Chương 552: Sống lại


Ấn Công Đức gào thét phẫn nộ trong biển ý thức của nàng,
Cây ô này có mười hai thanh khung xương, mỗi thanh đều đại diện cho những dãy núi li8nh khí tiếng tăm lẫy lừng của Ma giới.

Cho dù ngươi bóp nát thanh nào cũng dẫn đến cảnh dân chúng lầm than.

Chẳng liên quan đến ta.3
Tô Lâm An căn bản không để ý đến nó.

Tay nàng dùng sức, đồng thời ép chặt xuống, dường như muốn bẻ gãy cán ô.
Cùng lúc này, quả trắng trên dây leo liên tiếp rơi xuống đất phát ra những tiếng
ùng ùng
như nối trống.
Trống vang từng hối, càng lúc càng gấp.
Quả trắng rơi xuống đất vỡ tan.
Vào lúc Tô Tiễn hô lên câu
buông tay
, linh khí xung quanh ông ta xoay chuyển, khí đen phía sau lưng tụ lại thành một con mãnh thú khổng lồ nhe nanh giơ vuốt bổ nhào tới.
Cái miệng to của nó há ra, để lộ răng nanh nhọn hoắt.
Rõ ràng mãnh thú là do khí đen biến hóa mà thành, nhưng miệng nó lại tỏa ra một mùi hôi tanh nồng nặc.
Ông ta chưa kịp hiểu gì đã bị Tô Lâm An và cho hoa mắt chóng mặt, máu mũi chảy ra,...
Tô Tiễn:
...
Con nhóc chết tiệt này lén luyện Thiết Đầu Công hả? Cả đời ông ta chưa từng nhếch nhác như vậy, bị đập cho gãy cả sống mũi.
Đây là lúc đồng lòng đối phó với người ngoài, con nhóc này sao lại ngu xuẩn thể, khiến người ta hận một nỗi không thể và một phát chết tươi.
Nguyên thần của Mục Cẩm Vân lớn mạnh, lại còn có sức mạnh mê hoặc lòng người, tuyệt đối không thể giữ lại.
Đúng vào lúc này, Mục Cẩm Vân vẫn luôn nấp sau lưng Tô Lâm An bỗng dưng mất hút, thay vào đó là một đốm sáng nhỏ màu bạc.
Nó vỗ cánh với tốc độ cực nhanh, phát ra những tiếng vù vù.
Hết sợi này đến sợi khác mọc lên vèo vèo, thoáng cái cả địa cung đã bị vô số dây leo nhồi kín.
Đám dây leo này còn nhanh chóng ra trái.
Trái cây hình bầu dục màu trắng mọc ra, thắp sáng cả rừng sâu núi thăm, giống như có vô số đèn lồng trăng treo trên những dây leo.

Nếu ông không phải ông nội, vậy thì chết đi.

Một quyền tung ra, phá tan đám khí đen.
Chẳng cho nàng kịp thở, đám khí đen lại ngưng tụ lần nữa, cuồn cuộn như sóng, dâng trào mãnh liệt.
Ma quân hiểu rõ Mục Cẩm Vân là một kẻ điên, không thể nào thuyết phục được hắn thì bèn chuyển mục tiêu sang Tô Lâm An đang bị trói cùng mình.
Nhưng chẳng ngờ, Tô Lâm An nhìn ông ta nhếch miệng cười rồi ngẩng đầu, đập tới
oành
một cái.
Hai người vốn đang rất gần nhau.
Sau khi Ma giáo bị tiêu diệt, nàng bị tu sĩ châu Văn Lai truy sát mấy trăm năm, cơ thể tích tụ đầy đan độc, tàn tạ thê thảm.

Bây giờ ông cũng không bảo vệ được nàng, để mặc nàng bị cắn nuốt bởi kẻ mà ông vĩnh viễn cũng không chiến thắng nổi.

