Chương 551: Rất khỏe
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 2028 chữ
- 2022-02-06 09:57:12
Bàn tay cầm cán ô của Ma quân Phệ Hồn chậm rãi chuyển động, khuấy tung máu thịt trong cơ thể hắn.
Rõ ràng đang làm ra chuyện tình m8áu như thế, vậy mà trên gương mặt Ma quân Phệ Hồn lại thoáng nét cười,
Thật ra chết đi là tốt nhất, ta không để tâm đâu.
Ý thức của phâ3n thân đã bị ông nuốt mất từ lâu rồi đúng không?
Mục Cẩm Vân nén đau mà hỏi.
Ma quân Phệ Hồn không chỉ là một trong những kẻ thù đã hãm hại mẹ nàng, còn là hung thủ nuốt mất nguyên thần của ông nội nàng.
Đó là kẻ thù, không phải vị trưởng bối mà nàng từng quyến luyến.
Nắm được ô xương thì lầm tưởng có thể uy hiếp được ông ta, quả là nực cười.
Ô xương này chứa đựng nền tảng của Ma giới, làm gì có chuyện khỏe là phá hỏng được nó cơ chứ.
Thú cưng của ông ta chỉ có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh ông ta, không được nhớ nhung kẻ khác mỗi giây mỗi phút.
Thú cưng không nghe lời thì đem về từ từ dạy bảo là được.
Thấy cái bộ dạng sống dở chết dở của hắn, ông ta dứt khoát rút mạnh ô Bạch Cốt ra, tiếp đó chọc đỉnh ô dính đầy máu lên chỗ ngực Tô Lâm An,
Tâm ma của ta, có liên quan đến ngươi.
Nếu nó yêu thương đứa cháu gái này như thế, ta sẽ nuôi dưỡng người bên cạnh mình, giống như trước đây vậy.
Ma quân Phệ Hồn lạnh lùng nhìn Tô Lâm An - kẻ cầm đầu đã hại phân thân của ông ta cắn lại chủ nhân, cau
mày nói:
Ngươi muốn gì, ta cũng có thể cho ngươi.
Phần ý thức hỗn độn trong nguyên thần vẫn chưa được loại trừ, ông ta cũng không dám giết chết Tô Lâm An, thế thì chỉ có thể nuôi dưỡng nàng ta, xem như đang nuôi một con thú cưng biết làm nũng vậy.
Ngón tay nới lỏng để lộ kết giới, Tô Lâm An ló đầu ra.
Nàng nhón chân, cả người nhảy ra từ trong kết giới, rồi khẽ khàng đáp xuống đất.
Có thể hưởng chút vận may đó thì mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Phải, tuy Ma quân Phệ Hồn là giới chủ đã lâu, cũng hiểu thần tiên trong thiên hạ đều là giả dối, nhưng ông ta vẫn rất mê tín.
Vì vậy giờ đây, khi kết quả cuộc chiến đã rõ ràng, Mục Cẩm Vân dự định sẽ thả Tô Lâm An ra.
Kết giới đó do hắn điều khiển, giờ Tô Lâm An ở bên trong có thể nghe thấy âm thanh ở ngoài, dĩ nhiên cũng nghe được những lời Ma quân Phệ Hồn vừa nói.
Thế nên ta mới tương tề tựu kể cho nguyên thần ngủ say, để phần ý thức hỗn độn đã phân nhánh ra ấy chi phối thân thể.
Như thế thì ta có thể qua mặt được rất nhiều người, thậm chí là...
Ông ta chỉ ngón tay trên trời, ám chỉ hai vị nghi chủ bên trên.
Sau khi ta nuốt được nó thì đã hợp hai thành một, nhưng chẳng bao lâu sau nó lại đã xông ra.
Nó cứ như một mầm cây vậy, mọc thành một nhánh nhỏ trong nguyên thần của ta.
Ông ta ra tay dứt khoát, nhanh gọn và bất ngờ, căn bản là không định để bọn họ có bất kỳ cơ hội vùng vẫy nào.
Thế mà ô xương lại không đâm vào cơ thể Mục Cẩm Vân như ông ta mong đợi.
Lúc ở trấn Thanh Thủy, nguyên thần của ông bị thương rồi mất đi ý thức, vì thế phần ý chỉ hỗn độn mới sinh ra kia đã làm chủ cơ thể ông ta.
Nó tương đương với một nhân cách thứ hai không hoàn thiện của ông ta.
Thực tế thì tất cả chỉ là ảo giác mà ông ta tạo ra cho đối phương thôi, bất cứ khi nào ông ta cũng có thể kiểm soát cơ thể của mình.
