Chương 649: Dẻo miệng


Nàng còn từng cứu châu Văn Lai.

Trước đó nữa, nàng cũng đã từng cứu hắn.


Ta biết.
Thiên Sinh ngẩng đầu8, thì thào:
Nhưng nếu chúng ta có lỗi với bọn họ, bọn họ sẽ báo thù.
Khi vùi đầu giữa hai đầu gối, cậu bé đã len lén 3khóc, bởi vậy lúc này ngẩng lên, khuôn mặt cậu đã đầy vệt nước mắt.
Tô Lâm An bảo vệ đám người Nam Ly Nguyệt tiến vào hư không.
Gió bão trong hư không mạnh mẽ điên cuồng, cũng may nhà tổ có cấp bậc đủ cao nên tạm thời vẫn có thể chống chịu được.
Liễu Loạn Ngữ bị thương ở mặt, cả khuôn mặt be bét máu thịt.
Cho nên ban nãy nàng đã tạo nghiệp gì chứ hả, dám nghĩ ngợi lung tung trước mặt Mục Cẩm Vân...
Khoa Đầu Hỏa nói với giọng thánh thót:
Thật ra ta cũng định nhắc ngươi rồi đấy.

Chẳng qua thấy hai người cãi nhau cũng rất thú vị nên ta im lặng.
Tô Lâm An:
Ngươi im miệng cho ta.
Nàng cười khẽ,
Ta đâu có nhớ Khương Chỉ Khanh, ta chỉ đang nghĩ đến cự thú Hỗn Độn.
Dựa vào thực lực của ta và chàng bây giờ, còn lâu mới là đối thủ của nó.

Thiên đạo loạn rồi, yêu ma quỷ quái không phù hợp với quy tắc Thiên đạo đều đã xuất hiện.

Tổ chim lật ắt không có trứng lành.
Khương Chỉ Khanh đưa thuốc cho Thiên Sinh. 9
Sau khi cậu bé uống xong, Khương Chỉ Khanh ngồi xuống bên cạnh nó, niệm một đoạn chú ngữ giúp tinh thần thanh t6hản, yên bình.

Đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho tốt.

Nếu như người khác có được đôi mắt này, có thể nghĩ được ra ngay bọn họ sẽ dùng nó để làm gì.
Đợi đến khi Thiên Sinh ngủ say, Khương Chỉ Khanh lại xem qua biển ý thức.
Cây xanh kia vẫn chưa xuất hiện trong biến ý thức của hắn.
Thế này là nàng đã thấy hết sức may mắn.
Mục Cẩm Vân đã trưởng thành hơn, nhất định phải khen ngợi hắn.
Khen hẳn, khen hắn, khen hắn cật lực.
Còn về con ấn, ánh sáng xanh lục ở nửa trên của ấn Công Đức có vẻ đã nhạt đi vài phần, trái lại khỉ đen ở nửa dưới vân nồng đậm như cũ, chỉ là không còn cuồn cuộn như lúc trước nữa.
Đám khí đen đó trông rất bình lặng, giống như đã cô đọng lại thành một thỏi mực đen sì.
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì hắn không rõ, hiện giờ điều hắn có thể làm là nhanh chóng hồi phục, cố gắng nâng cao thực lực của bản thân.
Mí mắt của Mục Cẩm Vân giật khẽ.
Hắn gật đầu, không nói thêm gì mà đưa tay lướt qua má nàng, rồi trượt xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt lên những nơi khác, trong chớp mắt đã khiến không khí mập mờ thêm đôi phần.
Tất nhiên hắn sẽ không nói với nàng rằng hắn đã từng có ý định hủy diệt đầu nguồn niệm lực của nàng.
Bây giờ nghĩ lại, thật may là hắn đã không làm như vậy.
Tô Lâm An:
...
Có phải chàng cũng quên chúng ta đã lập khế ước rồi không? Mệt tim quá, nhưng lần này nàng không thể vạch trần hẳn được.
Thật ra nàng không hề muốn thăm dò ý nghĩ của hắn.
Nàng tranh thủ rèn sắt khi còn nóng,
Cảm ơn chàng.