Tô Thừa Vận, ông không được tích sự gì? Giọng nói của Mục Cẩm Vân vang vọng từ trong sâu thẳm, tựa như nước suối lạnh lẽo do tuyết trên đỉnh núi tan ra, chảy xuống theo khe núi, va chạm vào đó phát ra âm thanh trong trẻo.
Tiếng nói dội lên vách tường địa cung, từng câu đều vọng lại vài lần.
Từng câu từng chữ đều như lưỡi đao được tôi luyện dưới băng tuyết, đâm thẳng vào nguyên thần của Tô Tiễn.
Nàng không hề bị ảnh hưởng bởi chất độc ấy.
Độc dược lúc trước khiến Lăng Nguyệt phải biến sắc mặt, lại chẳng có chút tác dụng gì với Tô Lâm An.
Tô Tiễn nhíu mày, ánh mắt thâm độc dừng lại trên mu bàn tay của Tô Lâm An, hận không thể đâm thủng luôn tay nàng.
Vậy nhưng lúc ông ta công kích, một luồng sức mạnh khác trong biển ý thức đột nhiên xé rách nguyên thần của ông ta.
Lúc này nguyên thần của ông ta giống như bị cái cưa cưa thành hai phần, mà con trùng nhỏ đó lại trốn trong khe hở giữa hai phần nguyên thần ấy, khiến ông ta không thể làm gì nó ngay được.
Đòn đánh úp bất ngờ của Mục Cẩm Vân khiến Ma quân Phệ Hồn cứng đờ, lực kéo của đám khí đen phía sau lưng lập tức yếu dần.
Đây rốt cuộc là loại trung gì? Tại sao lại giống với mùi của đám trùng trên người Thiên Ma trước kia đến vậy? Hắn rốt cuộc là người hay trùng? Giờ không phải là lúc lăn tăn về những chuyện này.
Mặc kệ hẳn là người hay trùng, dám xâm phạm đến nguyên thần của ông ta thì rõ ràng là tìm đường chết.
Uy áp thần hồn hùng hậu hình thành nên giông bão, vòi rồng trên không trung trong biển ý thức hướng về phía Mục Cẩm Vân, chỉ một con trùng nhỏ nhoi sao có thể chống đỡ được phong ba bão táp.
Nhưng Mục Cẩm Vân vẫn đang quấy phá trong nguyên thần, tận dụng mọi kẽ hở để tấn công ông ta, khiến ông ta tức đến nỗi thái dương giật thình thịch.
Sau khi bị dây leo quất trúng lần nữa, Tô Tiễn phun ra một ngụm máu tươi,
Hai người các ngươi, đến lúc này rồi vẫn còn muốn kéo chân ta?
Vừa mới dứt lời, ông ta đã thấy vô số gương mặt người hiện lên ở dây leo.
Vô số cái miệng cùng lúc há ra phát ra tiếng kêu khặc khặc quái dị, áp chế triệt để tiếng nói của Ma quân Phệ Hồn.
Vô số dây leo chui ra, biến địa cung thành một cánh rừng rậm nguyên thủy.
Lúc này, nên để cho Ma quân Phệ Hồn và Lăng Nguyệt vừa mới sống lại đấu thêm một trận, còn nàng sẽ tùy cơ ứng biến.
Ma quân Phệ Hồn không rảnh để ý đến Tô Lâm An - kẻ đã bị đánh bay.
Lăng Nguyệt có hạt giống thần thông, sau khi hiến tế đã trở thành một người cây.
Rõ ràng hắn ta đã bị thiếu đốt thành tro bụi, chẳng còn chút hơi thở nào, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại chui từ dưới đất lên, thật sự ứng với câu:
Cỏ xanh nào sợ lửa đồng, gió xuân vừa thổi lại lên xanh rì.
Trên sợi dây leo to bằng thân người phủ đầy gai nhọn, thừa dịp cơ thể Ma quân Phệ Hồn đang cứng ngắc bèn quất bay ông ta.
Tô Lâm An vì tay luôn giữ chặt lấy cản ô nên cũng bị dây leo cuốn lên không trung.
Mặc dù việc không rút được cán ô ra khiến Tô Tiễn khá ngạc nhiên, nhưng đây là trong tình huống ông ta hoàn toàn không dùng tới linh khí và sát khí mà thôi.
Tạm thời ông ta không muốn làm hại đến Tô Lâm An.
Nhưng nếu nàng không biết điều thì ông ta cũng sẽ không nương tay.
Phá được mỗi 9một chiếc nạn ô chính là phá được một dãy núi trong số đó.
Vậy nếu phá được cả cán ô, thì đồng nghĩa với việc khiến Ma giới long trời6 lở đất.
Có độc dược lỏng được tôi luyện chảy ra từ cán ô, dính vào lòng bàn tay nàng, trào ra từ giữa kẽ tay nhưng sắc mặt Tô Lâm An5 chẳng hề thay đổi.
Hắn bộc lộ ra thân thể thực sự của trùng vương Huyết Duyên rồi xông thẳng vào nguyên thần của Ma quân Phệ Hồn.
Đốm sáng màu bạc dính vào chính giữa ấn đường của Ma quấn Phệ Hồn khiến cho ông ta gầm lên một tiếng, cơ thể như bị sét đánh trúng, cứng đờ tại chỗ.
Một con sâu bé tẹo đáng ghét, ấy thế mà lại cắn thủng được lớp phòng ngự nguyên thần, chui vào biển ý thức của ông ta.
Nàng nhanh chóng xuất chiều, nhưng quyển thứ hai này lại không đánh trúng, giống như hòn đá rơi xuống biển sâu.
Mãnh thú do luồng khí đen đó biến ảo thành vốn vô hình, dù nắm đấm của nàng có mạnh hơn nữa cũng chẳng thể đánh tan được nó, cho dù khiển khí đen quay cuồng nhưng lại không phá được gốc rễ.
Nắm đấm đấm vào giữa luồng khí đen, giống như bị rớt xuống vực sâu, rồi lại như rơi xuống vũng bùn lầy, càng cử động càng lún sâu, khiến nàng không cảm nhận được sự tồn tại của nắm đấm của mình nữa.
Bọn họ đã hoàn toàn trở thành tế phẩm của cây thần thông, hóa thành những con rồi chịu sự điều khiển của Lăng Nguyệt, giết cũng không hết, sinh sôi nảy nở không ngừng.
Tô Tiễn sắp bị vô số con rối nuốt chửng.
Trong lúc ông ta chiến đấu, Tô Lâm An an phận trốn ở góc địa cung không hề nhúc nhích.
Ông ta vung ra một chưởng theo phản xạ, đánh Tô Lâm An bay ra đập thẳng vào vách tường địa cung rồi bật ngược lại, lúc rơi xuống đất phát ra tiếng
uỳnh
cực lớn khiến mặt đất bị lõm thành một hố sâu.
Tô Lâm An không thấy đau.
Nàng không tiếp tục tấn công Ma quân Phệ Hồn mà lăn một vòng dưới đất, trốn vào góc địa cung.
Dây leo như con mãng xà cuốn chặt lấy eo nàng, trói chặt nàng và Ma quân Phệ Hôn lại với nhau.
Những gai nhọn dài mảnh đâm vào cơ thể, trên người Ma quân Phệ Hồn lập tức xuất hiện vô số lỗ máu.
Nếu so sánh ra thì Tô Lâm An thoải mái hơn nhiều.
Ông ta đập nát trái cây màu trắng lại nghe thấy tiếng khóc chói tai của trẻ con.
Sau nhiều lần thử, Tô Tiên nhận ra bọn họ đã bị Lắng Nguyệt kéo vào trong một lĩnh vực thần thông hoàn toàn mới.
Có lẽ do thần hồn bị thương nên ngay từ đầu ông ta chưa phản ứng lại được, bất giác đã bị trúng chiều.
Từ trong những quả trăng to bằng nắm đấm, chẳng ngờ lại có từng người trần trụi bước ra.
Bọn họ như thể không hề sợ chết, cứ thế đâm đầu tấn công về phía Tô Tiễn.
Đây là những tu sĩ đã từng sử dụng hạt giống thần thông.
Tô Lâm An không hiểu chuyện như vậy khiến ông ta cực kỳ bực dọc.
Tiếng động đột nhiên vang lên bên tai càng khiến ông ta nóng giận, sắc mặt trở nên dữ tợn.

