Chương 406: Kiêu ngạo


So ra thì thực lực của thành Liên hơi thua kém thành Thiên Trúc, nhưng phần lớn võ giả của thành Liên đều khá lười biếng, trái lại khô8ng coi trọng tài nguyên tu luyện cho lắm.

Nói cách khác, các võ giả trong thành Liên không cạnh tranh gay gắt, lượng tài nguy3ên mà bọn họ có thể đưa ra chưa chắc đã kém hơn thành Thiên Trúc.

Nhưng cái lượng tài nguyên này, nàng nên đưa ra bao nhiêu m9ới tốt đây?
Mà nàng ta, dù thức tỉnh huyết mạch Bích Lam, nhưng tuổi tác càng tăng lên thì sức mạnh huyết mạch lại càng không ngừng yếu đi.
Hiện giờ, sức mạnh huyết mạch của nàng ta đã biến thành Tử Đàn, đến ngay cả phép thần thông thiên phú của huyết mạch Bích Lam mà nàng ta lĩnh ngộ được trước kia cũng trở nên không trọn vẹn, nàng ta căn bản không thể nắm giữ hoàn toàn.
Nếu như có một người mang huyết mạch Bích Lam ở bên giúp đỡ, cùng nhau trưởng thành, có lẽ nàng ta vẫn còn cơ hội khôi phục lại sức mạnh huyết mạch vốn có.
Nói thật, nhìn đúng là hơi bực mình.
Tuy vậy, hình như võ giả nơi đây rất yêu thích bộ quần áo này của nàng ta.
Nhìn qua ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ rung động của những người khác thì biết ngay Mộc Tường Vi là tình nhân trong mộng của biết bao nam võ giả rồi.
Vốn dĩ sư phụ đã tìm cho nàng ta một người có huyết mạch Bích Lam để giúp đỡ.
Và đúng như dự đoán, ở bên người có huyết mạch Bích Lam có thể ức chế việc huyết mạch của nàng ta tiếp tục suy yếu.
Nhưng những người có huyết mạch Bích Lam kia đều cực kỳ kiêu ngạo, vẻ ngoài của nàng ta lại xấu xí, cho dù nàng ta có làm một thị nữ làm trâu làm ngựa cho họ thì họ cũng không muốn.
Kiều Nhất Miêu sửng sốt,
Vậy sao được!

Đây là ý của sư phụ.
Sư tỷ bất đắc dĩ thở dài,
Nếu như sức mạnh huyết mạch của muội cứ không ngừng suy yếu thì muội cũng chẳng trụ nổi ở danh sách võ giả trong tông môn, tới lúc đó còn bị đuổi đi.
Vậy chẳng bằng...

Thế nhưng giờ sức chiến đấu của muội vẫn rất mạnh!
Nàng ta cắn chặt môi đến mức bật máu, đôi mắt đỏ ửng, nói:
Đám võ giả trong tông môn kia, ai dám đấu sinh tử với muội!

Không phải muội mạnh, mà là muội không sợ chết.
Bất cứ lúc nào muội cũng như muốn đặt cược cả sinh mạng ra, có ai muốn đánh với muội chứ.
Sư tỷ lắc đầu,
Nhưng giờ muội liều mạng thì có thể thắng, vậy còn sau này thì sao?

Đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp đó!

Người này gặp đại tiểu thư của chúng ta mà không hành lễ, đúng là phách lối!

Chắc ngươi quên rồi, đến ngay cả tượng thần nàng ta còn chẳng quỳ nữa là.
Mộc Tường Vi sợ Tô Lâm An nghe thấy lời xì xào của đám người này rồi mất hứng.
Nàng ta bèn quay đầu qua, mày còn chưa nhíu lại mà ánh mắt đã lạnh lùng quét qua một lượt, đám người đang bàn tán khe khẽ kia lập tức nín lại, xung quanh tức thì im bặt.