Người mà ta muốn lợi dụng là Tô Lâm An, còn ngươi không đủ tư cách đầu.
Thật ra là vấn đề số mà thôi.
Ma quân Phệ Hồn cười giễu cợt,
Ở bên cạnh nàng ta, ta cảm thấy sổ ta sẽ may mắn.
Lăng Nguyệt là chủ của một giới, thực lực phi thường, Ma quân Phệ Hồn không chắc chắn mình đủ sức để tiêu diệt hắn ta triệt để.
Ma quân Phệ Hồn kinh ngạc nhướng mày,
Hử?
Không ngờ Tô Lâm An đã tìm được chiếc ô xương của ông ta! Hơi thở của nàng ta rất bình thường, giống như những người phàm khác, vậy mà lại ngăn được đòn tấn công này của ông ta? Tuy Ma quân chưa dùng đến linh khí mà chỉ đâm thẳng ra, nhưng sức lực của ông ta không hề nhỏ, những người ở cảnh giới Tiên Thiên tầm thường cũng không chống đỡ nổi.
Ma quân Phệ Hồn hơi ngẩn ra, tay cầm cán ô theo bản năng giật khẽ về phía sau.
Trong khoảnh khắc ấy, ông ta bỗng cảm thấy mình giống như kẻ vừa làm ra chuyện sai trái nên muốn vứt bỏ hung khí.
Trong mắt của Ma quân Phệ Hồn, Tô Lâm An có lẽ giống như một linh vật đem lại may mắn, chỉ cần chạm vào trước khi ra trận thì chắc chắn sẽ giành được thắng lợi.
Thế là đủ rồi.
Mục Cẩm Vân khẽ cười, bàn tay đang ấn bên hông giật nhẹ, hắn nói:
Lần này, thì hiểu rồi.
Hắn yếu dần, lực khống chế kết giới cũng chầm chậm giảm đi.
Tình cảm không còn, những ký ức vẫn ở đó, thế nên Ma quân Phệ Hồn mới có thể bắt chước hành động và lời nói của Tô Thừa Vận ngày xưa để lừa được Tô Lâm An.
Thật ra ta không muốn lợi dụng ngươi.
Ma quân Phệ Hồn khẽ lắc đầu, nhìn Mục Cẩm Vân với vẻ khinh thường,
Vốn dĩ ta thấy người chẳng có chút giá trị lợi dụng nào, chỉ không ngờ ngươi lại có thể chống đỡ lâu như vậy.
Thật lòng thì Ma quân Phệ Hồn cũng không thích chàng trai trẻ tuổi này cho lắm.
Tô Lâm An không hề bị ảnh hưởng trước uy áp ấy, nàng thản nhiên mở lời,
Tuy tạm thời ta không muốn dùng đến thần thức, linh khí, huyết khí...
Nàng ngừng lại một chút,
Nhưng thân thể ta rất rắn chắc, cũng rất khỏe.
Thế à.
Ma quân Phệ Hồn thờ ơ đáp.
Phụ nữ là vậy, không do dự, thiếu quyết đoán.
Chỉ vì là cổ nhân trong quá khứ mà khi đối mặt kẻ thủ lại chẳng nỡ ra tay.
Có lẽ vì lần này may mà có hắn, vả lại hắn cũng sắp chết rồi.
Phân thân của ta đã có ý thức tự chủ.
Hắn không khỏi nghĩ, nếu ngày đó mình thực sự bị Khương Chỉ Khanh cắn nuốt, nói không chừng nàng còn sẽ dây dưa cùng gã.
Chỉ nghĩ như vậy thôi mà lòng Mục Cẩm Vân đã thấy muộn phiền, trong không gian nguyên thần, khí đen càng lượn lờ quẩn quanh, tựa như tà ma cuồng điên nhảy múa.
Nhưng nàng ta chỉ mới chừng này tuổi, tư chất vượt trội đến mấy thì cũng há lại tranh đấu được với ông ta!
Tránh ra!
Ma quân Phệ Hồn quát, uy áp cũng bùng nổ.
Tô Tiên.
Máu dính đầy mặt hắn, ánh mắt cũng có phần mơ màng.
Thằng nhãi này mới vừa rồi còn bừng bừng khí thế, thế mà thoắt đã thoi thóp như chỉ mành treo chuông? Ma quân Phệ Hồn kìm lại cảm xúc khác thường trong lòng, dời tầm mắt khỏi Tô Lâm An, quay sang nhìn Mục Cẩm Vân.
Lúc mới bắt đầu đi, đúng là đầu óc ta có chút vấn đề.
