Trong hơi thở có lửa, xem ra nó là linh thú bẩm sinh đã có thể điều khiển lửa.
Xét từ uy áp nó tản ra quanh người, Tô Lâm An đoán có lẽ linh thú này có thực lực bằng cảnh giới Nhân Tiên trong giới tu chân.
Quả đúng là tăng lên rất nhiều.
Linh thú trước kia chỉ bằng Nguyễn Anh kỳ ở hạ giới, mà con này, đã có trình độ của thương giới.
Quan trọng nhất là nơi đây mới chỉ là một thị trấn, nó cũng không phải linh thú mạnh nhất nơi đây.
Điều đó cũng có nghĩa, ở nơi có đông người và phồn hoa hơn thì tất nhiên sẽ nhiều cường giả hơn.
Lúc này nó đang ngẩng cổ ăn lá trên một cây đại thụ.
Cái cây đó mọc trong khe núi, thấp hơn Tô Lục rất nhiều, hơn nữa thú Hổ Dực (cánh hổ) có hình thể cao lớn, nằm ở đó thôi đã cao bằng lá trên cây.
Nó cuốn lưới một cái đã hái được rất nhiều lá cây.
Đó là sức mạnh khí huyết của nó.
Ở nơi đây, sức mạnh khí huyết cũng có thể tạo nên uy áp giống với uy áp của nguyên thần.
Kẻ có sức mạnh khí huyết yếu ớt thì không thể đứng vững trước mặt kẻ mạnh, còn có khả năng bị nổ mình mà chết ngay tức khắc.
Trong đêm thịt kia đầy bùn đất, còn xen lẫn ít thịt.
Mùi máu tanh nồng nặc ập thẳng vào mặt nàng.
Thú Hổ Dực cũng sững ra, hoàn toàn không ngờ rằng con người bé xíu có hơi thở yếu ớt này lại có sức lực lớn đến vậy? Tiểu Lục chạy tới muốn giúp, Tô Lâm An lại nói:
Ta muốn tự thử xem sao.
Thấy nàng có thể chống đỡ được, Tiểu Lục lại canh giữ ở một bên, chỉ là đã đứng ngồi không yên.
Trình độ trước mắt của nàng, có lẽ là tương đương với tu sĩ Kim Đan kỳ ở hạ giới nhỉ? Ở nơi nhỏ bé nàng còn có thể có chút địa vị, đến những đại tông môn thì sẽ là kẻ ở dưới chót, vẫn phải cố gắng nâng cao thực lực mới được.
Cơ thể Tô Lâm An lóe lên, nhảy thẳng lên lưng thú Hổ Dực, chân đạp mạnh xuống khiến cho người nó lún xuống dưới, ngay cả mặt đất cũng rung lên mấy hồi.
Quanh người thú Hổ Dực lập tức có một làn sương đỏ bốc lên.
Thú Hổ Dực cảm nhận được sức mạnh chống lại mình ở phía dưới giảm đi.
Giữa lúc nó mừng rỡ như điên, móng trước dùng thêm sức đập xuống dưới thì lại thấy một sức lực không rõ từ đâu ra công từ dưới lên, lật nhào nó khiến nó đúng không vững, cơ thể ngả nghiêng sang một bên.
Nó vội vàng lật người bò dậy, khi tìm con người nho nhỏ kia thì đã không thấy đâu nữa.
Lúc này, nó đã bị chọc tức.
Nó phun một ngọn lửa lớn ra từ trong miệng, chẳng quan tâm gì nữa mà phun khắp bốn phương tám hướng.
Tức khắc khe núi đã trở thành biển lửa, cây cối, linh thực đều bị ngọn lửa chôn vùi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.