Chủ soái của Đồng Mộc Quân chính là thành chủ Kim Trọng Hoán của thành Kim Đồng chúng ta.
Hỗ Đồ to họng bèn bổ sung:
Ngươi biết sự phụ của Trúc Viễn Phương là ai chứ? Đại sư Thiên Sinh, dược sư danh tiếng lẫy lừng của thành Thiên Trúc, còn là tế ti lục phẩm trong điện tế tự của hoàng thành, có thể cung cấp cho người lượng tài nguyên tu luyện không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng gã vừa nói xong thì lại có một giọng nữ vang lên:
Chẳng qua cũng chỉ là mấy lời nói suông.
Gia nhập thành Hồng Phong của chúng ta, mỗi tháng một ngàn đá khí huyết cao cấp, phương pháp rèn luyện khí huyết cao cấp tùy người chọn.
Người vừa mới đột phá cảnh giới Chân Huyết, vẫn chưa thể dùng được pháp bảo có đẳng cấp quả cao.
Kiều Nhất Miêu vốn có lòng tự tôn mạnh mẽ chỉ có thể thuyết phục sư phụ mình từ bỏ phương pháp này.
Giờ, chẳng ngờ nàng ta lại gặp được một người có huyết mạch Bích Lam vừa thức tỉnh! Trong con người của Kiều Nhất Miêu lóe lên tia sáng, nhưng ngay giây sau lại lụi tàn.
Thực lực của thành Mai bọn họ xếp hạng chót trong thành Thất Tinh.
Kiều Nhất Miêu không nói nên lời.
Nàng ta hít sâu một hơi, có giọt lệ lăn khỏi khóe mắt, nhưng vừa mới trào ra đã bị nàng ta đưa tay hung hăng lau sạch,
Sư phụ, sư tỷ, hai người không cần muội nữa rồi sao?
Sư tỷ chua xót trong lòng, lại không thể nói ra lời an ủi.

Muội biết rồi.
Nàng ta xách lưỡi rìu còn cao hơn cả mình bước xuống lầu.
Lần này, e rằng họ không thể đưa ra điều kiện phong phú để tranh giành với những thành khác.
Vào lúc nàng ta đang ủ rũ, sư tỷ vẫn luôn đứng cạnh bỗng đưa tay vỗ vai nàng ta.
Nàng ta ngoái đầu lại thì thấy sư tỷ lắc Vạn Lý Linh trong tay sau đó ghé sát vào tai nàng ta nói khẽ mấy câu.
Ta có một pháp bảo phù hợp với tu sĩ cảnh giới Chấn Huyết là găng tay Thất Sát.
Chỉ cần người đồng ý gia nhập vào thành Hồng Phong của chúng ta, ta sẽ đưa ngay cho ngươi!

Thêm nữa, khi tới thành Hồng Phong, linh mộc bảo vệ sẽ ban cho ngươi ba giọt tinh hoa sinh mệnh!
Lời này vừa vang lên, đám người phía dưới đều ồ lên.
Tinh hoa sinh mệnh của linh mộc bảo vệ mà cũng có thể không hề tiếc rẻ đưa ra, đúng thật là...
Thanh Thủy Liên liếc qua đám người của thành Thiên Trúc.
Nhớ lại vài lời mà họ vô ý để lộ ra khi ngồi cùn6g nhau mấy ngày nay, nàng đã có đoán được đại khái về cái giá mà họ đưa ra, chân mày không khỏi khẽ nhíu lại.
Vẫn nên xem tìn5h hình thế nào đã rồi tính, dù sao thì, đây cũng là người của thành Kim Đồng.
Cậu vô thức nhìn về phía Tô Lâm An thì lại thấy, đã có một người đứng trước mặt Tô Lâm An.
Đó là Mộc Tường Vi, con gái của thủ trấn Mãng Sơn.

Lại gặp nhau rồi.
Trên người Mộc Tường Vi mặc một bộ giáp lưới vàng óng ánh.
Đợi nàng ta đi xuống rồi, một người khác trong phòng mới nói:
Chuyện gì vậy? Các ngươi vừa nói gì mà sao Tiểu Kiều lại khóc?
Sư tỷ thở dài, nói với giọng thờ ơ:
Ai mà biết được, cứ mặc kệ muội ấy đi
.
Nàng than thở trong lòng:
Nha đầu ngốc, sư phụ và sư tỷ cũng chỉ muốn tốt cho muội thôi.

