Chương 648: Bóc ra


Thời gian trôi qua, cự thú Hỗn Độn không chịu nổi nữa.

Nó không cam lòng mà ngửa đầu lên nhìn trời, không ngừng gào to.
Lúc trước, để giúp hắn phá bỏ mê chướng, Thiên Sinh đã móc luôn một con mắt rồi khảm vào cổ tay hắn, giúp hắn tỉnh táo lại.
Chính con mắt đó đã cứu mạng hắn.
Chẳng qua nó đang gồng mình bám vào cửa, giờ buông tay ra chụp lấy lọn tóc nên cơ thể không chịu được lực kéo, ngã luôn vào trong cánh cửa Hỗn Độn.
Ngay sau đó, cánh cửa đóng rậm lại.
Tuy Khương Chỉ Khanh lập khế ước với ẩn Công Đức, nhưng hắn chỉ hiểu biết được nửa vời về cánh cửa Hỗn Độn này mà thôi.
Hơn nữa, hắn không thể liên hệ trực tiếp với cự thú Hỗn Độn, mà chỉ có thể thông qua ấn Công Đức.
Nơi ấy mờ mịt sương mù, không còn thấy bóng dáng của nhà tổ đâu nữa.
Tô Lâm An đã che chở cho bọn họ rời đi.
Đó là địa cung do một tu sĩ đã bỏ mạng từ vạn năm trước để lại, là một bí cảnh nhỏ chưa bị ai phát hiện ra, an toàn lại bí mật.
Khương Chỉ Khanh vừa vào địa cũng đã cảm giác thấy hơi thở của Thiên Sinh yếu ớt vô cùng.
Sau mỗi lần bị giam lại vào trong cửa Hỗn Độn, cự thú Hỗn Độn sẽ gào thét điên cuồng một thời gian rất dài rồi mới dẫn bình tĩnh lại.
Nhưng lần này, sau khi bị nhốt lại vào trong thì nó không hề gây ồn ào.

