Chương 629: Thời cơ chưa đến


Nhưng không ngờ quỹ tích của vận mệnh lại có thể xảy ra sai lệch lớn đến vậy, gió bão kẽ nứt xuất hiện sớm hơn, còn nuốt chửng cả một châu.
Phải chăng nó đã làm gì sai? Rốt cuộc nó có làm sai không? Suy cho cùng thì nó còn nhỏ tuổi, mấy mươi tuổi không là gì trong giới tu ch3ân. Dù bình thường nó cố làm ra vẻ già dặn nhưng chung quy là còn thiếu kinh nghiệm, không đủ chín chắn.

Lúc này trong lòng Thiên Sin9h bồn chồn không yên, nước mắt không ngừng chảy.
Nhưng bây giờ, Thiên Sinh trơ mắt nhìn cả một châu bị xé toạc, vô số sinh linh bị gió bão kẽ nứt xé vụn, hòa vào trong gió bão, rồi cùng gió bão tấn công tạo ra vết nứt mới, giết chết càng nhiều sinh linh hơn.
Đó là một cối xay nghiền thịt khổng lồ.

Ta bị sao thế?
Thiên Sinh lẩm bẩm.
Tiếp ngay đó, ánh mắt của Thiên Sinh trở nên tỉnh táo, không cần bọn họ giải thích thì nó cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Bọn họ chỉ có thể nhìn nó từ từ thổi về phương xa, gây ra nhiều tổn hại hơn sao?
Thiên Sinh cảm thấy cả người dần lạnh lẽo. Giờ phút này, khi cậu bé lại ngẩng đầu lên nhìn về phương xa thì tầm mắt đã mơ hồ, dường như đã không thấy được phương hướng, cũng không thấy được hy vọng nữa.
Cậu bé có một đôi mắt đặc biệt, dù cho bây giờ chỉ còn lại một con mắt thì nó cũng có thể thấy rõ được chân tướng.
Cậu bé nhìn thấy sau khi cự thú Hỗn Độn bị kéo vào trong cửa, tán cây xanh phía sau đã không còn xanh mướt như trước nữa. Cậu bé biết những gì ấn Công Đức nói là sự thật...
Biển lửa không bén đến nổi, chỉ có nước mưa tạt lên mặt. Rõ ràng đây là nước nặng trong hồ Giới, vậy mà lại không hề làm họ bị thương, điều này chứng tỏ cái cây này không hề tầm thường.
Cậu bé ngẩng đầu, chỉ thấy một màu xanh rì, hoàn toàn không thấy được tán cây vươn rộng đến tận nơi nào.
Ấn Công Đức lập tức hét to:
Thu.

Cự thú Hỗn Độn từ từ quay đầu, ánh mắt hướng về ấn Công Đức. Lúc gọi nó ra thì nó cũng xem như nghe lời.
Cửa hé ra một khe, mây đen cuồn cuộn trào ra từ trong khe hở tạo thành một cái vuốt quỷ đen ngòm, tóm chặt lấy sợi dây xích trong tay cự thú Hỗn Độn, mạnh mẽ kéo nó vào trong cánh cửa.
Bóng đen đứng ở chỗ cũ, cơ thể bị kéo nghiêng về trước, chân thì như mọc rễ, không nhúc nhích mảy may.
Linh khí đến từ đất trời, bây giờ sinh linh chết đi thì lại trở về với đất trời mà thôi.
Thứ ấn Công Đức muốn thay thế là quy tắc. Nó muốn trở thành thần chấp chưởng vùng trời đất này, chứ không hề muốn tiếp nhận một thiên địa đã hoàn toàn sụp đổ. Trời đất bị hủy rồi, muốn hình thành lại từ đầu thì phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian và công sức? Nó không muốn đợi.
Nó đang ở ngay trước mặt, vô số khuôn mặt dữ tợn trên thân người nó đồng loạt nhìn về phía Thiên Sinh.
Thiên Sinh lập tức thấy da đầu tê rần, chóp mũi còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Thứ mùi đó xộc vào mũi, khiến cậu bé chỉ muốn nôn ra. Nhưng sát ý lại như một bàn tay bóp chặt lấy cổ họng cậu bé, làm nó không thể nào nôn ra được, cũng không nói nên lời, suýt nữa nghẹt thở.

Không!
Tiếng đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ trộn lẫn vào nhau, đánh thẳng vào nguyên thần của Thiên Sinh. Lá chắn phòng ngự nguyên thần của nó chỉ như một tờ giấy, dễ dàng bị âm thanh đó xuyên thủng. Chúng biến thành lưỡi dao sắc nhọn cắt lên thần thức của cậu bé.
Thiên Sinh ôm đầu, đau đớn ngồi sụp xuống. Cậu bé cũng không tự chủ được mà hét lên theo,
Không, không, không...

Hiệu quả có được khi sinh linh của một châu bỏ mạng đương nhiên không bằng được sự hiến tế của Sơn Hà Long Linh, nhưng có còn hơn không.

Thời cơ chưa đến.
Ấn Công Đức nói.
Nhưng không ngờ, cây lớn lại nói chuyện.

Những sinh linh đã bỏ mạng đó, cũng đang dùng cách của mình để vá trời.

Nhưng gọi nó quay về?
Vô số tiếng gào thét cùng vang lên:
Không!