Ta cũng đã từng là phần thân, nhưng đã thành công thoát ly khỏi sự khống chế của bản tôn để làm chính mình.

Ông vốn dĩ không hề bảo vệ Tô Lâm An.
Tô Lâm An tức khắc rút tay lại.
Nàng cắn răng, đang định bất chấp tất cả để thi triển pháp quyết linh khí thì bỗng nhiên cảm thấy có một luồng sức sống dào dạt đột ngột dâng lên từ nhúm tro tàn ở phía sau lưng.
Nàng quay đầu lại thì nhìn thấy một sợi dây leo to bằng cả một người chui từ dưới đất lên, rồi quất mạnh tới.
Một lực kéo truyền ra từ trong luồng khí đen, cuốn lấy cánh tay của nàng, lôi nàng xuống vực sâu.
Nếu không dùng linh khí, chỉ dựa vào sức mạnh của nhục thân thì rất khó chiếm được ưu thế.
Tô Tiễn đứng giữa đám khí đen, chau mày, ánh mắt không vui.
Đó là...
Giới chủ Huyết Nguyệt giới, Lăng Nguyệt.
Không ngờ hắn ta vẫn chưa chết.
Không đánh tan được lĩnh vực, tất nhiên cũng không thể phá giải được những rừng rậm, dây leo, đèn quỷ này.
Họ cùng là giới chủ, muốn tấn công lĩnh vực của hắn ta bằng sức mạnh thì không được thực tế cho lắm.
Điểm yếu của lĩnh vực này nằm ở đâu? Tô Tiên muốn tĩnh tâm, cảm nhận điểm yếu của nó.
Ông ta tức nghẹn bụng, khí đen trên người dứt khoát biến thành lửa đen, nhào về phía đám dây leo đang quan trên thân mình.
Ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt dây leo, phát ra tiếng xì xì.
Nhưng sợi dây leo này vừa bị đốt cháy lại có một sợi dây leo khác chui từ dưới đất lên.
Những gai nhọn đó không phá vỡ được lớp phòng ngự của nàng.
Thậm chí nàng còn thấy đám gai nhọn cứng rắn là vậy mà cũng bị cong vẹo đi khi đâm lên người nàng, nhìn như sắp gãy đến nơi.

