Chương 491: Càng tức giận
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 2024 chữ
- 2022-02-06 09:55:25
Vì mẫu thân, vì mẫu thân nàng đang phải chịu khổ.
Tô Lâm An vẫn không biết nương mình là ai, không biết nương là8 người thế nào.
Dù có khó đến mấy, chúng ta đều không bỏ cuộc.
Ừm.
Giải trừ phong ấn Thiên Ma, e là phải đối đầu với cả giới tu chân, nhưng dù có nguy hiểm cỡ nào, nàng cũng phải làm.
Thiên Ma bị phong ấn kia, thực ra vẫn còn sống, khi chưa bị phanh thây, bà ấy cũng không hề chủ động hại người.
Người chết vì bà, chẳng qua chỉ là bị ảnh hưởng bởi sát khí của tàn chi mà thôi.
Cho nên khi Tô Lâm An giải trừ phong ấn của Thiên Ma mới nhận được nhiều công đức đến vậy.
Nàng tưởng rằng nương của mình đã chết lâu rồi, chẳng thể ngờ, nương vẫn còn sống, cơ thể bị ph3ân tách, bị phong ấn ở khắp nơi trong giới tu chân, chịu đựng nỗi đau khó mà tưởng tượng được.
Hơn nữa Tô Lâm A9n còn nhớ, chiếc chân Thiên Ma mà nàng đã thả ra ngoài, sau khi biến thành sương máu đã biến mất hoàn toàn, xem ra chín6h sức mạnh huyết mạch ẩn chứa trong chiếc chân đó đã xé rách hư không, đưa nàng ra khỏi kết giới phong tỏa để đến ngoại5 vực.
Sau khi nở một nụ cười, đại tế ti Ly Ngộ Thiên lần nữa trịnh trọng đặt tay lên đỉnh đầu Tô Lâm An.
Trong lòng bàn tay ông ta có ánh sáng thần thánh tản ra, bao phủ lấy cơ thể nàng, ánh sáng ấy trong vắt tựa ánh trăng, khoác một lớp sa mỏng màu bạc lên người nàng.
Đưa nàng về nhà.
Rất nhiều chuyện lúc trước không nghĩ thông được, giờ đều đã có đáp án.
Ngươi tỉnh rồi?
Khoa Đầu Hỏa ngoi ra từ dưới đáy ấn Công Đức, đầu tiên là nó ngây ngốc đánh giá xung quanh, sau đó ngọn lửa bỗng nổ tung, nói:
Cái tên khốn nạn Mục Cẩm Vân kia đâu!
Hắn đã giết chim lửa nhỏ rồi! Hắn bóp chết nó rồi!
Đó là chim mà ta ấp ra, là con gái của ta mà!
Khoa Đầu Hỏa tức đến mức ngay cả ngọn lửa cũng phải biến hình.
Nếu như Mục Cẩm Vân ở đây vào lúc này, chắc chắn nó sẽ đốt chết tên khốn kiếp đó.
Tay bà còn sạch sẽ hơn chín phần chín người trong giới tu chân.
Thế nhưng, bà lại bị phanh thấy một cách tàn nhẫn, phong ẩn ở nhiều nơi.
Tia sáng chói mắt dường như rọi cả vào không gian biển ý thức của nàng.
Tô Lâm An cảm nhận được rõ ràng rằng, ẩn Công Đức trong biển ý thức của nàng cũng đã rung nhẹ, cả cái cây đầy lá xanh lắc trái lắc phải, xào xạt không ngừng.
Tuy rằng trong Loạn Vực nguy cơ bốn bề, nhưng lại là nơi tu luyện tốt nhất của Thần tộc.
Sau khi vào đó, thực lực của ngươi sẽ tăng lên nhanh chóng, người không có huyết mạch Hoàng Kim sẽ không vào được.
Ông ta ở trong đó chịu khổ mấy trăm năm, sau khi tu vi đạt đến cảnh giới Thần Huyết sơ kỳ thì dừng lại, không tăng thêm được nữa, mà cảnh giới Thần Huyết sơ kỳ, còn cách Phong Thần cực kỳ xa.
Hiện giờ, nàng mới ý thức được rằng, ngoại vực mới là nhà của nàng.
Phụ thân của nàng là Yên La bạch ngọc, linh thực được trời cao ưu ái, mẫu thân, là nữ vương ngoại vực.
Tô Lâm An hỏi:
Tiểu cữu cữu, cữu có cách để tới giới tu chân không?
Tiếng tiểu cữu cữu này, đã thật lòng thật dạ hơn nhiều.
Tô Lâm An định tìm đường trở lại giới tu chân, nàng gọi đó là về nhà.