Lúc ta không có ở đây chàng đã bảo vệ nơi này rất tốt.
Hắn không làm loạn là nàng đã thực sự phải cảm ơn trời đất.
Với cái tính nết tệ hại của Mục Cẩm Vân, hắn có thể kiểm chế được cái tính tàn bạo của mình để mà ngoan ngoãn trông nom nàng thì đúng là chuyện ngoài sức tưởng tượng.
Tích cực nhận sai, tuyệt đối không ngụy biện.
Khi mới quay về, nàng cũng bị dọa cho hết hồn.
Mục Cẩm Vân phát hiện thấy sự bất thường của nàng, ngộ nhỡ hắn đột nhiên phát điên rồi phá hủy trời đất thì sao? Nàng nghĩ đến thôi mà đã thấy hết hồn.
Chẳng qua nàng muốn biết hắn có tức giận thật hay không, kết quả lại biết được suy nghĩ đó của hắn.
Thật may là nàng đã trở về, nếu không, trấn Thanh Thủy coi như xong.
Tô Lâm An lại nói:
Lúc ở bên ngoài suýt chút nữa ta đã không gắng gượng được, may là người trong trận Thanh Thủy đã cho ta rất nhiều niệm lực.
Nàng phải nhanh chóng kể công cho đám tu sĩ của trấn Thanh Thủy, để Mục Cẩm Vân biết rằng, bọn họ cũng đã giúp đỡ rất nhiều.
Vẻ mặt của Mục Cẩm Vân đã dịu lại.
Thật ra do hắn quá sợ hãi nên mới tức giận, nàng quay về rồi thì hắn cũng yên lòng.
Chớp mắt, Tô Lâm An đã cảm nhận được sự thay đổi của Mục Cẩm Vân.
Nàng lén dùng thần thức để kiểm tra những nơi khác thì thấy khắp nơi vẫn rất bình yên.
Trần Thanh Thủy, thành Thất Tinh đều yên lành như thường.
Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cầm tay Mục Cẩm Vân lấy lòng:
Ta biết sai rồi.

Thành thân - lập nên khế ước thần hồn thân mật nhất.
Nàng đang nghĩ gì, chỉ cần cảm nhận là hắn đều có thể biết được.
Hai người thân mật không còn khoảng cách, có thể nói chỉ cần thăm dò thì giữa đôi bên sẽ chẳng còn bí mật nào nữa.
Thiên Sinh vẫn chỉ là một đứa trẻ, vậy mà 5lại phải gánh vác trọng trách lớn lao ngoài sức chịu đựng, nó đã quá mệt mỏi.
Ở thượng giới này, cũng chỉ có trẻ em mới có thể tránh được việc bị đồng hóa, bị nhiễm bẩn, còn có thể giữ được lòng kính sợ đối với sinh mệnh.
Bởi vì kính sợ nên mới muốn cứu giúp.
Nàng thấy mình nằm trong thùng tắm không một mảnh vải che thân, xung quanh còn giăng đầy kết giới, thắp đầy hương án thân.
Trong phòng khói hương nghi ngút, mùi hương nồng nặc xộc vào mũi.
Tay của Mục Cẩm Vân đang để giữa trán nàng.
Nàng vừa mới mở mắt, bàn tay đó đã nhanh chóng rụt lại giống như bị bỏng.
Sau đó hắn lại búng một cái vào giữa trán nàng, phát ra một tiếng
bộp
.
Mặc dù đầu nàng khá cứng nhưng rõ ràng là Mục Cẩm Vân có dùng sức.

Chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.
Đến lúc đó nàng có thể chữa mặt cho Liễu Loạn Ngữ.
Tô Lâm An bảo gia đình Nam Ly Nguyệt yên tâm, nàng sẽ luôn chú ý đến nơi này.
Đợi sắp xếp ổn thỏa cho gia đình Nam Ly Nguyệt xong, Tô Lâm An mới thấy tim giật thót.
Ban nãy khi bị cự thú Hỗn Độn giam giữ, nàng không cảm nhận được cả cơ thể và nguyên thần của mình.
Nếu như Mục Cẩm Vân phát hiện ra thì chẳng phải sẽ làm loạn lên sao.
Nàng cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp sau đây! Tô Lâm An mở bừng mắt.
Cũng may là hoa mặt quỷ đã bị quái vật tự lôi ra ngoài.
Không bị hoa mặt quỷ gặm nhấm nữa, vết thương trên mặt hắn sẽ không trở nặng, coi như tính mạng đã được đảm
bảo.
Nàng thấy hơi đau, vô thức giơ tay lên xoa trán,

Đau không?
Mục Cẩm Vân lạnh lùng hỏi.
Nàng lầu bầu đáp:
Cũng hơi.