Đối phó với Lăng Nguyệt quan trọng hơn!
Ma quân Phệ Hồn hét lớn,
Bảo Mục Cẩm Vân an phận chút.
Ông ta không thể ngờ được phép thần thông này của Lăng Nguyệt lại quỷ dị đến thế.
Rừng rậm quỷ dị, đèn trắng đung đưa, tiếng
xào xạc
quái dị như chui từ lỗ tai qua các kẽ hở vào trong đầu ông ta, khiến toàn thân ông ta nổi đầy da gà.
Tất cả đều mang đến áp lực rất lớn cho Tô Tiễn.
Ông ta dùng đủ mọi thủ đoạn tiêu diệt được một sợi dây leo thì lại có càng nhiều sợi khác sinh sôi ra.
Cái nhánh nhỏ không đáng kể đến trong nguyên thần của Tô Tiễn vốn dĩ chỉ là một chồi non nhỏ tí xíu, nhưng hiện giờ nó lại như muốn đẩy bay tảng đá lớn đang đè nặng phía trên mình ra, xé đất chui lên.
Rõ ràng ông ta đã nuốt trọn được phần ý thức không nghe lời ấy, nhưng vì mấy lời của Mục Cấm Vân mà lại phân tâm, nguyên thần để lộ ra chút sơ hở.
Tô Tiễn rùng mình ớn lạnh.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nói:
Buông tay.
Sức lực mạnh mẽ của Tô Lâm An vượt quá sức tưởng tượng.
Nàng còn chẳng e ngại độc vật, quả không hổ là hậu duệ của Yên La bạch ngọc.
Nếu để nàng bên cạnh, sau này việc chế tạo độc dược của ông ta sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Cái miệng đỏ như máu lao thẳng tới cắn Tô Lâm An, như thể muốn nuốt chửng nàng vào bụng.
Tô Lân An tay phải túm lấy cán ô, tay trái vung quyền, giống như núi lớn đè ép, thiên thạch giáng xuống đất, lúc nhanh đến cực hạn còn kéo theo gió rít ác liệt, có cả ánh lửa kèm theo.
Thứ lao ra cùng với nắm đấm hung bạo đó, còn có giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng và ngọn lửa giận vô tận đang thiêu đốt trong lồng ngực.
Rõ ràng thân thể đã bị đốt thành tro bụi, nguyên thần cũng tan biến rồi lại còn có thể chết đi sống lại.
Lăng Nguyệt lúc này, ngoài khuôn mặt người gắn trên dây leo ra thì đã không còn nhìn ra được hình dạng con người.
Nhưng hơi thở xung quanh hắn ta càng ngày càng mạnh, sức sống cuồn cuộn không ngừng tuôn về phía hắn từ bốn phương tám hướng, khiến cho Ma quân Phệ Hồn cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn.
Nàng không cử động, cũng chẳng có con rối nào tìm đến nàng.

Lúc này Mục Cẩm Vân không tiếp tục phiền nhiễu nữa.

Nghe Tô Lâm An gọi, nhân lúc Ma quân Phệ Hồn không rảnh để ý đến mình thì hắn bèn âm thầm rút khỏi nguyên thần của đối phương, trốn vào trong tay áo của Tổ Lâm An.


Các con, xé xác chúng ra.
Trên dây leo, vô số khuôn mặt đang gào thét.

Mặc dù đó là mặt của Lăng Nguyệt, nhưng âm thanh phát ra lại hoàn toàn không giống với giọng nói của Lăng nguyệt trước đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.