Thần Hoàng có thể xé mở bí cảnh hồ Thiên, tìm ra một con đường đi đến giới tu chân, còn ông ta, ngay cả kết giới của bí cảnh hồ Thiên cũng chẳng phá nổi.
Bọn họ không đưa ông ta đi cùng, ông ta cũng hết cách.
Tô Lâm An trịnh trọng gật đầu, nếu đã biết được chân tướng, vậy thì nàng không thể ngoảnh mặt làm ngơ nữa.
Ta cũng vậy.
Ly Ngộ Thiền đặt cần câu xuống, đồng thời giải trừ lưới cá khống chế Tô Lâm An.
Những tia sáng này chói lọi, nhưng lại không hề nguy hiểm, trái lại có thể khiến nguyên thần người ta trở nên vô cùng dễ chịu, đến ngay cả ấn Công Đức cũng được lợi, bởi vậy, cơn đau trên người cũng chẳng là gì.
Cũng vào đúng lúc này, trong biển ý thức bỗng có một giọng nói khó chịu vang lên,
Ánh sáng gì đây, chói thế, có còn để cho lứa ta ngủ hay không hả?
Khoa Đầu Hỏa vẫn luôn say ngủ, cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
Ngữ khí của ông ta chợt thay đổi, trở nên nghiêm túc, sắc mặt thay đổi nhanh đến mức khiến người ta phải trợn mắt líu lưỡi.
Họa của mẫu thân ngươi có thể nói là bắt nguồn từ trùng Huyết Duyên.
Trùng Huyết Duyên là kẻ địch của chúng ta.
Ly Ngộ Thiên giải phóng uy áp lực khí huyết cuộn trào, như muốn nuốt trọn lấy Tô Lâm An, ánh mắt ông ta lạnh lẽo, sắc như dao.
Dù rằng không có trái tim, nhưng nó luôn cho rằng, nó cũng là một ngọn lửa có tình cảm, tuy rằng, sau khi tỉnh ngủ hình như không có buồn như trước nữa...
Tô Lâm An chẳng ngờ rằng, chim lửa nhỏ là do Mục Cẩm Vân giết chết, nàng còn tưởng rằng con chim đó chết trong trận hỗn chiến với đám thú kia.
Nói thật thì, trước đó người khiến ta vô cùng thất vọng.
Ngươi đã thả đi một mối họa khổng lồ!
.
Có điều hiện giờ, ta rất vui mừng, ngươi đã nguyện lòng cứu mẫu thân ngươi.
Khóe miệng cứng đờ hơi nhếch lên thành một nụ cười, nụ cười đó và những lời mà ông ta nói khiến cho Tô Lâm An hiểu ra được một chuyện.
Mà đáp án này khiến trong lòng nàng cực kỳ nặng nề, không nói nổi lời nào.
Cho nên, ngươi có nguyện vì cứu mẫu thân mà cố gắng không?
Ly Ngộ Thiên mỉm cười, vẻ mặt đầy hòa nhã nhìn Tô Lâm An.
Trước đó ông ta định dùng thủ đoạn cứng rắn, ném Tô Lâm An vào Loạn Vực, mà hiện giờ, thấy dáng vẻ của nàng như vậy, ông ta ý thức được rằng mình có thể thay đổi kể sách.
Chỉ dẫn tốt hơn là ép buộc! Hành vi của nàng trước kia tuy rằng đáng ghét, giờ xem ra cũng là một cô con gái hiếu thuận? Ông ta ra hiệu cho Tô Lâm An đứng bên cạnh mình, cùng sóng vai với ông ta.
Máu chảy ra càng lúc càng nhiều.
Trên thành giếng tối thui có vô số phù văn sáng lên, con đường rơi xuống ấy, từ đen ngòm trở thành lấp lánh tỏa sáng.
Mà miệng giếng trống to lớn là vậy, nhưng giờ lại đem tới cho người ta một cảm giác nhỏ hẹp, hai bên cánh tay của nàng như bị mắc vào thành giếng trượt xuống, ma sát mạnh đến mức da của nàng cũng bị xước đến chảy máu, đau rát.
Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh.
Nhưng nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, Khoa Đầu Hỏa đã lại gào ầm lên.
Hắn đâu rồi? Ra đây!
Hắn không ở đây à?
Không có ở đây thì còn tiếp tục mắng chửi được, dù sao thì nó cũng chẳng đánh được Mục Cẩm Vân, thằng nhóc đó đúng là một tên biến thái.
Trong mắt của Ly Ngộ Thiên, tính mạng của tất cả mọi người trong Hoàng thành Thất Tinh, đều không quan trọng bằng a tỷ của ông ta.
