Chương 630: Ông nội ta


Buổi chiều còn phải đến trường dạy học?


Thật là mệt mỏi, không muốn đi.

Bọn họ nhiều người, có thể đè Tùng Trúc Kiếm xuống rồi lột quần gã.
Trước đây có một kẻ đắc tội với người khác, đã từng bị giày vò như thế.
Dù là phương pháp nào thì mục đích cuối cùng đều là phá trận, chỉ cần có thể phá trận thì xem như đã đạt được mục đích.
Nhưng trong lòng các đệ tử vẫn thích tranh cao thấp. Trước đây, những võ giả ngoại vực này đều thích dùng quyền cước để nói chuyện, không hề nói lý lẽ gì hết, ý kiến bất hòa thì đánh nhau một trận trước rồi tính tiếp. Bây giờ, trường học không cho phép tùy tiện đánh nhau, lúc có tranh chấp thì họ thường thích tìm người đến phán xử. Mà người có uy tín nhất chẳng phải chính là Công chúa của hoàng thành, Tô Lâm An sao?
Thần thức nàng mệt mỏi, nên không quan sát bên ngoài, nàng không rõ đã xảy ra chuyện gì và cũng không định quan tâm. Nhưng bây giờ đã làm ồn đến cửa nhà rồi, Tô Lâm An chỉ đành ngồi dậy, hỏi Khoa Đẩu Hỏa,
Bên ngoài có chuyện gì vậy?

Lúc hỏi nàng còn không thèm mở mắt ra, trên mặt lộ rõ vẻ biếng nhác.
Nghĩ nhiều đến mấy thì Tô Lâm An cũng phải giải quyết chuyện trước mắt đã. Nàng liếc nhìn trận bàn mà hai nhóm người đang tranh luận, thầm thở dài.
Chỉ là trận bàn trung cấp thượng phẩm, nàng chỉ bừa cũng ra được trên trăm cách phá giải. Không biết rốt cuộc bọn họ đang tranh giành cái gì? Nàng đang định nói thì thấy Tùng Trúc Kiếm hớn hở bước qua,
Cách phá trận tối ưu nhất ư?

Ban đầu cũng chính là nàng nói có vấn đề thì có thể đến tìm nàng xin chỉ bảo.
Bởi thế lúc này, mấy người đang gân cổ hét lên:
Để Công chúa điện hạ nói xem, rốt cuộc phương pháp của ai tối ưu nhất?

Nàng phải đợi bao nhiêu năm mới có thể bồi dưỡng ra một đại sư trận pháp để thay thế mình đây? Tư chất của các tu sĩ ở trấn Thanh Thủy đều không được tốt, trải qua nhiều đời, dù bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi nhưng cũng không thể xem là thiên tài. Khả năng lĩnh ngộ và căn cốt của họ đều không sánh được với những bậc tuấn kiệt chân chính.
Võ giả ngoại vực ấy à? Ngàn vạn năm trở lại đây, phần lớn đều quen động thủ không động não, năng lực tư duy có phần khiếm khuyết. Mặc dù những năm gần đây bọn họ có nhiều thay đổi, tiến bộ rõ rệt, nhưng muốn đảm nhiệm trọng trách nặng nề thì vẫn còn lâu mới đủ.
Gã cũng chỉ muốn tốt cho Công chúa điện hạ thôi.
Cũng là muốn tốt cho những người này.
Tức thì Tùng Trúc Kiếm giơ nắm đấm lên, đấm
bụp
một cú, đập nát bét trận bàn mà người đó đang nâng trên tay. Gã còn hớn hở nói:
Nhìn đi, chẳng phải phá được trận rồi sao?

Hai bên tranh chấp trước tiên ngơ ra, sau đó đều hằm hằm nhìn Tùng Trúc Kiếm.

Đừng mà...
Tùng Trúc Kiếm lúng túng nói:
Ta phá trận rồi còn gì, đâu có vấn đề!

Chẳng phải gã đã phá trận pháp rồi sao? Phương pháp nhanh gọn và đơn giản nhất, sức mạnh thô bạo thắng hết mọi chiêu trò hoa mỹ. Rõ ràng có thể đập vỡ trận bàn một cách nhẹ nhàng, cần gì phải làm nhiều trò như vậy, còn tranh cãi làm Công chúa phải đau đầu.
Nhưng gã có hét to đến mấy thì cũng không có tác dụng gì. Đây là trường học trong hoàng thành Thất Tinh, thánh địa của thành Thất Tinh, dù cho thành chủ có đến cũng phải tuân thủ quy tắc. Đừng nói là thành chủ thành Vân Tùng, hôm qua thành chủ thành Kim Đồng cũng đã đến đây, đối xử với đệ tử nào cũng rất khách sáo!
Thấy quần chẽn cũng sắp bị lột mất, Tùng Trúc Kiếm hét lớn:
Ông nội ta là đệ tử đứng đầu của đại sư phụ môn thực tu, quản lý nhà ăn!

