Chương 408: Kiều nhất miêu


Đó là một chiến binh cao cấp.

Chỉ có trải qua vô vàn trận đấu, từng giết vô số kẻ địch, mới xứng được gọi là chiến binh.
Cây rìu kia còn cao và to hơn cả nàng ta, trên lưỡi rìu có vết máu khô không xóa sạch đi nổi, khiến cho cây rìu vốn có màu xám3 bạc đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm.

Cả chiếc rìu mang sát khí kinh người, vừa nhìn qua đã biết ngay, cây rìu ấy đã từng chém9 vô số cái đầu, khiến người ta phải kinh hồn táng đảm.
Vốn dĩ Kiều Nhất Miêu vẫn thấp thỏm trong lòng.
Nàng ta không hề biết, mình đã chọn đi theo một người thế nào.
Nếu như thật sự là một kẻ cặn bã, nàng ta sợ mình sẽ không nhịn được mà giết chết kẻ đó! Nhưng hiện giờ, trái tim lo lắng không yên của nàng ta đã hơi bình tĩnh lại.
Bàng Bình nói vậy lại khiến tất cả mọi người sửng sốt.

Cái gì gọi là gặp chủ nhân của chúng ta?
Lẽ nào Bàng Binh còn là nô bộc của ai đó hay sao.
Này, ngươi chính là người mang huyết mạch Bích Lam, trước kia dù ngươi có thân phận gì thì giờ cũng đã hơn người một bậc rồi đấy, biết không! Nhân lúc mọi người vẫn chưa phản ứng lại, áp lực khí huyết cũng biến mất, Bàng Binh cuối cùng đã có thể hoạt động.
Làn da cũng đen hơn người bình thường, còn đen hơn cả Lý Chiêu Chiều mặt đen ngày trước đội phần.
Mắt nàng ta có màu xanh ngọc, nhìn trong veo, cực kỳ xinh đẹp.

Nàng ta là Kiều Nhất Miều, trước kia có huyết mạch Bích Lam.
Nàng ta còn chưa lên tiếng thì Hô Đồ kia đã lại nói:
Ngươi có thể đưa ra thứ gì?
Hô Đồ nói đầy mỉa mai:
Thế nào, lại muốn đấu sinh tử với người ta, cậu bé thua thì gia nhập chỗ các ngươi sao? Muốn dùng kế khích tướng à?
Con khỉ họ Kiều này đúng là kể có thể làm ra chuyện như vậy.
Gã sợ rằng Bàng Binh này tuổi trẻ nóng tính, nhìn thấy Kiều Nhất Miếu gầy yêu rồi ngu ngốc ứng chiến, tới khi đó thua rồi vì mặt mũi mà ngoan ngoãn gia nhập thành Mai, vậy thì phiền phức lớn.
Bởi vậy gã vạch trần ra ngay, không cho con khỉ họ Kiều kia cơ hội nào.
Đây là lễ nghĩa trang trọng, nghiêm túc nhất, được trời đất chứng giám.

Ta, Kiều Nhất Miếu, nguyện đi theo Bàng Binh đại nhân, thể chết tận hiến!
Câu nói này, lại lần nữa khiến cho đám người ở đó kinh ngạc không thôi.
Đến ngay cả đám Hộ Đồ cũng thay đổi sắc mặt liên tục.
Có lẽ Bàng Binh này, không tồi nhỉ? À, đúng rồi, Bàng Binh còn có chủ nhân nữa! Kiều Nhất Miếu lại nhíu mày nhìn Tô Lâm An, vừa thấy nàng vóc người nhỏ con làn da trắng mịn cơ thể yếu ớt như vậy, Kiều Nhất Miêu mím môi không lên tiếng.
Nàng ta chỉ lùn thôi mà đã phải chịu đủ sự kỳ thị, người này không chỉ lùn mà còn trông yếu ớt như vậy, e rằng từ nhỏ đã chịu không ít sự khinh thường.
Có lẽ gia cảnh của nàng ta trong thôn không tồi cho nên mới có một gia nô như Bàng Binh? Bàng Binh lại nhớ tình xưa nghĩa cũ, cho dù giờ đã thức tỉnh huyết mạch Bích Lam nhưng vẫn không quên chủ cũ.

Ngươi điên rồi!
Hộ Đồ nói.
Thật ra gã luôn coi con khỉ họ Kiều kia là một kẻ địch mạnh, vóc người nhỏ con nhưng sức bùng nổ cực kỳ to lớn.
Nếu thật sự đánh nhau thì rất có khả năng gã vẫn không phải là đối thủ của nàng ta, bởi vậy gã vẫn luôn không dám ứng chiến.
Rõ ràng trước đó nàng ta cũng là con cưng của trời, bình thường là kẻ chuyên liều mạng, giờ lại quỳ sụp xuống đất cứ như bị đánh gãy cột sống.