Nó phải áp chế con quái vật này.
Vì vậy, gió bão kẽ nứt bên kia...
Nó chỉ có thể làm người dẫn đường, tìm kiếm sự giúp đỡ của kẻ mạnh và chỉ phương hướng cho họ.
Nó chỉ muốn cứu người.
Nước mắt hòa với máu cùng chảy ra, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé trở nên nhem nh6uốc.
Cặp mắt của cậu bé sinh ra đã có thể nhìn thấy nỗi đau thương của thế gian, biết được quỹ tích của vận mệnh, cũng vì vậy cậu luô5n đau đáu việc cứu rỗi chúng sinh trong thiên hạ. Cậu bé quá trẻ, tu vi không đủ, có lẽ vì đôi mắt đó mà cơ thể cũng hết sức gầy yếu, nhiều năm nay vẫn cứ mang dáng vẻ của một đứa trẻ, không lớn thêm chút nào.
Các khuôn mặt liều mạng muốn chui ra khỏi bóng đen, như thể chỉ cần thoát khỏi nó được thì bọn chúng có thể sống lại.
Một cánh cửa lớn đen kịt xuất hiện giữa hư không.
Nó vẫn tiếp tục vùng vẫy, lồng ngực áp sát mặt đất như sắp ghim vào. Nhưng lúc này, nó đã không kháng cự lại nổi sức kéo từ trong cánh cửa Hỗn Độn nữa.
Nó bị kéo quay lại bên trong cánh cửa Hỗn Độn.
Thiên Sinh nhìn Khương Chỉ Khanh.
Ấn Công Đức là pháp bảo của Khương Chỉ Khanh, chỉ cần hắn đồng ý là được.
Thiên Sinh lấy hết dũng khí, nói:
Châu Vân Lai sụp đổ, gió bão kẽ nứt vẫn sẽ tiếp tục thổi vào trong, chúng ta phải chặn gió bão lại.
Bây giờ tốc độ di chuyển của gió bão không nhanh nhưng nước hồ Giới lại đang chảy ngược, nước nặng rơi từ trên trời xuống cũng sẽ có sức uy hiếp rất lớn với những nơi khác, không chỉ có một châu Vân Lai bị thiệt hại.
Nếu cái cây này xuất hiện ở châu Vân Lai, nó nhất định có thể ổn định gió bão kẽ nứt và pha loãng nước hồ Giới. Dù cho nước mưa vẫn rơi xuống thì cũng sẽ không gây ra tổn hại quá lớn.
Có cảm giác nguyên thần của cậu bé sắp thoát khỏi xác thịt, tiến về phía cự thú Hỗn Độn, trở thành một trong những kẻ đang khóc than.
Ngay lúc này, lá cây trên ấn Công Đức lay động, ánh sáng xanh lục chiếu lên trên bóng đen. Từng tia sáng chiếu xuyên qua bóng đen làm nó chao đảo vài cái, có rất nhiều khuôn mặt rơi khỏi bóng đen.

Không!


Không!

Nó đang không ngừng to lên và di chuyển đến những nơi khác.
Cậu bé nhìn về phía ấn Công Đức.
Tiếp sau đó cánh cửa khép lại, phát ra một tiếng
rầm
.
Tiếng đóng cửa làm Thiên Sinh bừng tỉnh. Cậu bé thấy mình đang ôm đầu ngồi xổm dựa sát vào gốc cây, tay của Khương Chỉ Khanh còn đặt trên đỉnh đầu nó. Nó mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của đối phương.
Nó sẽ ngăn trời đất sụp đổ, nhưng không phải là bây giờ.
Sinh linh chết đi thì linh khí hòa vào giữa đất trời, ngược lại sẽ vá lại những vết nứt đó, cũng tựa như Sơn Hà Long Linh vá trời khi xưa.
Bây giờ ấn Công Đức là một cái cây khổng lồ, linh khí đậm đặc dưới bóng cây của nó làm Thiên Sinh cảm thấy rất an toàn. Lá cây xanh mơn mởn, ánh sáng xuyên qua tán cây, hắt xuống người thành từng đốm sáng. Dường như mang theo linh khí rót vào trong cơ thể, nuôi dưỡng kinh mạch toàn thân và tẩm bổ cho nguyên thần của nó.
Biển lửa đang cháy hừng hực ngay bên ngoài, nhưng ở dưới tán cây, nó không hề cảm thấy nóng bức.
Từng miếng da mặt hệt như lá cây khô héo, bong ra khỏi cơ thể rồi hóa thành phấn giữa không trung.
Cuối cùng hai đầu gối của bóng đen khuỵu xuống, khiến nó quỳ sụp xuống đất.
Thiên Sinh ngạc nhiên ra mặt, trong con mắt còn lại hiện rõ sự bất mãn, bất an, đến Khương Chỉ Khanh cũng chau mày. Thấy thế Ấn Công Đức mới giải thích:
Bây giờ cự thú Hỗn Độn vẫn chưa hoàn toàn chịu sự điều khiển của ta, ta còn phải nhốt nó vào lại cánh cửa Hỗn Độn rồi trấn áp nó. Nếu ta đi châu Vân, vì ngăn chặn gió bão kẽ nứt mà không khống chế được cự thú Hỗn Độn, ngươi nói xem, hậu quả của cái nào nghiêm trọng hơn?
Cự thú Hỗn Độn là do tàn hồn của vô số kẻ ác ngưng tụ mà thành.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.