Chương 638: Sợ hãi
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1834 chữ
- 2022-02-07 12:45:03
Nữ vương nghiêng đầu nhìn ra cửa thì thấy Tô Lâm An vui mừng chạy đến, nắm chặt lấy tay bà,
Mẹ, mẹ tỉnh rồi!
Mẹ tỉnh rồi mà chàng cũng không gọ8i ta.
Tô Lâm An nghiêng đầu trừng Mục Cẩm Vân một cái,
Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Mục Cẩm Vân:
Mẹ đang định kể chuyện cha mẹ yêu nhau 3và chung sống như thế nào.
Bàn tay của Nữ vương rất lạnh, được Tô Lâm An nắm lấy, bà mới có cảm giác rằng máu trong người mình đang chảy, và tay9 của bà thì như đang năm một cục than lửa.
Rõ ràng sắc mặt có vẻ mệt mỏi, nhưng con gái bà vẫn cười tươi như hoa trước mặt bà, giọng điệu6 nhanh nhảu như con chim nhỏ mới xổ lồng.
Bà không thể ngã xuống.
Nó hơi sợ hãi, bèn cầm chặt lấy cái móc treo củ cải bị nó đè dưới mông, cơ thể càng co rúm lại.
Những ngày này, tổ gia gia vẫn ngồi ở mé bên kia thùng gỗ, nhưng không hề có hành động gì.
Ban đầu Khang Khang rất sợ hãi, bây giờ thì nó đã quen rồi.
Con gái đã gánh quá nhiều áp lực trên người, bà không thể bỏ mặ5c tất cả mà ra đi trong thời khắc đầy nguy cơ này.
Gần đây ta cứ hay mơ thấy cha con, trong lòng không yên.
Tô Lâm An đáp:
Cha là con cưng của Thiên đạo, có khi nào cha vẫn còn sống không?
Vẻ mặt Nữ vương buồn bã.
Nếu lúc đó chúng ta cũng lập khế ước thì tốt rồi.
Dù cho không phải khế ước đồng sinh cộng tử, chỉ cần thần hồn có liên kết với nhau, bà có thể biết được đối phương còn sống hay đã chết.
Bản đồ Sơn Hà có thể thể hiện ra đỉnh Đại Dược nhưng lại không thể nhìn rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Ngoài gió bão kẽ nứt, bọn họ không nghĩ ra được ở giới tu chân còn có sức mạnh nào có thể tấn công đỉnh Đại Dược!
Không phải gió bão.
Mục Cẩm Vân kéo bản đồ Sơn Hà lại gần, linh khí trong tay rót hết vào vị trí của đỉnh Đại Dược, tức thì đỉnh Đại Dược đang mơ hồ trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Hắn đặt tay lên vị trí của đỉnh Đại Dược, tiếp đó câu mày, hạ giọng nói:
Có kiếm khí.
Đỉnh Đại Dược bị kiểm khí đánh sập.
Rốt cuộc giới tu chân đã xảy ra chuyện gì, đến hang ổ của Nam Cung Ly cũng bị phá tan? Hắn phát hiện Tô Lâm An không có động tĩnh, quay đầu nhìn thì thấy nàng đã ngẩn người tại chỗ.
Nhìn bộ dạng đó là biết nàng đã dùng niệm lực đáp xuống giới tu chân, giờ đã chạy đến chỗ Khang Khang rồi.
Chạy cũng chạy rồi, hắn còn có thể làm sao, chỉ có thể canh giữ thân xác của nàng ở đây, đợi nàng quay lại.
Khi dùng phép thuật này, nàng cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Nàng vừa dứt lời, cây kim màu đen đột nhiên dừng lại rồi hoàn toàn rời khỏi la bàn, dựng thẳng giữa không trung.
Thế này là có ý gì?
Trước đây, khi nàng thất bại thì kim đều xoay loạn, cuối cùng lại rơi xuống địa ngọc ngay khi la bàn biến mất.
Trong kiểm khí còn có mùi máu tanh dữ dội, hung ác lạ thường.
Hắn chỉ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, vậy mà cách bản đồ Sơn Hà, đầu ngón tay đã rớm máu.
Mục Cẩm Vân nhìn vết thương trên đầu ngón tay, sắc mặt nặng trĩu.