Có đáng không?
Có không ít người thầm hỏi trong lòng, nhưng chẳng ai là Kiều Nhất Miêu, cho nên cũng không thể biết được suy nghĩ chân thực nhất lúc này của nàng ta.
Tô Lâm An cũng nhìn thấy cảnh đó.
Bởi nương nàng ta mang bệnh khi mang thai nàng ta nên sức mạnh huyết mạch của nàng ta dần dần bị suy yếu.
Khi ở bên cạnh những người có huyết mạch Bích Lam như Bàng Binh, thường xuyên cảm nhận được sức mạnh khí huyết có thể tạm hoãn sự suy yếu của nàng ta.
Mộc Tường Vi thấy Tô Lâm An lộ vẻ hiếu kỳ thì chủ động giải thích.
Vốn dĩ Mộc Tường Vi vẫn có chút hảo cảm với Kiều Nhất Miêu.
Phát hiện thêm một ưu điểm của Bàng Binh, Kiều Nhất Miếu tự an ủi bản thân rằng lựa chọn của mình không hề sai.
Chỉ cần nàng ta có được sự tín nhiệm của đối phương.
Xem ra, cậu nhóc sẽ không vì bề ngoài của nàng ta mà kỳ thị, đuổi nàng ta đi.
Cậu chen ra khỏi vòng người đang vây quanh, sải bước đến trước mặt Tô Lâm An,
Tô tiền bối, chúng ta đi đâu đây?
Tô Lâm An bèn nói:
Thành Kim Đồng.
Bàng Binh gật đầu, xoay người chắp tay hành lễ với đám người ở phía sau,
Cảm ơn các vị đã ưu ái.
Chủ nhân đi đâu thì ta sẽ đi đó.
Cha cậu đứng một bên, cũng vỗ đét một cái vào đùi, cười khà khà rồi nói:
Con trai ta nói hay lắm!
Bàng Kiện vỗ cực mạnh, đánh thức cả đứa con trai út được công ở trên lưng.
Ông ta vội vàng ôm con vào lòng nhưng dỗ một lúc cũng không thấy đứa bé nín khóc.
Tuy rằng gã cảm thấy nàng ta cực kỳ đáng ghét, nhưng giờ người mà gã coi là đối thủ lại chạy đến làm tùy tùng cho kẻ khác, đúng là tự mình sa đọa! Không hiểu vì sao, lúc này gã không muốn mỉa mai nàng ta, trái lại rất muốn xông xuống dưới, lắc cho nàng ta tỉnh lại, hỏi xem có phải não nàng ta bị úng nước rồi hay không!
Cũng có một vài người biết sơ qua về tình hình thân thể của Kiều Nhất Miêu hiện giờ.
Nàng ta sẵn lòng ở bên một người mang huyết mạch Bích Lam để cùng trưởng thành, thật ra họ có thể hiểu được, chỉ là tư thái này của nàng ta cũng không khỏi quá thấp hèn.
Bảo nàng ta chém người còn được bảo nàng ta dỗ trẻ con?
Nàng ta thật sự không biết phải làm thế nào.
Nàng ta sợ mình chỉ cần dùng tí sức là đã bóp nát đứa trẻ trong lòng này.
Kiều Nhất Miêu đặt cây rìu xuống trước mặt.
Nàng ta buông hai tay ra, nhưng cây rìu khổng lồ kia vẫn đứng sừng sững không hề đổ xuống.