Ông ta cũng là người cố chấp mà điên cuồng, điểm này, cực kỳ giống với Mục Cẩm Vân.
Một tháng nữa, ta sẽ đến đón ngươi.
Một chiếc lá trúc hiện ra trong lòng bàn tay ông ta, tiếp sau đó, Ly Ngộ Thiên đặt lá trúc vào cổ áo Tô Lâm An,
Gặp phải nguy hiểm nó sẽ giúp ngươi, nguyện người bình an.
Một vài phiến lá trúc tụ lại dưới chân Tô Lâm An, nâng cơ thể nàng lên, sau đó, ném vào trong giếng...
Tô Lâm An rơi xuống, ngay sau khi rơi vào miệng giếng, nàng cảm nhận ngay được bản thân không thể dùng linh khí và sức mạnh khí huyết nữa, không thể khiến mình bay lên.
Ông ta vừa nói vừa móc ra một chiếc túi da bò đưa cho Tô Lâm An,
Trong này có một ít nước thuốc và vũ khí ta luyện chế, người mang cả đi, cẩn thận chút.
Ra khỏi thần đàn lại là tầng tầng biển mây, sau khi đi được chừng vạn dặm, Ly Ngộ Thiên đưa Tô Lâm An đến trước một miệng giếng sâu,
Nhảy từ đây xuống, chính là Loạn Vực, nơi đó cũng có thể được coi là một bí cảnh, nhưng lớn hơn bí cảnh hồ Thiên nhiều, đến ngay cả ta cũng chẳng rõ biên giới của nó rốt cuộc là ở đâu.
Đó là vùng đất mà phải trở thành thần mới có thể đo lường được, trừ họ ra, những người khác đều không thể.
Nếu như ngày nào đó ngươi có thể nhìn thấy biên giới của nó, vậy chứng tỏ, ngươi đã có sức mạnh gần như là thần.
Thần, mới có thể thật sự bất tử.
Tất nhiên, Thần Hoàng có được huyết mạch Thần tộc, cũng chưa nhìn thấy được biên giới của nó, cho nên, cuối cùng người vẫn chết, nhục thân hóa cầu.
Ly Ngộ Thiên yên lặng đứng đó.
May cho nhà hắn đấy!
Khoa Đẩu Hỏa hừ hừ nói xong, lại tiếp:
Ngươi cách tên biến thái đó xa chút!
.
Nếu như trái tim người hướng về hắn, sau này đừng có mà trông chờ ta giúp đỡ ngươi.
Khoa Đầu Hỏa mắng mấy câu xong lại rụt về đáy ấn Công Đức, nó thấy Tô Lâm An không lên tiếng, dứt khoát bồi thêm một câu,
Có hắn không có ta, có ta không có hắn.
Tô Lâm An:
...
Nàng rất muốn đáp lại một câu, người trưởng thành chúng ta không chơi trò chọn lựa, chúng ta đều muốn hết! Khoa Đầu Hỏa bị ẩn Công Đức cưỡng chế trấn áp, không phải là mối quan hệ khế ước đơn giản, mà nàng căn bản còn chẳng khống chế nổi ấn Công Đức, cho nên, nàng đâu có cơ hội để chọn.
Ngàn năm trước thì không, có điều giờ đã có, ta đã giữ lại được cây cầu gãy.
Khi Ly Ngộ Thiên nói tới đây, mắt đã loé lên,
Chỗ cây cầu gãy chính là nơi cách giới tu chân gần nhất, sẽ có cách thôi, chắc chắn là sẽ có.
Xem ra Ly Ngộ Thiên cũng định bắt đầu từ cây cầu, chẳng trách ông ta lại cho lá trúc đi vào bí cảnh để phong tỏa cây cầu lại, cho dù làm vậy sẽ khiến cho tất cả đệ tử thí luyện trong bí cảnh bị diệt sạch cũng chẳng hề tiếc.
Đang nghĩ, Tô Lâm An lại bị Ly Ngộ Thiên vỗ nhẹ một cái lên vai, nàng nghe thấy ông ta nói:
Đi theo ta.
Tô Lâm An và Ly Ngộ Thiên cùng đi về phía trước.
Cảm giác vô lực này, vẫn luôn hành hạ ông ta suốt chừng ấy năm.
Ly Ngộ Thiên suy nghĩ rất nhiều, nhưng những cảm xúc này ông ta đều không biểu lộ ra.
Tự nó đâu phải là không biết chứ.
Có điều nói đi nói lại thì nếu sau này có thể điều khiển được ấn Công Đức, nàng cũng sẽ không để nó phải chịu nhiều sự áp chế và trói buộc như vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.