Chương 490: Mẫu th n
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 2662 chữ
- 2022-02-06 09:55:27
Ly Ngộ Thiên lấy tay lau máu ở cằm mình đi, ánh mắt u ám, do dự hồi lâu lại quay đầu bước qua, sau khi nhìn thấy Tô Lâm An ngâm mình trong n8ước, chỉ để lộ cái đầu, ông ta bước tới bên miệng bát, cho thêm vài chiếc lá xanh nõn vào trong.
Lá này rơi vào trong bát không hề 3bị hoà tan ngay lập tức như những thứ khác, mà dập dềnh trên mặt nước, đồng thời có một luồng khí mát lạnh trào ra, ngăn lại cảm giác đau đ9ớn tể rát, Tô Lâm An cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong đôi mắt ấy bỗng bị một lớp sương mù bao phủ, sau đó như có một bàn tay đang dần dần thử lau đi màn sương mù ấy, những nơi mà bàn tay ấy lau qua đã trở nên sáng sủa, trong suốt, bóng của một người con gái dần dần hiển
hiện.
Dung nhan gần như là tương tự, nhưng Tô Lâm An lại biết, đó không phải nàng.
Nàng không có ánh mắt dịu dàng, xinh đẹp và tĩnh lặng đến thế.
Tất nhiên, nàng cũng cực kỳ muốn biết, tại sao cuối cùng mình lại nhập vào cơ thể củ cải, hơn nữa cây củ cải này, cực kỳ phù hợp với nguyên thần của nàng, cứ như là được làm riêng cho nàng vậy.
Nơi đây, chắc chắn là có mối quan hệ gì đó, có lẽ sẽ tìm được đôi chút manh mối từ chỗ Ly Ngộ Thiên chăng.
Không có được kết quả, trong lòng khó mà bình tĩnh được.
Dù cơ thể này có biến hóa ra sao thì nguyên thần cũng sẽ không đổi.
Cho nên, nói nàng giống hệt với nữ vương, chứng tỏ, là nguyên thần của nàng, chính bản thân nàng, giống với dung mạo của nữ vương.
Lẽ nào, nàng thật sự là con gái của Thiên Ma ngoại vực? Tô Lâm An vẫn luôn không biết mẫu thân của mình là ai.
Việc lên cấp thuận lợi đến mức khó tin, khiến cho chính bản thân nàng cũng có chút ngỡ ngàng, tu luyện vốn đã là chuyện đi ngược lại với ý trời, mỗi lần đột phá đều phải dốc hết toàn bộ sức lực.
Trước kia khi nàng còn sống, tuy rằng lên cấp cũng rất thần tốc, nhưng đến hậu kỳ chắc chắn phải dùng vô số đạn dược để thôi thúc sức mạnh của mình, khiến cho cơ thể đầy tích đầy tạp chất, cuối cùng rơi vào đường cùng.
Đang lúc căng thẳng, bàn tay còn đang đặt trên đỉnh đầy nàng bỗng nhẹ nhàng dời xuống, khi nó dừng lại ở mắt nàng, nàng không thể không nhắm mắt lại theo phản xạ.
Rõ ràng là tu vi đã tăng cấp, nhưng nàng vẫn bị uy áp khí huyết mạnh mẽ của đối phương bao phủ lấy, muốn đánh thắng được có lẽ hơi khó.
Điều mà nàng nên quan tâm không phải thứ này, nhưng vì tính cách quá để ý đến xấu đẹp, đến mức buột miệng nói ra mấy lời đáng ăn đòn như vậy.
Đại tế ti:
...
Đúng thế, dung mạo của nữ vương không hề xinh đẹp, cho nên trên mặt người thường có một lớp thánh quang mông lung, gần như tất cả mọi người đều không nhìn thấy rõ được, chỉ có ông ta là đã từng thấy dung mạo thật sự của a tý.
Sau này, nàng cũng đã biết, ông nội của nàng có lẽ không phải là ông nội thật sự, mà chỉ là một phân thân, thân thể của nàng trở thành bí ẩn chưa có lời giải.
Ở vùng phong ấn, gặp được chân tàn của Thiên Ma, nó đã thể hiện thiện ý với nàng, người khác đều không thể vào được, nhưng nàng còn có thể mang rượu vào đó uống.
Hình dáng nguyên thần của nàng chính là dung mạo khi nàng chết, đó là chính nàng, là nàng thật sự.
Còn cơ thể mà củ cải tái tạo lại, là dựa theo nguyên thần mà biến hóa thành.
