Chương 438: Nguy hiểm


Phía trước vẫn là thảo nguyên, có điều cỏ cây đã rậm rạp hơn trước rất nhiều.

Thỉnh thoảng, nàng cũng nhìn thấy vài con thú có t8hể hình khá nhỏ đang chui tới chui lui trong đám cỏ, còn những con to lớn thì chẳng thấy đâu.
Vừa bước qua cột mốc đó, Tô Lâm An cảm thấy dường như máu trong cơ thể cũng nóng bỏng hơn mấy phần.
Rõ ràng chỉ cách nhau một bước, ngoài cột mốc gió mát hiu hiu không khí trong lành, trong cột mốc lại nóng như thiêu đốt, hơn nữa có mùi máu tanh thoang thoảng.
Giờ đã cách đủ xa, hẳn là đàn sứa kia sẽ không đuổi tới nữa.
Nàng hơi thả lỏng, bắt đầu quan sát phía trước.
Nàng thử làm sạch chỗ lông ướt trên người chim lửa nhỏ, nhưng dù có dùng cách gì đi chăng nữa thì cũng không thể lau khô.
Đến ngay cả Khoa Đầu Hỏa đốt lửa cũng chẳng giải quyết được điều gì.
Quả cầu trong suốt trở nên lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng, những cái rễ đang cử động kia giống như xúc giác nhỏ, khiến nó không kìm được mà muốn mổ lấy.
Quả cầu nhỏ đi theo sau họ không xa cũng chẳng gần, hình dáng phập phồng, nhìn cực kỳ thú vị.
Lúc trước, khi Khoa Đầu Hỏa dùng lửa nướng chim, tiếng gào thảm thiết của con chim đen kia khiến cho chim lửa nhỏ kinh hồn bạt vía, giờ nhìn thấy
mẹ lửa
thì nó hơi sợ hãi.
Nhưng cho dù sợ hãi, thật ra nó vẫn muốn gần gũi với mẹ.
Nó còn nhỏ tuổi, cũng không biết phải che giấu cảm xúc của mình, nỗi e sợ hiện lên rõ ràng trong đôi mắt nhỏ.
Khoa Đầu Hỏa cười hề hề,
Ồ, ngươi sợ ta hả?
Trước kia chẳng phải là ngày nào cũng quấn lấy nó, đòi nó cho ăn lửa sao, giờ lại sợ nó? Khoa Đầu Hỏa cực kỳ vui sướng.
Việc này có nghĩa, chim lửa nhỏ đã bị đánh dấu! Đàn sứa kia! Sẽ không xông tới nổ tung hết chứ...
Nàng mau lẹ tóm lấy chim lửa nhỏ rồi nhét vào túi linh thú, không dùng pháp bảo phi hành nữa mà đáp xuống đất tự chạy luôn.
Tuy rằng trình độ trận pháp của ngoại vực cực thấp, nhưng ở thời đại thượng cổ, hắn là nơi đây không thua kém gì giới tu chân.
Chẳng qua không rõ vì sao truyền thừa bị đứt, chỉ có việc tôi luyện khí huyết của bản thân được lưu truyền tiếp, khiến ai ai cũng rèn đúc thành chiến sĩ kiên cường, nhục thân vô cùng cường hãn.
Sợ nó là được, giờ biết nó lợi hại rồi chứ gì.
Chim lửa nhỏ tủi thân chiến một tiếng, rúc đầu vào cánh tay Tô Lâm An.
Chim lửa còn nhỏ, nằm một lúc lại thấy nhàm chán.
Nó lại thò đầu ra, chợt nhìn thấy vài quả cầu nho nhỏ màu trắng đang bay trên trời.
Nghe nói đó là loài hoa nở ra từ trong đống hài cốt năm ấy, từng đóa tựa như ngọn lửa.
Khi bị cảnh vừa mở ra, trên vùng chiến trường cổ này phủ đầy hoa Cốt Diệm, nhìn từ xa như một biển lửa.
Chúng không chỉ ở chỗ thành cổ đó, mà ở những nơi khác cũng có, hơn nữa Tùng Trúc Kiểm còn chọc phải một con lớn như vậy.