Thiên Sinh!
Khương Chỉ Khanh đưa tay chạm vào bả vai cậu bé.
Cơ thể nó run lên, sau đó xoay người ngồi dậy, nói với vẻ mặt như đang khóc:
Hết rồi.
Khương Chỉ Khanh nhận ra tròng đen trong con mắt còn lại của Thiên Sinh chỉ còn một chấm như mũi kim, tròng trăng thì hắn đấy tia máu.
Nhưng giờ phút này nó như đã phát điên, thực lực phát huy ra được còn mạnh hơn trước đó.
Cho đến khi những khuôn mặt quỷ bám trên tóc đều bị tróc ra, đám mặt quỷ khác hoàn toàn sợ hãi, cũng không dám bám vào nữa, cự thú Hỗn Độn mới hài lòng, túm lấy lọn tóc của Tô Lâm An.
Tiếng gào của8 nó chẳng khác nào truyền âm khắp thiên hạ, lan truyền đi từ núi Đại Dược.
Từng đợt dao động âm thanh hệt như vô số gợn sóng, trong nháy mắt3 đã lan khắp đất trời.
Trong cánh cửa Hỗn Độn không hề có tiếng động gì, quả thực là chưa bao giờ yên tĩnh đến như thế.
Nó đang làm gì trong đó đây? Khương Chỉ Khanh không thể biết được.
Con mắt đó phải chịu đựng quá nhiều, không thể khôi phục cũng là điều đương nhiên.
Khương Chỉ Khanh từng răn dạy Thiên Sinh, bảo cậu bé đừng dùng mắt một cách tùy tiện nữa.
Nó hết sức khủng hoảng trước tương lai, luôn muốn nhìn rõ lối đi, muốn cứu được thiên hạ này.
Khương Chỉ Khanh chỉ có thể cung cấp nhiều tài nguyên linh khí hơn cho cậu bé, tránh cho tình hình con mắt của nó lại chuyển biến xấu.
Lần này trấn áp cự thú Hỗn Độn, ấn Công Đức đã bị hao tổn không ít.
Cự thú Hỗn Độn nằm dưới quy tắc của nó, nhưng vì sao lại không hoàn toàn nghe theo lệnh nó? Thật sự là bởi vì tính hung ác của đám tàn hồn đó chưa bị diệt sạch, quy tắc chưa hoàn thiện triệt để, hay còn là vì nguyên do gì khác? Cự thú Hỗn Độn đã nổi điên hai lần.
Nhưng hiển nhiên là lúc này, ấn Công Đức không định nói gì cả.
Ánh sáng xanh lục dẫn tản đi, cả cây đại thụ không còn lơ lửng phía trên biển ý thức nữa mà đã bay vào điều dưỡng bên trong con ẩn.
Vô số người bị ảnh hưởng, trong lòng thấy bất an.
Thiên đạo sụp đổ, thiên hạ loạn lạc, yêu ma quỷ quái hoành 9hành, nơi nào mới là chốn bồng lai? Thú Hỗn Độn bị sợi xích kéo đến chỗ cửa.
Những tàn hồn vừa rời khỏi thân thể của cự thú Hỗn Độn thì đã bị giới hạn bởi quy tắc, tan biến ngay giữa đất trời, khiến sức mạnh của cự thú Hỗn Độn lại suy yếu thêm.
Theo lý thì nó sẽ càng yếu đi, khó có thể chống lại sức kéo của cánh cửa Hỗn Độn.
Ấn Công Đức có thể bồi bổ nguyên thần của hắn, giúp hắn tu luyện, nhưng lại không giúp được Thiên Sinh.
Những tài nguyên linh khí mà hắn lấy được gần đây, một phần là để cung cấp cho ẩn Công Đức, còn lại đều cho Thiên Sinh dùng Thiên Sinh bị thương rất nặng.
Giờ thì ấn Công Đức mới thu bớt ánh sáng xanh lục ở quanh mình.
Khương Chỉ Khanh để ý thấy lá trên cây đại thụ của ấn Công Đức đã rụng rất nhiều, có vài cành cây trơ trụi cả ra.
Khương Chỉ Khanh bay đến núi Tiểu Dược ở bên cạnh.
Hắn lấy hết vật báu trên núi Tiêu Dược cho vào pháp bảo trữ vật sau đó mới ngự kiếm rời đi.
Dù ẩn Côn5g Đức có quát lớn hay trấn áp thế nào thì nó cũng không chịu buông tay.
Cơ thể nó vẫn đang run rẩy, tách những tàn hồn đang bám trên người ra.
Nếu bây giờ Thiên Sinh đến đây, ngược lại lại là gánh nặng đối với hắn.
Thiên Sinh được hắn sắp xếp ở trong một địa cung an toàn.
Khương Chỉ Khanh cũng bị hao tổn nguyên thần.
Hẳn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời.
Có điều, dù đổ vào đó bao nhiêu linh dược đi chăng nữa, con mắt của Thiên Sinh cũng không hề có dấu hiệu khôi phục.
Ấn Công Đức nói, đó là con mắt nhìn trộm thiên cơ.
Giờ đây Thiên Sinh chỉ còn lại một con mắt, hơn nữa con mắt đó còn đang trở nên đục dần, tròng đen càng lúc càng nhỏ lại, giờ gần như chỉ còn bằng một hạt vừng.
Nếu như cứ để mặc vậy, chẳng bao lâu nữa châm đen trong con mắt ấy sẽ biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một con mắt trắng dã.
Cậu bé nhìn thấy càng nhiều, thay đổi vận mệnh càng nhiều, thì con mắt sẽ bị tổn thương càng lớn.
Hơn nữa cho tới bây giờ, Thiên Sinh vẫn còn nhìn trộm thiên cơ.
Trong mắt hắn, bất kể thế nào thì đám Nam Ly Nguyệt cũng không bị tính là kẻ ác.
Núi Đại Dược đã không còn tài nguyên linh khí gì nữa.
Hắn lập tức dịch chuyển tức thời đến cạnh cậu bé.
Hắn thấy Thiên Sinh có người nằm trên giường hàn băng, mái tóc bạc như thác nước còn dài hơn cả người, như có một lớp tuyết phủ trên cơ thể.
Điều này khiến cho Khương Chỉ Khanh nảy ra một suy nghĩ, đó là bên trong thể ngưng tụ này có một thần thức mạnh hơn mọi tàn hồn khác rất nhiều.
Nó là cội nguồn của thể ngưng tụ này, nó muốn độc chiếm lấy lọn tóc.
Cả ngọn núi cũng bị nó san bằng.
Rồi vừa nãy, nó điên cuồng cướp rễ củ cải, bóc hết toàn bộ mặt quỷ bám trên lọn tóc ra, sau đó mới nắm lấy lọn tóc ấy.
Cũng tốt.
Như vậy thì hắn không phải tận mắt chứng kiến người quen chết đi.
Hãn mau mày hỏi:
Ngươi lại xem à?