Nàng vừa mới đột phá cảnh giới Hoàng Huyết, đại tế ti này, ít nhất cũng phải là cảnh giới Hoàng Huyết đỉnh phong! Ngón tay thô to sượt qua hàng mi dài của nàng, trên mu bàn tay đại tế ti nổi đầy gân xanh, tay cũng không kìm được mà khẽ run.
Ngươi giống hệt như nương người vậy.
Tô Lâm An trừng lớn mắt, hỏi:
Nữ vương cũng xấu như vậy sao?
Vừa nói xong, Tô Lâm An đã hối hận.
Sau khi đột phá, còn chưa kịp ổn định lại cảnh giới thì Ly Ngộ Thiên đã xuất hiện, vẫn không đi giày, đứng ở trên đầu cành trúc, vết thương ở cằm vẫn chưa liền miệng, máu tươi chảy khắp mặt mày khiến Tô Lâm An lại cảm thấy cực kỳ cổ quái, giả bộ quan tâm mà hỏi một câu:
Tiểu cữu cữu, vết thương ở cằm cữu sao vẫn chưa ngừng máu vậy?
Không khỏi được.
Một tiếng tiểu cữu cữu khiến cho bản mặt cứng đờ của Ly Ngộ Thiên lại miễn cưỡng nở ra một nụ cười,
Tám ngày, nhanh hơn ta nghĩ một chút.
Lần trước, người hỏi nương của ngươi là người thế nào, lẽ nào từ trước đến nay người chưa từng gặp tỷ ấy bao giờ?
Tô Lâm An gật đầu, nàng cũng đâu thể tự bịa ra một người, nói nhiều sai nhiều, dứt khoát thừa nhận cho xong.
Nương người là một người rất lương thiện.
Thần tộc là do thức tỉnh huyết mạch, ta và a tỷ, không hề có quan hệ huyết thống.
Tể ti của Thần tộc thì lại truyền thừa qua huyết mạch, phụ thân ta cũng là tế ti.
Chỉ có điều, chẳng bao lâu sau, Tô Lâm An đã nhận ra có người đang nhìn mình.
Tuy người đó đã che giấu rất kỹ, nhưng thần thức nàng nhạy bén, có thể phát giác được ánh mắt nhìn trộm kia đang dán lên người mình.
Vì bị giám thị, nàng không dám lấy Tiên Sứ Lệnh ra bồi dưỡng, cũng chẳng biết tình hình của Mục Cẩm Vân thể nào rồi.
Cứ vậy qua được tám ngày, lực khí huyết khắp người Tô Lâm An đã chạm đến một bình cảnh, khi nàng chuẩn bị dốc hết sức lực để đột phá giới hạn của cảnh giới, và một tiếng, tấm bình phong tựa như một tờ giấy mỏng bị sức mạnh cuộn trào trong cơ thể nàng phá vỡ.
Hắn yếu ớt thở dài,
Đã hơn một ngàn năm rồi, ta vẫn chưa hề thành công.
Tô Lâm An:
...
Ăn ta, có thể khiến những người bị lây nhiễm khôi phục sao? Lòng nàng giật thót, trong đầu thì suy nghĩ, quyết không thể để lộ thân phận Yên La bạch ngọc của mình được.
Võ giả khí huyết sa đọa có nhiều như vậy, cơ thể bé xíu này của nàng còn chẳng đủ để nhét kẽ răng! Cho dù có gánh trên người ấn Công Đức, nàng cũng không kham nổi chuyện làm chúa cứu thế, hy sinh bản thân vì chúng sinh.
Dường như trong vô hình luôn có một âm thanh đang nói với nàng, đây chính là sự thật.
Một sự thật khiến người ta khó mà tin được, nhưng lại không thể không tin.
Trong mắt ông ta, a tỷ chính là người xinh đẹp nhất thế gian này.
Một tay ông ta đè mạnh lên vai Tô Lâm An, lạnh lùng nhìn nàng nói:
Cố gắng mà tu luyện, nâng cao thực lực rồi mới có thể cứu mẫu thân người về.
Chỉ trong chớp mắt, cảnh giới đã bị nàng đột phá đơn giản thế thôi sao? Mái tóc bị bạc màu cũng đen óng lại như trước, tiếc rằng không hề dài thêm, vẫn chỉ ngắn đến ngang vai.
Ôi cha...
Khi nàng nhìn thấy chiếc đầu của nữ Thiên Ma ấy, trong lòng đã từng xúc động.
