Chương 550: Không thích
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1657 chữ
- 2022-02-06 09:57:13
Để nuôi dưỡng những hạt giống thần thông ấy, hắn đã ta biến mình thành người cây, khiến sức sống lại càng mạnh mẽ hơn, thọ nguyên c8ũng vượt xa các giới chủ khác.
Lăng Nguyệt luôn cho rằng mình sẽ là nghi chủ tiếp theo, và trong lòng vẫn luôn muốn thay t3hế và chế ngự nghi chủ Thái Âm - Thiệu Lưu Tiên.
Hắn ta có cái để mà ngạo mạn nên mới dám thâm nhập vào sào huyệt của kẻ đ9ịch.
Hắn ta chỉ khiến cơ thể người khác chịu sự giam giữ vô hình nào đó, chứ không đóng băng được thời gian và không gian.
Khi cơ thể bị đông lại, con người vẫn có ý thức.
Còn khi thời gian và không gian đóng băng, những sinh linh bị khống chế giống như rơi vào một thế giới nhỏ nơi thời gian dừng lại, tư duy và ý thức của những sinh linh ấy cũng tạm ngừng.
Dư chấn của cuộc chiến đã khiến toàn bộ địa cung bị sụt lở tả tơi, thế mà khu vực bị ô Bạch Cốt quét qua lúc trước lại không hề hấn gì.
Vào khoảnh khắc chiếc ô rơi xuống đất, Ma quân Phệ Hồn đã âm thầm để lại một dấu vết nho nhỏ.
Đợi đến khi ông ta đích thân đến thì dấu vết ấy sẽ biến đổi, linh khí của ông ta sẽ trào vào đó rồi dựng thành một kết giới bảo vệ, bao bọc lấy Mục Cẩm Vân.
Chỉ cần ta còn, Ma giới còn!
Sao ngươi dám! Nghi chủ sẽ không tha cho ngươi!
Tạm thời không nói đến việc ông ta đã làm được điều đó bằng cách nào, mà nếu nghi chỉ biết chuyện thì chắc chắn sẽ giết chết ông ta.
Tại sao ông ta có thể qua mặt nghi chủ được? Rất rõ ràng, Ma quân Phệ Hồn sẽ không nói sự thật với hắn ta.
Chỗ bị kẹp lấy trên tay hắn ta đã biến thành màu đen sẫm.
Cùng lúc đó, trận pháp ở cách đó không xa bỗng lóe sáng, bản tôn của Ma quân Phệ Hồn đã đích thân đến đây.
Còn Lăng Nguyệt, bởi tất cả phân thân bị tiêu diệt dẫn tới bản tôn bị thương nặng đã khiến hắn ta nhanh chóng rơi vào thế bất lợi.
Trong địa cung, hai vị giới chủ đang quyết một trận sống chết.
Hẳn rất muốn trói chặt nàng bên mình, để nàng hiểu rằng hắn mới là người đàn ông duy nhất xứng đáng để nàng dựa dẫm.
Hắn bị thương rất nặng, đến nỗi Tô Lâm An cũng không dám manh động.
Nàng sợ nếu bản thân có bất kỳ hành động bất cẩn nào thì sẽ khiển Mục Cẩm Vân, kẻ vốn đã sát bên lằn ranh sụp đổ, sẽ hoàn toàn không thừa nhận được nữa.
mềm oặt giống như sợi dây leo, vòng vèo giữa không trung, vòng qua ô Bạch Cốt.
Có điều khi cú đấm ấy giáng xuống cơ thể Ma quân Phệ Hồn, những tia sáng vàng kim đột ngột bùng nổ dữ dội từ nắm đấm, ngay sau đó sóng khí khuếch tán ra bốn phương tám hướng, lấy Ma quân Phệ Hồn làm trung tâm, mang theo khí thể hủy thiên diệt địa, muốn san bằng mọi thứ xung quanh, Cầm ô Bạch Cốt trên tay, Ma quân Phệ Hồn chịu sức công kích lớn nhất, cơ thể hóa luôn thành bụi giữa không trung.
Cạch
, ô Bạch Cốt rơi xuống nền đất, còn lăn lốc vài vòng mới ngừng lại.
Hắn chết, Tô Lâm An cũng không sống được.
Việc nên làm cũng đã làm rồi, giờ tạm thời cũng không phải lúc để truy cứu.
Đợi đến khi hoàn toàn diệt được Lăng Nguyệt rồi hãy lo đến chuyện khác.
Khi ô Bạch Cốt chuyển động, suýt nữa nó đã quét qua cơ thể Mục Cẩm Vân.
Đó cũng chẳng còn là một cơ thể hoàn chỉnh nữa, cả người máu thịt lẫn lộn, không còn tìm thấy bất kỳ chỗ nào còn nguyên vẹn.
Từ đầu đến cuối, tay hắn luôn đè lên chỗ hồng, tựa như đang bảo vệ thứ gì đó.
Đó là đóa hoa tà ác mọc lên từ mảnh đất tối tăm, sẽ không biến mất vì sự tồn tại của Tô Lâm An.
Ma quân Phệ Hồn thoạt đầu thì lợi dụng nàng, bây giờ còn đang lừa gạt nàng.
Chỉ có ta mới sẵn lòng sống vì nàng, chết vì nàng.
Bởi thế có thể thấy rõ sự chênh lệch giữa đôi bên.
Trong lúc nguy cấp, Mục Cẩm Vân lại càng bình tĩnh hơn.
Hắn gắng gượng dịch về sau vài bước, ngón tay dính đầy máu tươi vẽ nên phù văn trận pháp một cách run rẩy và chậm chạp, tăng thêm cho mình chút sức mạnh phòng thủ.