Trên đài, tất cả võ giả đều đã thức tỉnh thành công.
Người xếp thứ ba, thứ năm, thứ bảy trên bảng Thiên Kiêu đều là võ giả của thành Thiên Trúc chúng ta.
Trúc Viễn Phương mới hai mươi ba tuổi đã có tu vi Chân Huyết tột đỉnh.
Hắn cũng có huyết mạch Bích Lam, có thể làm sư huynh chỉ bảo việc tu hành cho ngươi!
Trúc U hô lên.
Hôm nay, đối mặt với Tô Lâm An, trên mặt nàng ta lại hiện lên nét cười, khóe môi hơi cong lên, trong mắt cũng hiện rõ vẻ dịu dàng.
Dáng vẻ như vậy khiến cho tinh thần của không ít người xung quanh bị kích động, ít nhất thì có người không kìm được mà bật thốt lên,

Trời ơi, còn không mau đồng ý.
Kế tiếp, chính là lúc các thế lực lớn chiêu mộ người mới.
Có lúc khâu tuyển chọn này được tiến hành riêng tư, nhưng hiện tại bọn họ đều vội vã muốn giành người, ai cũng không thể chờ đợi thêm mà hổ lớn lên.

Bàng Binh, ngươi có bằng lòng gia nhập thành Thiên Trúc chúng ta không?

Thành Thiên Trúc xếp hạng hai trong thành Thất Tinh, đã bồi dưỡng ra vô vàn thiên kiều (đứa con đáng kiêu ngạo của trời).
Huyết mạch Bích Lam, quả là quá quý giá.
Những người này đều đang chiêu mộ Bàng Binh.
Bàng Binh bị khí huyết của đám đông bao phủ, nhất thời cựa quậy cũng có phần khó khăn.
Người ở nơi này đều có làn da màu nâu mật ong.
Mộc Tường Vi cũng không hề đen mà làn da có màu rám nắng rất khỏe khoắn.
Với màu da này, nếu như nàng ta ăn điện tử tế thì cũng rất đẹp, chỉ tiếc rằng nàng ta lại mặc một bộ giáp lưới vàng kim khiến cả người nam vàng rừng rực.
Tô Lâm An:
...

Ngoại vực này không hợp với nàng.

Ta muốn mời người gia nhập Đồng Mộc Quân của thành Kim Đồng.
Mộc Tường Vi mày kiếm mắt phượng môi mỏng, bình thường chẳng thích cười, là một người cực kỳ lạnh lùng kiêu ngạo.
lẩu dưới, cô nương da đen với dáng người nhỏ xíu tên Kiều Nhất Miêu cũng siết chặt nắm tay,
Huyết mạch Bích Lam!
Sau khi ra đời không bao lâu, nàng ta đã thức tỉnh huyết mạch Bích Lam.
Vốn dĩ nàng ta cũng là con cưng của trời, có thể vào thẳng hoàng thành.
Nhưng có lẽ vì lúc mang thai nàng ta, nương của nàng ta gặp phải đại nạn, để rồi lìa đời ngay sau khi sinh nàng ta.
Sau khi gia nhập vào quân ta, đãi ngộ hằng năm sẽ không kém hơn điều kiện mà thành Hồng Phong đưa ra cho Bàng Binh, mỗi năm chúng ta có thể cung cấp cho ngươi mười giọt tinh hoa sinh mệnh.
Tô Lâm An nhíu mày.

Giới tu chân không hề có quân đội, nhưng nàng biết, trong giới người phàm lại có.

Quân đội, đồng nghĩa với kỷ luật nghiêm minh, độ tự do thấp.

Nàng ngẫm nghĩ rồi hỏi:
Đồng Mộc Quân của các ngươi, phải mặc giáp vàng kim như ngươi hả?
Mộc Tường Vi tưởng rằng nàng Tô Tô này có hứng thú với bộ bảo giáp phòng ngự trên người mình, lập tức sống lưng càng thêm thẳng tắp, nói với giọng tự hào:
Thông thường thì người mới vào sẽ chưa được lĩnh bảo giáp này, chỉ được mặc giáp mây, sau đó là giáp da, gần giống với bộ lần trước ta đưa ngươi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.