Nếu đánh nhau thì những người này chưa chắc đã là đối thủ của Tùng Trúc Kiếm.
Nhưng trường học không cho phép đánh lộn.
Buổi tối còn phải vào trong lá Ngưng Băng nấu8 ít thuốc dưỡng thần cho mẹ. Gần đây bà ấy ngủ không ngon, cứ hay gặp ác mộng, nửa đêm thức giấc, cả người còn toát mồ hôi lạnh. Rõ rà3ng tu vi của bà đã khôi phục khá nhiều rồi, thực lực của thân xác cũng mạnh hơn nhiều so với lúc mới hợp lại, nhưng nguyên thần có tẩm9 bổ thế nào cũng không khỏe lại được, ngược lại càng ngày càng tệ hơn.
Dù dùng linh dịch của Yên La bạch ngọc để tẩm bổ cũng k6hông phát huy được bao nhiêu tác dụng.
Dù sao thì, nàng cũng rảnh rỗi nhất.
Mỗi ngày đều dành nhiều thời gian nhất cho việc ngủ.
Cách giải mã, phá trận không chỉ có một loại.
Thường thì một trận pháp sẽ có rất nhiều cách thức phá giải. Lối tư duy khác nhau, thói quen khác nhau thì sẽ lựa chọn phương pháp không giống nhau. Còn phải kết hợp với thời cơ, địa lý và các nhân tố hoàn cảnh đương thời. Vì vậy, thông thường thì không hề có cách nào được gọi là tối ưu nhất.
Phải biết rằng, Công chúa điện hạ mà tức giận thì đáng sợ biết bao.
Điều quan trọng nhất là, phò mã nhà nàng khủng bố nhường nào! Nhiều đàn ông vây ngoài cửa nhà Công chúa điện hạ vậy, nếu đúng lúc Mục Cẩm Vân quay về thấy được thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Các ngươi thật to gan, ta là thành chủ thành Vân Tùng!

Bây giờ khẩu hiệu của gã không phải ông nội của ta là thành chủ nữa, mà là ta là thành chủ.
Chỉ có dùng canh dưỡng thần kết hợp với hương an hồn mới có thể làm bà ấy ngủ một lát, 5nguyên thần cũng được yên ổn tạm thời.
Nàng nằm chưa được bao lâu thì bên ngoài đã có tiếng ồn ào.

Còn ai ngoài mấy đứa đệ tử đang nghiên cứu làm sao phá trận.

Ba mươi năm trước, Tô Lâm An đã bắt đầu thúc đẩy mở rộng con đường trận phù. Dù sao thì nàng cũng không thể vất vả một mình, phải bồi dưỡng ra nhiều đại sư trận đạo hơn, mọi người cùng nhau chăm chỉ vá trời. Dưới sự ảnh hưởng của nàng, có rất nhiều võ giả học về trận phù, đệ tử môn trận phù chiếm đến tám phần mười số học trò của trường.
Sau khi lão thành chủ thành Vân Tùng đến trường, ông ta đã đắm chìm trong con đường thực tu, không thể tự thoát ra. Ngày ngày ông ta quấn lấy hai anh em Trữ Tần và Trữ Huy, cuối cùng dựa vào tuổi tác của mình mà thành công trở thành đệ tử đứng đầu của bọn họ, cũng học được một vài chiêu nấu nướng.
Đến nay, nhà ăn của trường do ông ta phụ trách.
Gã nhìn qua rồi nói:
Ta biết!

Xì, một tên thô kệch học luyện khí như gã mà có thể biết được? Tùng Trúc Kiếm là thành chủ, bình thường bận xử lý chuyện trong thành, nhưng chỉ cần có thời gian là gã lại đến trường học luyện khí. Mục đích học luyện khí của gã là tạo ra vũ khí và pháp bảo phòng ngự lợi hại cho Mộc Tường Vi. Dù gã không ở bên cạnh Mộc Tường Vi thì pháp bảo gã luyện ra cũng có thể bảo vệ nàng ta thay gã.
Mục tiêu này rất khó đạt được.
Bởi vì trong những thứ Mộc Tường Vi mặc trên người bây giờ, có mấy món đều do Tô Lâm An tự tay làm. Tùng Trúc Kiếm muốn vượt qua trình độ luyện khí của Tô Lâm An thì rõ ràng là kẻ ngốc nói mơ.
Nụ cười trên khuôn mặt Tùng Trúc Kiếm cứng đờ, gã đã bị bao vây. Hai nhóm người vừa tranh chấp với nhau giờ đã quây lại thành một vòng, bao vây gã kín kẽ.
Gã định nhảy lên trên để trốn, nhưng phía trên cũng đã bị chặn lại.
Bị mắng lâu rồi, kết hợp
danh tiếng
trước đây của Tùng Trúc Kiếm, mọi người đều biết Tùng Trúc Kiếm rất lười nhác. Gã mà có thể biết phá trận thế nào sao? Lẽ nào Tùng Trúc Kiếm còn từng chạy đến lớp trận phù học lỏm?

Phá thế nào?
Một người hỏi.
Nhưng gã không hề nhụt chí, hễ có thời gian là qua học, tin rằng sẽ có một ngày mình có thể làm được.
Chẳng qua mỗi lần gặp là ông nội gã lại véo tai gã mà mắng:
Nó thì học hành cái gì chứ, rõ ràng là không muốn xử lý chuyện trong thành nên chạy đến đây trốn thôi!

Bây giờ nàng rất muốn biết, rốt cuộc thẻ Thiên Cơ mình ném xuống có thuận lợi đến được hạ giới không.
Mau kiếm được vài người đến giúp đỡ đi!
Tô Lâm An:
...

Trước đây nàng cảm thấy mỗi ngày mình tu sửa trận pháp Thiên đạo xong thì nguyên thần sẽ rất mệt mỏi, không làm nổi chuyện khác, nằm đó cũng chán, chi bằng chỉ bảo chút cho đám đệ tử. Nào ngờ sau khi nàng mở miệng, mỗi ngày đều có đệ tử đến kiếm chuyện, liên miên không ngớt, quả thực làm người ta đau đầu!

Mọi người hãy nghe ta nói...

Nhưng trong lúc tức giận, đám đệ tử đâu có nghe lọt tai những lời giải thích của gã, đã có người kéo quần áo của gã!
Tùng Trúc Kiếm vừa hét lên câu này, các võ giả vây quanh gã cuối cùng cũng dừng tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.