Hơi thở kia, còn mạnh hơn cả con lớn nhất mà nàng nhìn thấy ở phía trên thành cổ!
Đó không phải là mùi máu tươi mới chảy, mà là khí huyết sát ở trong chiến trường cổ, cũ kỹ mục nát, lại để lộ ra sự tàn nhẫn và tạng thương.
Nàng giẫm chân lên cát vàng, bùn cát chảy đi rào rạt, còn mũi chân nàng thì hơi bị lún xuống, còn phát ra tiếng động khiến người ta răng.
Chạy!
Chạy về hướng nào đây? Lùi về phía sau có khả năng đụng phải đảm ở thành cổ, bên trái hay bên phải: Không được, nơi đây là bí cảnh, trái phải đều có biên giới, cuối cùng sẽ bị đuổi kịp! Vào đúng lúc này, Tùng Trúc Kiểm bỗng gào lớn:
Ôi, đại ca cứu ta, mau nổ chúng đi!
Tùng Trúc Kiểm trừ cái miệng để tiến ra thì còn có ưu điểm khác, ví dụ, gã không tiếc chi tài nguyên, giỏi chạy thoát thân, ánh mắt còn nhạy, giỏi phát hiện nguy hiểm và cơ hội sống sót.
Trước kia gã cũng không chỉ có một mình, mà gã đã gặp rồi đi cùng một võ giả của thành Mai và một võ giả của thành Thiên Trúc.
Sau khi gặp phải loại sữa này, gã đã cảm thấy có chút bất thường, bèn chọn ngay cách đi đường nguyên thủy nhất.
Có điều theo dòng chảy thời gian, số lượng hoa Cốt Diệm càng lúc càng ít, hiện giờ càng hiếm có, có thể gặp được một hai đóa đã là may mắn vô cùng.
Ngoài chiến trường cổ có một cột mốc ranh giới.
Nàng lao về phía trước với tốc độ cực kỳ nhanh.
Chạy suốt cả một ngày không hề nghỉ ngơi, Tô Lâm An mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vậy, nơi đây được coi là một vùng đất lành chứa nhiều cơ duyên, có khả năng sẽ nhặt được ít thứ có ích.
Thứ quý giá nhất trong đó chính là một loại thực vật, hoa Cột Diệm.
Có điều thấy chim lửa nhỏ đi chơi, nàng vẫn nói:
Đừng có lại gần quá.
Chim lửa nhỏ cũng nghe lời, lưu luyến vung cái móng vuốt nhỏ lên định tạm biệt với người bạn nhỏ vừa quen biết, trở lại bên cạnh Tô Lâm An.
Nào ngờ, đám sứa kia cực kỳ yếu, sau khi bị đầu cánh của chim lửa chạm vào thì nổ tung luôn.
Chúng ngày càng áp sát, Tùng Trúc Kiếm đã sắp phát điên.
Lúc này gã nhìn thấy Tô Lâm An cứ như nhìn thấy người thân, hận không thể bổ nhào tới ôm lấy cái đùi lớn hộ cứu mạng.
Tô Lâm An đã chú ý thấy đám sứa nhỏ ở sau lưng từ lâu.
Số lượng của chúng không nhiều, chỉ vài con, con lớn nhất cũng chỉ bằng nắm đấm, tu vi không vượt quá Trúc Cơ kỳ.
Tùng Trúc Kiểm? Không ngờ, người đầu tiên nàng gặp được trong bí cảnh lại là Tùng Trúc Kiếm! Tùng Trúc Kiếm mà lại phải chạy trốn chật vật đến vậy, sau lưng gã là...
Sao thần thức của nàng lại trở nên mơ hồ không rõ rồi? Ngay sau đó, con ngươi Tô Lâm An chợt co rụt lại.
Những thứ này, là kinh mạch của trận pháp.
Dùng trời đất làm trận bàn, sinh linh làm kinh mạch, nh5ững đường cong trập trùng lên xuống kia chính là vấn trận phức tạp, biển vùng đất này thành một bí cảnh cổ tồn tại trên đời cả ngàn vạn năm.

Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa là đốt chết người đấy!
Khoa Đầu Hỏa hung dữ quát.
Chim lửa nhỏ:
.
Nó hức một tiếng, vùi hẳn đầu vào cánh tay Tô Lâm An.
Lúc này lại đúng hướng gió, đám sứa kia bị thổi qua cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Tổ Lâm An không cảm thấy có bất cứ nguy cơ gì, bởi vậy tuy rằng nàng vẫn quan sát nhưng không quá cảnh giác.
Kết quả hai người còn lại bay trên trời đã đụng phải sửa, gây nên một vụ nổ trên diện rộng.
Người gã cũng đã bị dính chút dịch nhầy kỳ lạ, có làm thế nào cũng không thoát đi nổi, bị đuổi theo suốt cả đường đi! Gã mang theo nhiều bảo vật đến vậy, dọc đường chạy trốn đã tiêu hao kha khá, nhưng làm thế nào cũng không thoát nổi đám sứa kia.
Bay ở trên trời quá lâu, cuối cùng chim lửa nhỏ cũng không chịu nổi nỗi cô quạnh nữa mà chui ra khỏi túi linh thú, hưng phấn bay qua bay lại giữa không trung, thi thoảng cất tiếng hót vui vẻ.
Chẳng qua đến khi Khoa Đầu Hỏa ngoi ra từ trên vai của Tô Lâm An, chim lửa nhỏ lại run rẩy khe khẽ, đôi cánh cứng đờ lại, vỗ hai cái trong không trung rồi ngã thẳng xuống cánh tay Tô Lâm An.
Tô Lâm An dứt khoát đạp lên không khí mà đi, cách đất một tấc.
Có điều mới được mấy bước thì nàng để ý thấy sóng cát trào lên ở phía trước, có người đang chạy bằng băng về phía nàng.
Tuy rằng không có uy lực gì, nhưng lại có chút chất lỏng dính lên người chim lửa nhỏ khiến lông trên ngực nó ướt đẫm.
Chim lửa nhỏ bị nổ đến ngơ ngác, sau đó nó hơi sốt ruột kêu lên hai tiếng,
Sao bạn nhỏ vừa chơi cùng đã bị nổ tung rồi!
Tô Lâm An đang muốn an ủi nó mấy câu thì chợt thấy vài con sứa bay bên cạnh lại ào tới, đồng loạt nổ tung! Cứ như vừa đốt pháo vậy, tuy rằng không có chút uy hiếp nào nhưng sắc mặt Tô Lâm An lại chợt biến đổi.
Trên bầu trời phía sau Tùng Trúc Kiếm, một con sứa trong suốt khổng lồ đang mau chóng bay lại, dần rút ngắn khoảng cách với gã.
Chẳng trách thần thức của nàng bỗng nhiên bị ảnh hưởng, là do sứa ở phía trên thành cổ.
Lúc này, vị trí mà nàng đang đứng là một vùng sa mạc hoang vắng, cũng là một di tích chiến trường cổ đã được đánh dấu trên bản đồ.
Nơi này, đã từng có một trận chiến ác liệt diễn ra, thương vong nhiều vô kể, thỉnh thoảng còn có khí huyết của võ sĩ cố sót lại.
Nếu như mẹ lửa dỗ nó chút, nó sẽ không sợ nữa.
Nó nghĩ vậy, lại lặng lẽ dịch đầu ra một chút, dùng đôi mắt long lanh nhìn Khoa Đầu Hỏa.
Nó mau chóng bị đám cầu kia thu hút sự chú ý, nhìn chằm chằm chẳng buồn chớp mắt.
Không bao lâu sau, nó không nhịn được nữa mà bay ra khỏi lòng Tô Lâm An, đến bên đám cầu trắng nhỏ kia.
Tuy rằng đồng cỏ nhấp nhô, tán câ3y lộn xộn, nhưng Tô Lâm An nhìn từ trên cao xuống thì luôn có cảm giác, dường như từng gốc cây ngọn cỏ ở nơi đây đều mọc lên một cách c9ố ý, đường nét uốn lượn chấm phá, trập trùng lên xuống tựa như sóng lúa cuồn cuộn, cực kỳ thú vị.
Sau khi xem một hồi lâu, nàng6 đã ngộ ra đối phần.
Gã không có chút liêm sỉ nào cả, cũng chưa từng nghĩ việc đối phương có thể đối phó được với thứ này hay không! Đã có cơ hội sống, liều chết cũng phải nắm lấy! Sau đó, gã thấy người đang đứng kia loáng cái đã biến mất tăm.
Trốn đâu rồi? Tùng Trúc Kiếm thấy lòng rét lạnh, sau đó bỗng phản ứng lại.
Ở dưới đất! Nàng trốn dưới lòng cát vàng.

Đúng thế, sao gã lại không nghĩ ra chứ, hẳn là đám sứa này không thể chui vào trong cát đâu nhỉ? Nghĩ như vậy, Tùng Trúc Kiếm nín thở, dùng mũi chân đá mạnh xuống cát vàng.

Gã đá một mạch khiến cát bay tán loạn, còn cơ thể gã thì càng lúc càng đi xuống, chìm hẳn vào đất cát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.