Ý thức của phân thân ấy bị ta nuốt mất, nhưng lại cứ như đã chôn một cây đinh trong đầu ta, khi ta trọng thương dẫn đến việc ý thức mơ hồ thì nó bèn xông ra.
Vốn dĩ ông ta không thể nói chuyện này cho người khác biết, nhưng lúc này, không hiểu sao ông ta lại muốn kể với Mục Cẩm Vân.
Hắn từng vì nàng mà lựa chọn cái chết, cho cuộc đời của nàng được viên mãn.
Nhưng chuyện như vậy, hắn không muốn làm lần thứ hai.
Tay Ma quân Phệ Hồn chầm chậm gia sức, thế nhưng chiếc ô vẫn bị nàng ta nắm chặt lấy, không hề nhúc nhích.
Đúng là ông ta đã xem thường đứa cháu gái hờ này rồi, không hổ danh là hậu duệ của Thiên Ma và Yến La bạch ngọc.
Có điều Tô Lâm An thì giữ lại được, còn Mục Cẩm Vân bắt buộc phải chết.
Ông ta chỉ thích thú cưng biết nghe lời.
Hắn nhìn Ma quân Phệ Hồn, nét mặt vô cùng bình tĩnh:9 Từ khi ông xuất hiện ở trấn Thanh Thủy thì ông đã bắt đầu diễn trò rồi.
Sau đó lại còn cố tình để lại manh mối, để bọn ta đến giúp ông 6kéo dài thời gian.
Chẳng qua ông chỉ đang lợi dụng bọn ta.
Người ông đã từng yêu thương Tô Lâm An hết mực ấy đã bị cắn nuốt mất ý chí t5ừ lâu.
Cũng giống như trước kia, nếu hắn không tiếp tục kiên trì mà để Khương Chỉ Khanh thay thế, thì hiển nhiên tình cảm của hắn dành cho Tô Lâm An cũng sẽ bị xóa bỏ.0 Đối với bản tôn mà nói, thứ tình cảm sâu đậm ấy chẳng qua chỉ là một vở kịch câm vốn chẳng thể tự đặt mình vào mà thấu cảm, xem qua rồi quên ngay.
Thứ mà Ma quân tin tưởng mù quáng chính là vận mệnh theo lẽ trời.
Chuyện năm xưa phân thân của ông ta lén đưa Tô Lâm An theo để nuôi dưỡng đã đủ chứng minh điều đó.
Cả phân thân dính với nàng cũng có thể sinh ra ý thức tự chủ.
Do đó sau khi tỉnh lại, Ma quân Phệ Hồn bèn quyết định tương kế tựu tế, không để lộ thân phận thực sự mà vẫn để nhân cách thứ hai làm chủ cơ thể mình.
Dù một số thủ đoạn đã được âm thầm bố trí suốt cả mấy nghìn năm qua thì ông ta vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn.
Vận mệnh là thứ không thể đoán trước, sự may mắn trời ban lại càng vô cùng có giá trị.
Mà rõ ràng là nhân cách này vẫn còn lưu giữ ký ức hồi ở châu Vân Lai, nó vẫn nhớ Tô Lâm An.
Tô Lâm An là người phúc lớn mạng lớn, được ông trời ưu ái.
Ông ta trốn ở trấn Thanh Thủy vừa dưỡng thương, vừa điều khiển các phân thân khác bày bố mọi chuyện trong âm thầm.
Nực cười là nhân cách thứ hai của ông ta cứ nghĩ rằng chỉ cần nguyên thần không hồi phục thì ông ta cũng sẽ không tỉnh lại.
Nếu hắn thực sự chết ở đây, Tô Lâm An cũng sẽ bại lộ.
Trước đây hắn từng nói hắn không muốn chết một mình, đó không phải là lời giả dối.
Có điều, ông ta vừa dùng sức như thế thì Mục Cẩm Vân đang bị ô xương đâm xuyên đã rên lên đầy đau đớn.
Hẳn nhổ ra một ngụm máu đen.
Hắn xé toạc màn sương mờ, để nàng đối mặt với sự thật tàn khốc.
Người này từ lâu đã không còn là ông nội của nàng nữa.
Hẳn không nỡ bỏ nàng lại một mình, dù là xuống suối vàng cũng phải trói nàng theo cùng, mãi mãi không chia lìa.
Đây chính là thứ tà ma được nuôi dưỡng trong lòng hắn.
Còn bây giờ, ông ta muốn nàng phải cắt đứt tất cả trần duyên.
Lời vừa dứt, Ma quân Phệ Hồn lại xuất chiêu lần nữa, ô xương trong tay hướng về phía trước, nhắm thẳng vào ẩn đường của Mục Cẩm Vân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.