Trước mắt nàng không tìm được nguyên do cũng không thể khiến quá trình này dừng lại, chỉ hy vọng Nữ vương có thể xốc lại tinh thần, tránh để nguyên thân bị tán loạn.
Thời gian bà tỉnh táo càng nhiều càng tốt.
Chúng ta ấy à...
Rõ ràng Nữ vương rất mệt mỏi, nhưng vừa nhắc đến khoảng thời gian ngọt ngào trước đây thì ánh mặt của bà đã rạng rỡ hẳn lên,
Rốt cuộc thì nàng vẫn giữ chút ảo tưởng không thực tế.
Bây giờ thử nghiệm thất bại, không thể nói là thất vọng, chỉ là trong lòng nàng thấy nuối tiếc mà thôi.
Tô Lâm An cất đĩa ngọc đi, cùng đối chiếu bản đồ Sơn Hà và phân tích cục diện hiện nay với Mục Cẩm Vân.
Niệm lực giáng lâm đã bị giới hạn rất nhiều, Tô Lâm An lại giáng xuống cái móc treo củ cải của Khang Khang.
Bởi vì đều bị nhốt lại nên nàng cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Bùm!
Một tiếng động lớn vang lên ngay trên đầu, chấn động mạnh đến mức đá quý định trên mái nhà cũng rơi xuống rào rào.
Cung thần mà nàng làm cho Mộc Tường Vi, dây cung được bện và luyện chế từ tóc của nàng.
Thất bại rồi.
Mục Cẩm Vân cũng nói:
Không tìm ra cũng là việc trong dự liệu.
Tô Lâm An gượng cười,
Ta thì lại thấy chưa biết chừng...
Mọi người đều nói cha đã qua đời, mẹ bị phong ấn.
Nhưng nghĩ đến việc cha mới là con cưng thật sự của Thiên đạo thì nàng lại cảm thấy, biết đâu ông vẫn còn sống.
Tô Lâm An gọi Mục Cẩm Vân:
Chàng làm đi, làm đi.
Cơ thể, da tóc là do cha mẹ cho, giới tu chân có phép thuật truy tìm tung tích thông qua lông tóc.
Việc thi triển cần tiêu hao linh khí và thần thức, lúc này Tô Lâm An vẫn rất mệt mỏi, đương nhiên chỉ có thể để Mục Cẩm Vân thi triển phép thuật tìm cha.
Mục Cẩm Vân chau mày nhìn chiếc đĩa ngọc.
Hắn nín thở tiến lại gần, ngón tay miết một vòng quanh mép đĩa, tiếp đó giơ tay đánh thủ quyết.
Không bao lâu sau, linh dịch trong đĩa ngọc nổi bong bóng ùng ục, sợi tóc bên trong quay cuồng như sắp bị nấu sôi.
Ánh sáng nhiệm màu bắn ra từ đầu ngón tay của Mục Cẩm Vân, hình thành một chiếc la bàn ngay bên trên đĩa ngọc.
Bị ảnh hưởng bởi ánh sáng, sợi tóc dài trở nên vừa cứng vừa thắng, biến thành một kim chỉ dẫn màu đen lơ lửng trên la bàn.
Bị Mục Cẩm Vân thôi nhẹ, cây kim màu đen tức thì quay điên cuồng trên la bàn, căn bản không có dấu hiệu dừng lại.
Tô Lâm An:
Ta chưa từng thành công khi dùng phép này.
Người cần tìm có thực lực mạnh hơn mình, hoặc là khoảng cách quá xa thì tỷ lệ thành công sẽ vô cùng thấp.
Nhưng võ giả ngoại vực như bà lại không hề tu luyện nguyên thần, không hiểu rõ về mọi khế ước trong giới tu chân.
Bà và Thiên ca chỉ bái thiên địa là xem như đã thành thân rồi.
Vậy mẹ phải mau khỏe lại, nói không chừng cha cũng đang tìm mẹ.
Mẹ cũng nói cho con nghe chút đi, lúc trước cha mẹ chung sống với nhau thế nào? Tính cách cha ra sao, cha thích cái gì? Con có giống cha không?
Tô Lâm An thấy được nguyên thần của mẹ mình đã vô cùng yếu ớt, còn có xu hướng tiếp tục yếu đi.