Không hiểu vì sao, tuy rằng rất khó hiểu, tuy rằng cơ thể của nàng rõ ràng là được đổi lấy nhờ ẩn Công Đức, nhưng nàng vẫn luôn có một trực giác, nàng thật sự chính là con gái của nữ vương Thiên Ma.
Một tiếng
tiểu cữu cữu
này của nàng không hề lãng phí, nàng lại đặt cược đún6g thêm một lần.
Tô Lâm An nháy nháy mắt, hỏi:
Tiểu cữu cữu, nương của ta, bà ấy là người thế nào?
Nàng muốn thừa thế xông lên, th5u thập được nhiều tin tức hơn.
Ông ta yên lặng nhìn Tô Lâm An, một hồi lâu sau, mới gật đầu.
Trong con người của ông ta là dáng vẻ của Tô Lâm An, bị lưới cá bao chặt lấy, chỉ để lộ ra một cái đầu.
Yên La bạch ngọc có thể cứu lấy chúng ta, tuy nhiên sinh linh này lại chỉ ở ngoại vực mới có.
Cho nên, Thần Hoàng dùng máu thịt đúc cầu, a tỷ đưa theo mấy tộc nhân đi tới ngoại vực, trong số đó, còn có cả những võ giả sa đọa vẫn chưa điên cuồng hoàn toàn, còn có thể khống chế được bản thân, đi tìm Yên La bạch ngọc.
Sau đó, bọn họ một đi không trở về.
Nơi đây không có người ngoài, kẻ nhìn trộm chỉ có thể là Ly Ngô Thiên.
Trước kia lúc nào nàng cũng mắng Mục Cẩm Vân là tiểu biến thái, hiện giờ, nàng mới thật sự gặp phải một tên đại biến thái, nhưng nàng lại chẳng làm gì được kẻ đó, chỉ có thể làm bộ như không biết.
Tiếp sau đây chúng ta phải tôi luyện nhục thân, ta sẽ ném ngươi vào trong Loạn Vực, người phải sống sót đấy.
Mục đích của ông ta chỉ có một.
Khiến nàng trở nên mạnh hơn, nhanh chóng mạnh hơn! Trở nên đủ mạnh mẽ, để có thể gánh được niềm hy vọng của ông ta.
Nàng cũng không ngờ, hóa ra sắc đẹp của mình, cũng có thể có dáng vẻ không quá kiêu ngạo, chói mắt, nóng bỏng như lửa, cũng có thể nội liễm, nho nhã tựa cơn gió nhẹ như vậy.
Đầu của Thiên Ma trong phong ấn nằm nghiêng, hơn nữa đầu lại lớn đến vậy, trước kia nàng cảm thấy quen thuộc, lại chẳng hiểu vì sao.
Thế nhưng tỷ ấy đã bị phong ấn, vậy phụ thân ngươi đâu? Hắn ở đâu vậy?
Sao hắn ta không bảo vệ a tỷ, để cho a tỷ chịu phải nỗi đau lớn lao tới vậy? Người ở ngoại vực chẳng phải nói Yên La bạch ngọc được trời cao yêu chiều, từ khi sinh ra đã có tu vi cao và hình người hay sao, có gì mà hắn ta lại không bảo vệ tỷ ấy! Lúc này trong lòng Tô Lâm An lại hơi mù mờ.
Nàng vừa định giấu giếm thần phân Yên La bạch ngọc của mình, kết quả đã bị Ly Ngô Thiên vạch trần mất? Ông ta nhìn ra được nàng là một củ cải sao? Liệu ông ta có cắt nàng ra để cứu lấy đám sa ngã kia không, hay là chỉ cảm nhận thấy trên người nàng có khí tức của Yên La bạch ngọc, hoặc người? Cơ thể này của nàng chẳng khác gì với con người, lực khí huyết cũng rất dồi dào mà...
Cuối cùng, đầu Thiên Ma còn nói với nàng, về nhà.
Về nhà...
Hiện giờ, đúng là như được trời cao giúp đỡ, tu hành còn đơn giản hơn cả ăn cơm uống nước nữa? Có điều nghĩ lại thì, cơ thể này là Yên La bạch ngọc, mà Yên La bạch ngọc sinh ra đã là cảnh giới Thiên Tiên, cảnh giới Hoàng Huyết cũng tương đương với cảnh giới Thiên Tiên ở giới tu chân, cho nên hiện giờ nàng mới đạt đến cảnh giới mà cơ thế này bấm sinh đã có.
