Chương 553: Uy hiếp


Tuy nhiên, điều khiển hắn ta bất ngờ là những con rối xông về phía đó lại không hề ra tay.

Cho dù có sự chỉ dẫn củ8a hắn ta, bọn chúng vẫn dừng đòn tấn công, chỉ lởn vởn xung quanh Tô Lâm An.
Chẳng lẽ bọn chúng vẫn không phát hi3ện được nàng? Lăng Nguyệt định đích thân qua đó.
Lĩnh vực thần thông này có hàng vạn dây leo nhưng chỉ có một sợi9 duy nhất là chân thân của hắn ta, đây cũng chính là điểm yếu duy nhất của hắn ta.
Nàng nhào lên cây ô xương, nhìn Ma quân Phệ Hồn đã giải quyết xong đám dây leo xung quanh, giờ đang chậm rãi tiến về phía nàng.
Cả người ông ta trông trẻ ra không ít, khí đen vấn vít quanh người.
Ô Bạch Cốt kéo theo cả Tô Lâm An lên không trung, nhìn có vẻ đã sắp rơi vào tay ông ta.
Tô Lâm An nghĩ ngay trong đầu.
Đến cả Ma quân Phệ Hồn còn chẳng tìm được vị trí chân thân của hắn ta thì một cô gái bé nhỏ trông rất bình thường như nàng sao lại có bản lĩnh ấy chứ? Nói là bình thường nhưng sau khi nhìn kỹ lại nàng, Lăng Nguyệt lại cảm thấy tim mình đập càng nhanh.
Hắn ta nghĩ, sao cô gái này lại vừa mắt đến thế, khiến người ta chỉ muốn gần gũi chứ không nỡ làm tổn thương nàng.
Đây là sức mạnh sinh trưởng của thực vật, không liên quan đến Lăng Nguyệt nguyên bản, nhưng lại mạnh mẽ đến không ngờ.
Tô Lâm An gần như đã dồn hết sức mình đè lên ô Bạch Cốt mới có thể giữ cho cây ô chưa trở về lại trong tay Ma quân Phệ Hồn.
Ma quân Phệ Hồn nhìn chằm chằm vào Tô Lâm An,một lúc lâu sau mới nói:
Ngươi muốn làm gì?

Muốn ông chết?
Khóe miệng nàng vẫn khẽ nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai, những lời nói ra lại bao hàm đầy sát khí.

Chà.
Cảm xúc của Ma quân Phệ Hồn không tốt cho lắm.
Trốn trong ô Bạch Cốt? Thế khác nào tự chui đầu vào rọ.
Người phụ nữ này chẳng hề có lòng tốt gì! Tuy rằng nguyên thần hỗn loạn, không biết rõ rất nhiều chuyện, nhưng Lăng Nguyệt vẫn cực kỳ kiêng kỵ cây ô Bạch Cốt này.
Hiện giờ Lăng Nguyệt đã hóa thành người cây cũng không ngoại
lê.
Ông ta ném nó ra.
Trong nháy mắt, cái bàn xoay đã biến ảo thành trăm ngàn cái, giống như vô số vầng trăng nhỏ bắn vù vù về phía những con rối, đánh nát cả những quả trắng còn trên dây leo.
Đợi đến khi Tô Lâm An quay đầu nhìn sang thì Lăng Nguyệt lại càng kích động, tim đập loạn xạ,
Nàng đang nhìn ta!
Tất cả dây leo đều khá giống nhau, chân thân của hắn ta ẩn nấp trong đó vốn rất khó bị phát hiện.
Nhưng Lăng Nguyệt lại cảm thấy, cái mà Tô Lâm An đang nhìn không phải đám dây leo lộn xộn mà nàng thật sự nhìn thấy
Cho dù hắn ta có sống lại lần nữa thì vẫn khó tránh khỏi vận hạn.
Rõ ràng hắn ta không muốn tin tưởng Tô Lâm An nhưng cơ thể lại tiến gần về phía nàng theo bản năng.
Hắn ta đang muốn chui ra ngoài thì cảm thấy có một lọn tóc quấn lấy mình.
Lọn tóc đó chui vào vết thương của hắn ta, nhanh chóng hòa vào trong kinh mạch.
Rõ ràng, Ma quân Phệ Hồn cũng biết hiện giờ không thể chần chừ thêm nữa, phải tốc chiến tốc thắng.
Khí đen ập trở lại, tình thể bỗng nhiên đảo ngược.
Lăng Nguyệt còn chưa kịp nổi giận, thì toàn bộ lĩnh vực đã ngập trong tiếng gào thét thống khổ của hắn ta.
Hắn ta bị phát hiện rồi.
Nếu lợi dụng được điều này một cách thỏa đáng thì nàng có thể thoát thân dễ dàng.
Tô Lâm An mỉm cười, đang định nói chuyện ân cần với Lăng Nguyệt thì chợt nghe thấy một tiếng nổ cực lớn phát ra ở cách đó không xa.
Hắn ta biết rõ đó là vật quan trọng nhất đối với Ma quân Phệ Hồn, nếu trốn vào đó thì chắc chắn hắn ta sẽ bị phát hiện ngay.