Ta thấy Thiên Ma tới.
Chưa nói đến việc hàng nghìn hạ giới đã trở nên loạn lạc, giờ ngoại vực còn đang tiến sát về giới tu chân.

Còn cả đám trùng bị phong ấn dưới đáy Cửu U cũng tỉnh lại rồi.
Giới tu chân có một số nơi phong ấn, chẳng hạn như vực Cửu Cực.
Lần này Thiên Sinh không đi cùng với hắn.
Hắn không muốn khi gặp phải tình huống bất ngờ gì đó thì Thiên Sinh lại phải dùng tới mặt để chỉ lối cho hắn.
Nhưng mà hắn không thể trông chừng Thiên Sinh mọi lúc mọi nơi, Thiên Sinh vẫn luôn kìm lòng không đặng mà nhìn trộm tiếp.
Cậu bé không cách nào khống chế được mình.
Những thứ đó có tác dụng vô cùng quan trọng đối với ấn Công Đức và hắn, nhưng lúc đó cự thú Hỗn Độn không chịu nghe lệnh.
Nó công kích tất cả mọi thứ trước mặt mình như đã phát điên, chỉ khi đã hủy hoại vô số sinh linh ở trên núi Đại Dược thì mới chịu thôi.
Hai lần đều ở núi Đại Dược.
Một lần là khi công kích phân thân của Nam Cung Ly, nó đột nhiên mất khống chế, không chỉ công kích Nam Cung Ly mà còn phá hủy vật báu ở trên núi Đại Dược.
Nó vẫn chưa hề từ bỏ, hai tay bấu lên cánh cửa khiến cơ thể mìn6h kẹt lại đó.
Bàn tay được ngưng tụ từ khí đen bám chặt lấy cánh cửa Hỗn Độn, ngón tay tạo thành từng dấu hằn sâu trên đó.
Những nơi đó từng có Thiên Ma của ngoại vực bỏ mạng, sau đó đã bị phong ấn hoàn toàn, không cho phép bất kỳ ai ra vào.

Nghe nói trong đó có một loại sâu độc ma quỷ, chuyên cắn nuột nguyên thân.


Oán khi sinh ra từ sự cần trả của niệm lực đã càn quét sạch châu Thần, còn có, còn có...
Cậu bé liên tục nói ra mấy tin tức khiến người ta nghe mà phải kinh hãi, sau đó còn giơ hai tay lên, vạch ra một vòng tròn rất lớn,
Bầu trời đã bị thủng một lỗ rất lớn, nuốt rất nhiều người vào trong.
Cuối cùng, Thiên Sinh còn muốn nói thêm điều gì đó nữa, nhưng cơ thể nó đã run bần bật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.