Chương 437: Người truyền thừa
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1822 chữ
- 2022-02-06 09:53:54
Cá ở nơi đây có bề ngoài rất kỳ lạ, có con cực kỳ dài, quanh thân còn lóe ánh điện rẹt rẹt.
Dường như nhận thấy ánh mắt của Tô Lâm An, cơ t8hể con cá kia bỗng thẳng băng, bổ nhào qua như một tia chớp.
Tô Lâm An không phải một con người thật sự, nàng chỉ là một củ cải! Tia chớp 3bổ lên người nàng không đau cũng chẳng ngứa, nàng không so đo với một con cá, mà dùng mũi chân đạp mạnh xuống dưới khiến cơ thể vọt về phía mặt nư9ớc.
Mà khu vực có giá trị sao, tất nhiên chính là nơi có cây cầu gãy kia.
Nơi đó nằm ở sâu bên trong bí cảnh, vị trí cụ thể thể nào thì lại chẳng ai biết được.
Tô Lâm An không hề gấp gáp, cho dù mọi người đều cho rằng không có cơ duyên gì trên thảo nguyên, nàng cũng không bỏ qua nó ngay lập tức.
Trước kia nàng cũng đã từng gặp tình huống thần thức bị hạn chế, tuy nhiên lần đó, nàng có thể nhận biết rõ rằng mình không thể dùng thần thức dễ dàng như trước.
Nhưng nơi đây thì không giống vậy, vừa rồi nàng căn bản không có bất cứ cảm giác gì, giống như thần thức hoàn toàn bị che mặt vậy.
Lúc này nàng lại ngẩng lên nhìn trời, thấy hơi thở của sinh vật màu trắng trên kia bỗng nhiên thay đổi.
Nếu như những người khác gặp phải, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Tô Lâm An vẫn luôn biết rằng trùng Huyết Duyên không muốn lại gần nàng.
Chuyện này hẳn không liên quan nhiều đến đoạn rễ của linh mộc bảo vệ ở trên người nàng, mà có lẽ bởi bản thể của nàng là Yên La bạch ngọc, là linh thực, có thiên phú như linh mộc bảo vệ.
Con lớn nhất trong số đó, thực lực có thể so với cảnh giới Thuần Huyết.
Nếu như nàng cứ vậy xông qua chọc giận chúng, chỉ e sẽ phải ứng phó một cách mệt nhọc.
Linh thú có thể làm tê liệt thần thức? Võ giả ngoại vực đều không tu luyện thần thức, bọn họ dùng khí huyết để quan sát, có lẽ không bị mắc lừa dễ dàng đến vậy? Chỉ có điều, nhìn qua thì những sinh vật này cũng chẳng có chút hơi thở khí huyết nào, thật sự là rất cổ quái.
Trên thảo nguyên thỉnh thoảng có vài ngôi nhà đổ nát, chứng tỏ rất lâu rất lâu về trước, nơi đây đã từng có người sinh sống.
Thời gian nàng và người nữ võ giả sa đọa kia tiến vào không cách nhau là mấy, nhưng nàng lại chẳng hề thấy tung tích của ả ta.
Trước đó nàng đã biết, sau khi vào bị cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết thì tất cả đều dựa vào vận may, cho dù tay nắm tay cùng vào trong thì cũng sẽ bị tách rời, hiện giờ xem ra điểm này cũng không sai.
Lúc này nhìn thấy đám trùng Huyết Duyên kia dồn dập rút lui, Tô Lâm An thở phào nhẹ nhõm.
Do lần trước đã có bóng ma tâm lý với đám côn trùng nhung nhúc dày đặc, nàng cực kỳ phản cảm với loại sinh vật như vậy.
Nếu không phải lo rằng sẽ chọc phải phiền phức, lúc này nàng đã muốn thả Khoa Đầu Hỏa ra đốt sạch đám côn trùng này.
Nàng lấy bản đồ ra xem, sau đó nhận ra vị trí mà mình đang đứng là ở rìa phía trên bên phải của bản đồ, được coi là một góc hẻo lánh.