Nếu nghĩ như vậy, Tô Lâm An cũng chẳng kinh ngạc lắm với việc tu vi đột phá một cách nhẹ nhàng nữa.
Giọng hắn nghẹn lại,
Ta vẫn luôn muốn đi cứu tỷ ấy.
Ly Ngô Thiên đưa tay, vuốt ve đỉnh đầu Tô Lâm An,
Còn người thì sao, ngươi có muốn đi cứu tỷ ấy không?
Không đợi Tô Lâm An trả lời, Ly Ngộ Thiên đã cười nói:
Chắc chắn là ngươi cũng muốn.
Vào giờ phút này, ánh mắt của Ly Ngộ Thiền toát lên vẻ dịu dàng kỳ lạ.
Nhưng sự dịu dàng ấy chỉ duy trì trong khoảng thời gian ngắn ngủi, một lúc sau, ông ta nâng cao giọng, phẫn nộ quát:
A tỷ đã kết hợp với Yên La bạch ngọc rồi sinh ra ngươi.
Chỉ có điều, ban đầu cái chức tể ti này cũng không đến lượt ta, cho dù ta chính là người ưu tú nhất.
Ta là con riêng.
Hắn nhìn Tô Lâm An, gằn từng chữ nói:
Là a tỷ đã chúc phúc cho ta.
Ta đã bị thương, bị trùng Huyết Duyên lây nhiễm...
A tỷ cứu một kẻ là con người đến từ ngoại vực, kẻ đó mang trên mình một cây Yến La bạch ngọc.
Mà ta thì dùng thuật nhìn trộm biết được, toàn bộ tộc nhân đã chết, a tỷ là Thần tộc có cơ thể bất tử, cho nên đã bị phanh thấy một cách tàn nhẫn, phong ấn ở vùng đất lạnh lẽo nơi xứ người.
Tỷ ấy, nương của ngươi, tỷ ấy giờ rất đau khổ, vô cùng đau khổ.
Khi nói tới đây, hai mắt Ly Ngộ Thiên nhắm chặt,
Ta thậm chí còn cảm nhận được, một chi của tỷ ấy, đã thật sự biến mất rồi.
Cho dù cơ thể bị phong ấn thì vẫn có thể hợp lại được với nhau rồi sống lại, song tỷ ấy cũng sẽ trở thành một người tàn tật.
Song Ly Ngộ Thiên lại không hề muốn nói thêm điều gì, lập tức quay người rời đi, đợi sau khi người đã khuất mắt, Tô Lâm An mới dùng thần thức tỉ mỉ phân tích chất lỏng trong bát này.
Sau khi phân tích dược tính xong, nàng mới yên tâm hấp thụ năng lượng trong đó, nâng cao thực lực.
Nói đoạn, Ly Ngộ Thiên lại hất cần câu, một lần nữa treo Tô Lâm An trên vai.
Tô Lâm An nhọc nhằn thò một tay ra từ mấy lớp lưới cá bao bọc lấy mình, đặt lên vai Ly Ngộ Thiên, hỏi:
Nương của ta thật sự là giống hệt ta sao? Có tranh vẽ chân dung của bà không? Ta muốn xem.
Điều mà nàng chú ý hơn, chính là vấn đề này.
Năm ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khi nàng suy nghĩ đến những chuyện này, trái tim cũng run lên.
Ly Ngộ Thiên chậm rãi ngoái đầu qua.
Với tình hình hiện giờ, nàng cũng không thể nói mình đoạt xác được, thể chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao.
Nàng vẫn nên cố gắng dùng thân phận của cơ thể này, kéo gần quan hệ với đại tế ti thì hơn, giữ được cái mạng mới là điều quan trọng nhất.
Sau khi ta dùng Yên La bạch ngọc, trái tim vốn đang điên cuồng, thần thức không ngừng sa đọa của ta cũng dần khôi phục lại, cuối cùng, ta đã được cứu rỗi.
Ta muốn cứu thêm nhiều người hơn nữa, dùng máu để nuôi trúc nên miệng vết thương mãi mãi không thể khép lại.
Ta muốn dùng máu đã từng hấp thụ Yên La bạch ngọc của ta trồng ra được loại trúc có thể tịnh hoá cho những kẻ đọa lạc.
Nếu như hắn có thể chữa trị được cho những người khác, a tỷ sao có thể rơi vào hiểm cảnh, rồi sao lại phải chịu khổ ở ngoại vực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.