Lúc hai thứ gặp nhau, kim chỉ bằng sợi tóc đen gãy vụn, la bàn tinh quang thì như bị búa tạ nên trúng, thủng một lỗ lớn ở giữa.
Vết nứt lan ra bốn phía, thoáng chốc la bàn hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất.
Tô Lâm An sững sờ, nói:
Tóc của ta có thể gây dễ như thế sao?
Phải biết rằng, cơ thể củ cải của nàng vô cùng rắn chắc, tóc lại càng rắn chắc hơn.
Còn trường hợp kim rời khỏi la bàn, dựng thẳng lên trời thế này thì nàng mới thấy lần đầu tiên.
Mục Cẩm Vân lắc đầu, hắn cũng không biết nó có ý gì.
La bàn vẫn chưa biến mất, đợi thêm chút đi.
Tiếng cuối cùng còn chưa dứt, cây kim tóc đen trong không trung đã rơi thẳng xuống, đập mạnh vào la bàn tinh quang.
Giọng nói khàn đặc như chứa đường, làm người nghe cũng cảm thấy lòng dạ ngọt ngào.
Nữ vương nói hết nửa canh giờ rồi lại hôn mê.
Tô Lâm An dém chăn cho mẹ rồi kéo Mục Cẩm Vân về phòng mình.
Đang nói chuyện, đột nhiên họ nhìn thấy trên đỉnh cao nhất của bản đồ Sơn Hà xuất hiện điều bất thường.
Hai người chau mày,
Gió bão kẽ nứt đã xâm nhập vào trong nghi Thái Dương rồi sao?
Đỉnh núi bị sụp đổ trên bản đồ Sơn Hà là đỉnh Đại Dược.
Đỉnh Đại Dược giống như thành Họa của Thiệu Lưu Tiên, chính là động phủ của Nam Cung Ly.
Đỉnh núi này hiểm trở nhưng linh khí tràn trề.
Khắp đỉnh núi trồng rất nhiều cây cối lạ và quý hiếm, còn nuôi dưỡng vô số tiền thú, có thể nói hơn phân nửa tài nguyên của nghi Thái Dương đều nằm ở đỉnh Đại Dược.
Tương tự, trên đỉnh Đại Dược cũng có kết giới.
Nó được Củ cải đại tiên bảo vệ, không có gì phải sợ hết.
Củ cải đại tiên còn nói chuyện trong đầu nó, cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của nó.
Những ngày này nó đã học được không ít bản lĩnh, không nhàm chán chút nào.
Vừa vào đến phòng nàng nhổ ngay một sợi tóc, rồi lấy một chiếc đĩa ngọc ra từ trong pháp bảo trữ vật.
Sau khi đổ đầy linh dịch vào trong địa ngục, nàng thả sợi tóc vào trong đó.
Sợi tóc lơ lửng trong linh dịch, bơi trong chiếc đĩa ngọc như một vật sống.
Bức bình phong trong phòng đổ ập xuống, phát ra tiếng động rất lớn.
Khang Khang vẫn ngồi trong thùng gỗ.
Nó được kết giới bảo vệ nên không bị đập trúng, chẳng qua nước thuốc trong thùng bị chao đảo, sánh ra ngoài không ít, còn văng lên mặt và đầu nó.
Chỉ là nó hơi nhớ cha mẹ, cũng không biết bây giờ họ thế nào.
Bên ngoài ầm ĩ như thế, chắc không phải động đất chứ? Nó đang nghĩ thì nghe thấy tiếng của Củ cải đại tiên,
Khang Khang.
Khang Khang lập tức đáp lại trong lòng.
Con đây.
Đừng sợ nhé, ta cũng ở đây.
Tô Lâm An nói.
Khang Khang nói:
Con không thèm sợ đâu.
Vừa nói thầm trong lòng xong thì nó lại nghe thấy tổ gia gia nói,
Khang Khang, ngươi không sợ sao?
Nó trả lời theo bản năng,
Con không thèm sợ đâu.
Vừa nói xong, tim Khang Khang thầm giật thót.
Nó gian nan ngẩng đầu, vừa hay đối diện với hốc mắt đen ngòm của tổ gia gia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.