Từ trước tới giờ bí cảnh hồ Thiên đã mở ra quá nhiều lần, về cơ bản thì cơ duyên và truyền thừa ở trong đây đã bị người xưa vét sạch.
Vùng thảo nguyên này đã có vô vàn người tới, cỏ cũng đã bị nhổ đến trơ trụi, ghi chú trên bản đồ đã không còn giá trị thăm dò...
Chỉ mong rằng, khi ấy hồ Thiên có thể xuất hiện lần nữa.
Khi Tô Lâm An ra khỏi nước, thần thức đã phóng rộng ra.
Nàng chú ý thấy phía trước là một vùng thảo nguyên, nhìn qua không thể thấy được tận cùng.
Kết quả...
Chẳng có bất cứ phản ứng gì.
Điều này chỉ có thể chứng minh, võ giả để lại vết máu này đã chết hẳn.
Dù sao thì cũng chẳng ai biết rốt cuộc cây cầu gãy kia nằm ở đâu, nếu lỡ như không giống với điều mọi người vẫn nghĩ thì sao? Dù sao thần thức của nàng lớn mạnh, tìm kỹ thì có thể không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.
Trên ngọn cỏ cách đó không xa, Tô Lâm An nhận ra vài vết máu tươi mới.
Xung quanh không có bất cứ vật sống nào, vết máu còn chưa khô này từ đâu mà tới? Sau khi nàng phân biệt vết máu kia một cách tỉ mỉ thì xác định nó chính là máu tươi của võ giả.
Vừa vào đã chết rồi? Mức độ hung hiểm của bí cảnh này, đúng là vượt quá mức tưởng tượng.
Tô Lâm An nâng cao tinh thần hết mức, tiếp tục chậm rãi bay về phía trước.
Sau khi nửa canh giờ trôi qua, nàng đã phát hiện ở phía trước có một vùng di tích cổ.
Nhưng trong phạm vi lớn nhất của thần thức, nàng cũng không nhìn thấy tung tích của bất cứ ai.
Phát hiện này khiến Tô Lâm An càng nâng cao cảnh giác.
Nàng ngẫm nghĩ rồi thi triển ngay thuật truy lùng theo khí huyết.
Huống hồ, thứ càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm.
Sinh vật trong suốt bay múa ngập trời kia được ánh nắng chiếu rọi đúng là rất đẹp, điều này càng khiến nàng vô cớ nảy sinh sự kiêng kỵ.
Thành cổ có ở trên bản đồ, nơi đây đã từng có một cơ duyên lớn.
Trùng Huyết Duyên! Chẳng ngờ dưới tòa thành cổ này lại có trùng Huyết Duyên, hơn nữa vừa rồi nàng chẳng hề phát hiện ra đám trùng này, phải đến khi chúng cử động rồi nàng mới chú ý đến.
Thần thức của nàng đã yêu đến mức không thấy được cả trùng Huyết Duyên rồi hay sao? Tô Lâm An thấy lòng căng thẳng.
Nếu không phải nhờ đám trùng Huyết Duyên này thì nàng cũng không phát hiện ra, trong vùng trời này, thần thức của nàng đã bị áp chế.
Tuy rằng nước ấy vẫn trong veo, nhưng vì mấy sinh vật nho nhỏ ở bên trong nên khiến người ta nhìn thấy vẫn không thoải mái cho lắm.
May mà, đám côn trùng đó không phải trùng Huyết Duyên.
Nếu như hồ Thiên để tiến vào bí cảnh đã biến mất, vậy tới lúc đó họ phải ra ngoài bằng cách nào? Tuy rằng nàng sẽ không đi qua con đường hô Thiên này nữa, nhưng người của thành Kim Đồng vẫn phải trở về từ hồ Thiên.
Nghe nói tòa thành cổ này là thành trì của một vị dũng sĩ thượng cổ.
Trong lòng đất dưới thành cổ có một ngôi mộ, bên trong chứa một lượng châu báu lớn cùng với món chiến binh cường đại mà vị dũng sĩ kia để lại.