Ta không hại ngươi.
Tô Lâm An trong lòng đã rất sốt ruột, nhưng vẫn cố gắng cười thật dịu dàng, nói:
Ngươi vào đây, chúng ta sẽ có cách đối phó với ông ta.

Lẽ nào ngươi không biết câu nơi nguy hiểm chất chính là nơi an toàn nhất?

Mau lên, không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Dây leo càng ngày càng ít, nguy cơ Lăng Nguyệt bại lộ chân thân càng ngày càng lớn.
Tô Lâm An chú ý đến sự bất thường của sợi dây leo đó.

Phép thần thông có liên quan đến thực vật?
Tô Lâm An nhìn sợi dây leo khác biệt với số còn lại đó, tò mò hỏi:
Người cấy?
Lăng Nguyệt gật đầu theo bản năng.
Thấy thế, Tô Lâm An đã đoán được vài phần.
Lăng Nguyệt hiện giờ vừa mới sống lại, nguyên thần còn chưa thức tỉnh triệt để, cơ thể từ người biến thành linh thực nên mang sẵn bản năng của linh thực.
Đám dây leo bị khí đen quẩn lấy bắt đầu khô quắt, héo rũ đi cực kỳ nhanh chóng.
Ngay sau đó, một cái bàn xoay hình tròn xuất hiện trong tay Ma quân Phệ Hồn.
Nhờ vào phúc của cha đẻ Yên La bạch ngọc mà phần lớn linh thực trên đời này đều gần gũi với nàng.
Đám linh thực cấp cao ở ngoại vực đều rất thích nàng.
Hơi thở của Ma quân Phệ Hồn bùng nổ, cùng lúc đó, cán ô trong tay nàng cũng rung động kịch liệt, kéo cả nàng ra ngoài một đoạn.
Lúc Ma quân Phệ Hồn đánh một chưởng hất nàng bay ra xa, tay nàng vẫn nắm chặt ô Bạch Cốt.
Dường như nếu làm tổn thương nàng, bản thân hắn ta cũng sẽ thấy đau lòng.
Lăng Nguyệt không thể hiểu được sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
Khi cảm nhận được ánh mắt của Ma quân Phệ Hồn cũng chú ý về phía này, Lăng Nguyệt khống chế tất cả số con rối và dây leo còn sót lại, liều mạng ngăn cản Ma quân Phệ Hồn, còn mình thì vọt mạnh về phía Tô Lâm An, rơi vào vòng tay của nàng.
Hắn ta níu chặt nàng như túm lấy cọng rơm cứu mạng.
Điều này chứng tỏ, một dãy núi của Ma giới đã xảy ra biến đổi cực lớn, hoặc có lẽ là cả dãy núi đã bị phá hủy.
Nhưng lúc này, Tô Lâm An lại chẳng để ý được nhiều đến như vậy.

Thật, thật, thật thoải mái...

Quấn hết rễ dây leo của ngươi lên khung xương đi.
Lúc này, Lăng Nguyệt có cảm giác như đang ngâm mình trong suối linh khí, toàn thân thoải mái đến mức sắp nhả ra bong bóng.
Thứ linh khí đặc biệt tràn đầy khắp cơ thể khiến hắn ta gần như mất đi tất cả khả năng suy nghĩ, hoàn toàn hành động dựa theo sự chỉ đạo của Tô Lâm An.

Sao ngươi lại dụ hắn ta vào đó?
Ma quân Phệ Hồn nhìn chằm chằm vào mầm nhỏ trong cản ô, khóe miệng cong lên, nụ cười chẳng tốt đẹp gì,
Ta còn phải cảm ơn ngươi.