Hết đau chưa?
Vẫn chưa hết đau nhưng xoa một lúc cũng đỡ.
Mục Cẩm Vân có máu ghen lồng lộn, nếu như hắn biết được nàng đã gặp Khương Chỉ Khanh thì chắc chắn sẽ không vui.
Hai tay nàng ôm lấy cổ Mục Cẩm Vân, cọ lấy cọ để vào cằm của hắn giống như một chú mèo lười.
Nàng vừa cọ vừa rối rắm xem có nên nói không, kết quả lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên phía trên đỉnh đầu:
Nhớ Khương Chỉ Khanh đến mức hồn vía lên mây rồi à?
Tô Lâm An:
Hả?

Thần hồn nối liền, quên rồi?
Nàng còn chưa kịp nói gì, khuôn mặt đã bị ép ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Mục Cẩm Vân:
Chúng ta đã thành thân, nàng quên rồi ư?

Cũng may lần này hắn không làm ra chuyện gì điên rồ.
Xem ra, trải qua bao nhiêu chuyện, Mục Cẩm Vân cũng trưởng thành lên nhiều rồi.
Không cố chấp và điên cuồng như trước đây.
Nhà tổ đang bay về phía chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại nhau trong hư không.

Quái vật trong cánh cửa Hỗn Độn của ẩn Công Đức quá lợi hại.
Nàng muốn nói với Mục Cẩm Vân, nhưng nếu nói về ấn Công Đức thì không tránh được việc phải nhắc đến Khương Chỉ Khanh.
Đòn tấn công bất ngờ khiến trán của nàng hẳn lên cả một vết đỏ.

Ta cũng đau.
Hắn tóm chặt lấy tay của Tô Lâm An,
Điều mà nàng hứa với ta, nàng đã quên rồi sao?

Đã nói không được để mình gặp nguy hiểm, kết quả thì sao, nàng có làm được không?
Mặt hắn lạnh tanh, trong mắt như đang có giông bão.
Tô Lâm An không dám nhìn vào mắt hắn.
Chúng ta đều là sinh linh trong trời đất này, nếu trời sập thật thì nên làm thế nào cho phải đây.
Nàng áp sát vào mặt Mục Cẩm Vân, nói với giọng tình nồng thắm thiết:
Nếu thực sự có ngày đó, ta chỉ muốn tay trong tay với chàng, cho đến khi chết.

Ta hứa với chàng, vì chàng ta sẽ sống sót đến cuối cùng.

Cùng chàng ngắm nhìn phong cảnh cuối cùng của thế gian.
Lời đường mật thì ai không biết chứ, nàng không cần xem sách cũng có thể nói trôi chảy.
Phải xoa dịu hắn trước đã rồi tỉnh tiếp.
Về điểm này, Mục Cẩm Vân hoàn toàn không bằng nàng.
Nàng đã gieo được một nguồn sáng vào trong lòng hắn.
Tô Lâm An thấy rất đắc ý.
Nàng nhoài người lên mép thùng gỗ, cọ đầu vào dưới cằm Mục Cẩm Vân,
Ta thực sự không biết sẽ nguy hiểm như vậy, nhưng cũng may là tất cả đều bình yên.

Nam Cung Ly chết rồi, gia đình Nam Ly Nguyệt cũng được cứu.
Về sau đừng động một tí là nảy sinh ý nghĩ hủy diệt mọi thứ nữa! Nàng nói thao thao một tràng, Mục Cẩm Vân cũng không tập trung lắng nghe.

Tay hắn trượt đi mọi chỗ, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.

Mùi hương vẫn khó ngửi như trước, nhưng tay hắn vẫn dán lên làn da mịn màng của nàng, dù thế nào cũng không muốn buông ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.