Nhưng ngay lúc ô Bạch Cốt rơi vào tay hắn ta thì chỗ gan bàn tay chợt nhói đau, chiếc ô xương vốn sáng long lanh bỗng nhiên đen ngòm như mực.
Hãn ta hãi hùng bèn cố sức ném chiếc ô đi, nhưng không ngờ đã có vô số gai xương mọc ra ở trên chiếc ô, kẹp chặt lấy một cánh tay hắn ta.
Cùng lúc đó, giọng nói của Ma quân Phệ Hồn vang lên từ chiếc ô xương,
Bất ngờ lắm đúng không? Ta đã luyện căn cốt của Ma giới thành pháp bảo bản mệnh của mình.
Dã tâm được giấu kín bấy lâu nay của hắn ta, không thể bại lộ vào thời điểm này.
Thế nên hắn ta mới lợi dụng khoảnh khắc Ma quân Phệ Hồn không thể động đậy để thoát khỏi đòn tấn công của ô Bạch Cốt.
Sau đó hắn ta ra tay luôn, nắm chặt lấy ô Bạch Cốt để nó trở thành thứ hỗ trợ cho hắn ta.
Ông ta cũng không rõ vì sao khi ấy mình lại làm như vậy, không chắc có phải do lời của thằng nhóc đó hay không.
Chỉ là khi quét qua Mục Cẩm Vân, bỗng dưng ông ta cảm thấy không yên lòng.
Mục Cẩm Vân và Tô Lâm An là mạng cộng sinh.
Cơ thể của Ma quân Phệ Hồn bỗng cứng đờ, bất động trong thoáng chốc.
Đến ngay cả Mục Cẩm Vân đang ngã dưới đất, máu thịt không ngừng nhúc nhích ngưng tụ lại trên thân thể, giờ cũng cảm thấy bị trói buộc bởi một luồng sức mạnh vô hình.
Loại cảm giác này khá giống với khi Tô Lâm An đóng băng thời gian và không gian, tuy vậy, mức độ ảnh hưởng lại kém xa phép thần thông của Tô Lâm An.
Mục Cẩm Vân vẫn còn ý thức, dù cơ thể đau đớn dữ dội nhưng thần trí của hắn vẫn rất tỉnh táo.
Chân thân của Hứa Thanh và Hứa Hồng cũng ẩn nấp trong máu thịt hắn, nhờ lá chắn phòng ngự này nên tạm thời họ chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Hứa Thanh cũng có địa vị khá quan trọng trong lòng Mục Cẩm Vân, dẫu rằng địa vị này được đổi lấy bằng cái chết của con sâu trắng.
Giờ đây đám Hứa Thanh đã không sao, Mục Cẩm Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc chú ý đến trận chiến, hắn vẫn không quên trao đổi vài lời với Tô Lâm An.
Ma quân Phệ Hồn đang lợi dụng chúng ta.
Trên cõi đời này, chỉ có ta mới một lòng một dạ đối với nàng.
Rõ ràng hắn bị thương rất nặng, nhưng trong lòng lại xuất hiện một thứ khoái cảm vặn vẹo mơ hồ.
Hai giới chủ đang giao chiến, uy lực còn sót lại của cuộc chiến cũng đủ để khiến hắn mất mạng, hắn buộc phải tập trung tinh thần để ứng phó.
Sau khi thốt ra một âm chú ngữ, Lăng Nguyệt không có bất kỳ động tác màu mè gì, hắn ta chỉ đấm thẳng một quyền về phía trước.
Nhìn thì có vẻ nắm đấm ấy nhẹ nhàng không có chút sức lực nào, cánh tay vung ra cũng
Lăng Nguyệt không dám đánh nát hoàn toàn căn cốt của Ma giới.
Một là chưa chắc hẳn ta có thể thành công, hai là, đánh nát căn cốt của Ma giới thì chẳng khác nào hủy diệt nền tảng của một giới, hai vị nghi chủ bề trên thể nào cũng không tha cho hắn ta.
Với tình trạng bây giờ của hắn ta, tuyệt đối không nên đối đầu với nghi chủ.
Chỉ trong chớp mắt, vết đen đã lan từ gan bàn tay đến toàn bộ cánh tay, đến vai rồi cổ, sau đó là mặt.
Thoáng chốc, những đốm đen đã trải khắp cơ thể hắn.
Chẳng ngờ loại độc này lại khủng khiếp nhường ấy, hắn ta thực sự không biết phải giải quyết thế nào.
Nàng chỉ muốn van nài hắn bớt nói lại vài câu.
Hồn phách đã hòa vào nhau, đương nhiên nàng hiểu được hắn một lòng một dạ đối xử với mình, nào có cần phải luôn miệng nói ra.
Giờ yên lặng dưỡng sức để tìm cách thoát thân mới là chuyện hắn cần làm.
Hắn ta cứ ngỡ rằng sẽ không có sơ hở gì, kết quả lại bị Tô Tiễn và Ấn Chính phục kích, buộc phải dùng đến tất cả sức 6mạnh ẩn giấu bấy lâu.
Ngừng.
Hắn ta quát khẽ, dường như có một bọt khí vô hình được phun ra từ miệng hắn, phát ra một ti5ếng vang nho nhỏ.
Những gợn sóng màu vàng kim nổi lên lăn tăn theo bọt khí, bao phủ không gian phía trước.
Tên khốn này cố ý chọc cho nàng tức giận đây mà.
Từ trước hắn đã ghen tuông rồi, giờ phát hiện Ma quân Phệ Hồn lừa gạt nàng thì e là trong lòng hắn đang hả hê lãm.
Sao còn giỏi chọc tức người ta thể chứ, giữ sức để mà bảo toàn tính mạng mới quan trọng đây này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.