Nói xong, ông ta đưa tay tóm lấy.
Lăng Nguyệt đang tạm nghe theo lệnh của nàng lại dốc sức lần nữa, sinh trưởng càng mạnh mẽ hơn.
Vô số rễ và dây leo quấn chặt lấy ô Bạch Cốt, thoáng cái chiếc ô đã xuất hiện vết nứt.
Cũng vào lúc này, Lăng Nguyệt cảm thấy thân mình nhẹ bỗng.
Chẳng ngờ hắn ta lại biến thành một hạt giống, được Tô Lâm An cầm lấy rồi nhét vào trong ô Bạch Cốt.
Hắn ta hoàn toàn quên mất mình còn là con người, ý thức của hạt giống linh thực đã chiếm quyền chủ động, còn nguyên thần của Lăng Nguyệt thì bị áp chế đến mức thấp nhất.
Phục thù đã biến thành việc thứ yếu, liều mạng hấp thu linh khí, cắm rễ xuống đất mới là việc quan trọng nhất trong đời cây.
Nhưng Ma quân Phệ Hồn có cả Ma giới hậu thuẫn phía sau.
Ông ta chẳng tiếc tính mạng của tu sĩ Ma giới, thực lực tăng lên liên tục, rất nhanh đã áp chế được đòn tấn công của dây leo.
Rất nhiều dây leo đã bị tiêu diệt, hắn ta cũng rất đau đớn, mắt đã cay xè, nhưng dường như có một luồng khí đang nghẹn trong lòng, không cho phép hắn ta được khóc.

Ở đây.
Tô Lâm An vẫy cây ô Bạch Cốt trong tay.
Hắn ta muốn chạy trốn, sâu trong lòng lại có một giọng nói lặp đi lặp lại, không trốn nổi nữa rồi.
Kẻ địch mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn ta.
Lăng Nguyệt không hiểu vì sao bản thân mình lại không thể ra tay với Tô Lâm An, trong lòng bực tức, bèn trút hết nỗi bực dọc lên Ma quân Phệ Hồn, tấn công càng lúc càng hung tợn.
Chẳng bao lâu sau, khắp cơ thể Ma quân Phệ Hồn đã chất chống thương tích, trông hết sức thảm hại.
Chẳng trách trước đó đám rối đều không muốn tấn công nàng.
Đám phi châm hùng hổ bắn đi là vậy, nhưng lúc đến gần Tô Lâm An thì lại mềm oặt hết cả, rơi ào ào xuống trước mặt nàng, còn chẳng đụng nổi tới góc áo của nàng.
Sau đó nàng trốn ở một góc địa cung, Ma quân Phệ Hồn còn không lo xong thân mình nên cũng tạm thời chưa động đến nàng.
Nhưng bây giờ, hơi thở xung quanh ông ta tuôn trào, khí đen tràn ngập khắp lĩnh vực, bao phủ hết cả đám dây leo đang có mặt khắp nơi.
Động tác của Ma quân Phệ Hồn chợt ngừng lại.
Tô Lâm An thuận thể đè ô Bạch Cốt xuống.
Sau đó, còn có thể kết thêm một quả trắng, mọc ra thêm một con rối mới.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn ta kích động đến mức lá trên dây leo rung mạnh.
Dây leo ngày càng ít đi, chân thân của Lăng Nguyệt sẽ không còn chỗ trốn.
Tô Lâm An hạ quyết tâm, nói:
Ngươi mau trốn vào đây!
Nàng siết chặt lấy cây ô Bạch Cốt đang muốn chạy thoát, lòng bàn tay cũng bị cọ xát đến ửng đỏ, chỉ e chẳng mấy chốc sẽ bị rách da chảy máu.
Nếu không đánh tan được chân t6hân của hắn ta thì lĩnh vực này vẫn sẽ luôn tồn tại.
Chia ra một nhóm dây leo yểm trợ cho chân thân, Lăng Nguyệt 5tiến gần đến phía Tô Lâm An.
Ánh sáng dịu nhẹ của quả trắng chẳng thể nào đọ lại với ánh trăng vằng vặc.
Những quả trắng trên dây leo nổ tung tới tấp, từng khối máu thịt lăn ra, nhìn máu me đến cực điểm.
Không đúng, sao hắn ta lại có thể gật đầu chứ, thế là bại lộ chân thân của mình rồi! Nhưng mà gật thì cũng đã gật rồi...
Sợi dây leo đó chui vào một cái xuống lòng đất rồi lại chui ra cùng với hàng loạt dây leo khác.
Vô số dây leo đồng loạt múa may, bắn ra hàng loạt phi châm.
Hắn ta trốn ở trong đám dây leo, nghĩ thầm lần trước là trùng hợp, lần này chắc chắn hắn ta đã trốn rất kỹ.
Chỉ trong khoảnh khắc, có vô số linh khí lấp đầy kinh mạch trong cơ thể, suýt nữa khiến hắn ta căng tức đến nổ tung.
Lăng Nguyệt rên rỉ thành tiếng.
Lăng Nguyệt đang chiếm ưu thế đã bị lép vế chỉ trong thoáng chốc.
Hắn ta gầm lên phẫn nộ, lại có thêm dây leo mới chui từ dưới đất lên gia nhập vào trận chiến.
Vừa mới hiến tế sức mạnh của một chậu khiển thực lực của ông ta tăng mạnh chỉ trong thời gian ngắn, lúc này tình trạng thân thể của ông ta cực kỳ tuyệt vời.
Đương nhiên, sau khi thu gặt tín đồ cũng có không ít hậu họa, ông ta cần xoa dịu oán khí và loại bỏ ảnh hưởng dân dân.
hån ta.
Lòng hắn rối bời, đứng đờ ra đó.
Đám dây leo dài giống như những con rắn thật, không ngừng lè lưỡi, như muốn siết chặt con mồi đến chết.
Dường như hắn ta đã nhìn thấy nàng bị gai nhọn của dây leo đâm nát như cái sàng, máu thịt bị hút sạch sẽ, hóa thành chất dinh dưỡng, tẩm bổ cho nó sinh trưởng.
Dây leo to lớn trước kia nay chỉ còn lại bằng một ngón tay, giống như một con cá trạch nhỏ muốn chui vào tay áo của Tô Lâm An.
Hắn ta vừa mới chui vào thì thấy ngay một con trùng nhỏ lao mạnh ra, đôi cánh mỏng sắc như dao chém lên cơ thể hắn ta, chém rách lớp da, khiến nhựa cây màu xanh chảy ra.
Nàng ôm lấy chiếc ô, ngồi trên mặt đất.
Rõ ràng đang ngẩng đầu nhìn lên Ma quân Phệ Hồn bễ nghề phía trên cao, nhưng lúc này trong nét mặt nàng chẳng hề còn chút khiếp sợ nào.
Một khi hơi thở khí huyết bại lộ thì nàng sẽ phải chịu trời phạt ngay lập tức.