Chỉ tiếc rằng mấy vạn năm trước đã có người vượt qua khảo nghiệm tìm được truyền thừa, tất cả mọi thứ bên trong mộ cổ đều đã bị vét sạch sẽ, người đến sau chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Khi Tô Lâm An bước vào thành cổ, nàng cảm thấy bùn đất hơi ẩm hơn bên ngoài một chút.
Mới đi được mấy bước, nàng đã nghe thấy tiếng sột soạt vang lên trong đám lá cỏ.
Tô Lâm An:
...
Hơi thở mà sinh vật này bộc lộ ra không hề mạnh, thực lực cũng rất thấp.
Nếu như chia theo cấp bậc của giới tu chân, những con nhỏ có lẽ có tu vi Kim Đan kỳ, con lớn hơn chút thì cũng chẳng quá Nguyễn Anh kỳ, căn bản không có chút uy hiếp nào.
Nhưng loại sinh vật này chưa từng xuất hiện trong tư liệu của thành Kim Đồng, điều đó cũng có nghĩa, những người đã vào bí cảnh trước kia chưa từng gặp thứ này, chúng là sinh vật chỉ mới xuất hiện trong lần này.
Không bao lâu sau, nàng đã chui ra khỏi mặt nước.
Đợi sau khi lên bờ, Tô Lâm An quay đầu lại thì chợt nhận ra vùng hồ mà nàng 6vừa rơi xuống lại chỉ còn là một vũng nước nóng, vừa nhìn đã thấy đáy, dùng mắt phán đoán thì chỗ sâu nhất cũng không quá một tấc.
Trong v5ũng nước không có cá, chỉ có vài con côn trùng nhỏ bơi qua lượn lại.
Không giống với những đống đổ nát có quy mô nhỏ đã nhìn thấy vừa rồi, phế tích ở phía trước cực kỳ lớn, như một tòa thành cổ.
Phía trên tòa thành cổ, trời xanh quang đãng, có một vài thứ đồ màu trắng trong suốt đang bay múa.
Nhìn qua thì thứ đang bay lượn giữa không trung ấy có hơi giống với sứa biển, cái bụng phập phồng bay qua bay lại giữa không trung, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Bởi vậy Tô Lâm An vẫn không hề lơ là, thiếu cảnh giác.
Nàng nghĩ một lúc rồi dứt khoát hạ xuống từ giữa không trung, định đi qua từ trên mặt đất.
Là một nữ ma đầu đã từng bị truy sát cả ngàn năm, nàng hiểu rất rõ đạo lý cẩn tắc vô áy náy.
Nàng ghi chú lại lên bản đồ.
ở vùng trời phía trên thành cổ có xuất hiện linh thú tụ lại thành đàn như sứa, thực lực sánh ngang với cảnh giới Thuần Huyết, ở dưới thì là hang ổ của trùng Huyết Duyên.
Tuy rằng nàng đã hạ quyết tâm rời khỏi đây, nhưng có thể đi được hay không thì còn chưa chắc.
Hơn nữa nếu đi thật, nàng vẫn phải nhắc nhở cho những người bạn ở thành Kim Đồng để họ đừng lại gần nơi đây, tránh cho bị lây nhiễm,
Tô Lâm An đi qua thành cổ, tiếp tục tiến về phía trước.
Chẳng qua sau khi nàng rời đi, ở sâu trong lòng đất dưới thành cổ có tiếng lẩm bẩm vang lên,
Võ giả hiện giờ, sao lại nhát gan quá vậy?
Người này, cũng không được, nhìn yếu ớt quá.
Ta đã đợi lâu đến vậy, sao không thể đợi được một người kế thừa thích hợp chứ.
Mệt mỏi quá.
Khi người đó nói chuyện, đám sứa trong suốt trên trời đồng loạt chuyển hướng, chẳng ngờ trên bề mặt trong suốt của chúng lại hiện lên từng gương mặt, chính là những võ giả đã vào bí cảnh lần này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.