Ta đã rời khỏi thành Mai!
Sau khi nói xong câu này, Kiều Nhất Miêu mở rộng hai tay, lòng bàn tay hướng lên trời, tiếp sau đó nàng ta quỳ rạp xuống đất, hai tay đặt sát mặt đất, đầu cũng dán chặt xuống nền gạch lạnh tanh.
Nàng chỉ cảm thấy kỳ lạ, hóa ra ở ngoại vực cũng có người nhỏ như vậy sao?
Nếu như nhìn cốt linh thì hẳn là cô nương đó đã khoảng hai mươi mấy rồi, nhưng hình như còn lùn hơn nàng một chút, cơ thể cũng không cường tráng như những người khác.
Chẳng qua nàng ta có cơ bắp nên nhìn cực kỳ khỏe khoắn.
Giữa lúc nàng ta căng thẳng đến mức luống cuống tay chân, mặt đỏ tại hồng, Bàng Binh đưa tay ra đón lấy đệ đệ.
Cậu rất kiên nhẫn dỗ đứa bé, vừa đút cháo thịt vừa khẽ ngâm nga.
Giờ trên gương mặt vốn lạnh lùng đã có nét cười mơ hồ, giống như có ánh nắng chiếu trong mặt cậu, khiến cho cậu vào lúc này nhìn hết sức dịu dàng.
Nàng ta biết rõ Kiều Nhất Miêu đi đến bước này cũng không dễ dàng gì, bèn cảm thán theo bản năng:
Nàng ta đã lập lời thề, vậy có thể tin tưởng được.
Nếu như Bàng Binh có thể thu nạp nàng ta thì cũng có thể coi là một chuyện tốt.
Dù sao thì Bàng Binh là người trong một thôn nhỏ, không hiểu về rất nhiều thứ ở bên ngoài, có Kiều Nhất Miều đáng tin cậy ở bên giúp đỡ thì tất nhiên là đỡ việc hơn rất nhiều.
Bàng Binh đứng trên đài, nhìn thấy một cô nương quỳ sấp dưới đất muốn làm tùy tùng cho mình thì thực ra đầu óc có hơi hoang mang.
Trong lúc rối ren, ông ta bèn gọi Kiều Nhất Miệu qua,
Ngươi là tùy tùng của con trai ta đúng không? Thằng út trong nhà phiền ngươi nhé.
Nói xong ông ta nhét luôn đứa con trai đang khóc ầm ĩ vào lòng Kiều Nhất Miêu, còn mình thì lại chạy đi khoe khoang về con trai.
Kiều Nhất Miêu:
.
.
Đôi tay chuyên cầm rìu của nàng ta đầy vết chai cứng nhắc, lúc này nàng ta thật sự không biết nên đặt tay ở đâu.
Kiều Nhất Miêu dùng cây rìu mở đường, đi đến phía dưới đài.
6Nàng có vóc người nhỏ nhắn, đứng đó còn chưa cao bằng nửa cái đài.
Đợi tới nơi, Kiều Nhất Miếu ngẩng đầu nhìn Bàng Binh, cắ5n mồi để lộ hai chiếc răng nanh ở hai bên.
Cậu nhìn về phía Tô Lâm An theo bản năng, chỉ thấy Tô Lâm An gật đầu với mình.
Bởi vậy Bàng Binh nói:
Vậy được, người đứng dậy đi, ta đưa người qua gặp chủ nhân của chúng ta.

Hả!

Ngươi không suy nghĩ thêm hay sao?
Sắc mặt của Trúc U thành Thiên Trúc hơi tệ.

Bởi vì quyết phải có được người mang huyết mạch Bích Lam này, hắn ta đã lơ là hạt giống đã vừa ý từ nãy là Trừ Thuần Phong, kết quả Trừ Thuần Phong đã bị thành Hồng Phong cướp trước.

Nào ngờ cho dù hắn đã đưa ra điều kiện như vậy mà Bàng Binh vẫn không chịu gia nhập, trái lại cùng tới thành Kim Đồng với người phụ nữ yếu đuối kia! Bàng Binh lắc đầu,
Lòng tại hạ đã quyết.
Trúc U hơi đau đầu, hạt giống tốt đã bị chọn hết, lúc về hắn biết phải báo cáo thế nào đây.

Nhưng, hắn cũng không dám trở mặt, chỉ nhìn Mộc Tường Vi rồi nói:
Vậy chúc mừng Mộc đại tiểu thư, thoáng cái đã thu nạp được nhiều hạt giống tốt như thể cho Đồng Mộc Quân.
Một huyết mạch Bích Lam thì cũng thôi, lại còn tặng kèm thêm Kiều Nhất Miêu, đúng là khiến cho người ta phải ghen tị đến đỏ mắt.

Mộc Tường Vi cười khẽ,
Đúng là may mắn của thành Kim Đồng.
Nàng ta nói xong thì quay đầu nhìn Tô Lâm An,
Các ngươi cũng đã mệt cả một ngày rồi, giờ có muốn nghỉ ngơi không?

Bao giờ chúng ta rời khỏi trấn Mãng Sơn?

Ba ngày nữa xuất phát.
Tô Lâm An nói:
Vậy mấy ngày nay ta sẽ nghỉ ngơi trong khu rừng ở ngoài trấn, các ngươi sắp xếp chỗ ở cho họ đi.
Tiểu Lục không thể vào trần, sau này cũng không thể rời đi cùng nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.