Trốn vào đâu?
Lăng Nguyệt nhìn về phía Tô Lâm An, gương mặt trên dây leo có chút hoảng loạn, ngũ quan cũng nhăn nhíu lại.
Nàng cười rất thoải mái:
Ông đoán xem, hắn ta có khả năng phá hủy cây ô này không?
Như phối hợp với lời nàng, thực vật bộc phát sức sống mạnh mẽ.
Rồi
rắc
một tiếng, một thanh khung xương đã bị bẻ gãy.
Ma quân Phệ Hồn đã tìm được và thi triển U Minh Quỷ Vực với hắn ta.
Vô số ác quỷ cắn xé nguyên thần của hắn ta, khiến hắn ta đau đớn cùng cực, thân thể lại tiếp tục thu nhỏ.
Rễ của hắn ta mọc ra bên trong ô Bạch Cốt, quấn thật chặt lấy cả chiếc ô.
Dây leo của hắn ta không ngừng vươn dài ra ngoài, hơi đẩy mở khung ô.
Trên khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt ông ta tràn ngập bóng quỷ, giống như có vô số oan hồn bị nhốt trong cái giếng sâu được ngưng tụ ra từ đôi mắt ấy.
Tô Tiễn đứng cách Tô Lâm An một trượng.
Chính vào lúc dây leo hóa thành lưỡi kiểm sắc nhọn đâm về phía Tô Lâm An, nó lại bỗng dừng lại khi còn cách nàng một tấc, có cố thể nào cũng không thể tiến thêm được.
Giống như hắn ta cầm dao, rõ ràng là muốn đâm thẳng một nhát vào trái tim nàng nhưng đến phút cuối lại mềm lòng, làm thế nào mũi dao cũng không thể đâm vào được.
Tô Lâm An chẳng lạ gì trạng thái này.
Ma quân Phệ Hồn cũng đã thu gặt thọ nguyên của tín đồ ở Ma giới, dùng để tăng nhanh thực lực của mình.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.