Chương 656: Huyễn hoa
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1658 chữ
- 2022-02-07 12:45:29
Lâu dần, Diêu Thanh Mộng nảy sinh bất mãn với sư nương, giở trò trong việc cung ứng linh dược.
Ví dụ cây thuốc giống chưa đủ ngà8y đủ tháng, cung cấp dược liệu có phẩm cấp kém, linh đan có ít khiếm khuyết, vẫn vân.
Lý Chiêu Chiều chẳng qua chỉ có tu vi Địa Tiên, chắc chắn bản thân nàng ta không thể chịu đựng nổi.
Thứ chặn lại sức mạnh từ cú đạp của cô ta, chỉ có thể là chiếc áo xám sáng lấp lánh này thôi.
Con cờ đen đó bị một luồng sức mạnh cực lớn đánh bật trở lại, đập mạnh lên người Nam Sơ Tuyết.
Gã ta có linh khí hộ thân mà cũng bị đập đến mức phải lùi về sau một bước nhỏ, đúng là uy lực kinh người.
Lúc này nhìn thấy Lý Chiêu Chiêu, đương nhiên bọn họ muốn dạy dỗ nàng một trận trước.
Giờ Nam Sơ Tuyết có ý muốn thăm dò.
Gã ta cũng có một động phủ trên núi Tiểu Dược, chẳng qua gã còn là một hoang chủ, thường xuyên ở bên ngoài chứ không hề sống trên núi ấy.
Lý Chiêu Chiêu mới chỉ nhìn thấy gã ta từ xa một lần.
Gã ta nhất định phải tìm ra được đám Nam Ly Nguyệt và Liễu Loạn Ngữ.
Không phải chỉ vì bọn họ đã bỏ chạy khỏi đỉnh Đại Dược, mà chỉ riêng giá trị của bản thân họ cũng đã đủ để gã ta coi trọng.
Chiếc áo xám này có thể đỡ được sức mạnh từ con cờ của gã ta, hơn nữa còn khiến con cờ bắn ngược lại với sức mạnh lớn hơn sức mạnh vốn có của nó hai phần mười, nếu gã ta không có phòng bị thì e là đã gặp xui xẻo.
Nếu vận dụng được cách thức luyện khí cấp độ này một cách thỏa đáng, thì lúc chiến đấu với người khác có thể phát huy tác dụng khó mà tưởng tượng nổi.
Chẳng trách Nam Cung Ly không trọng dụng mà vứt gã ta tới Đông hoang xa xôi, không thèm ngó ngàng tới nữa.
Nam Sơ Tuyết đưa tay ra, tóm lấy Lý Chiêu Chiêu.
Rất nhanh, gã ta đã xác định được Lý Chiêu Chiêu đi đến châu Vũ Hoa, gã bèn tìm đến cùng Diêu Thanh Mộng.
Ai mà ngờ Lý Chiêu Chiêu lại đâm đầu vào hoang mạc.
Nam Sơ Tuyết càng thêm hứng thú với cách thức luyện khí này cũng như vẫn trận trên áo.
Gã ta đang định kiểm tra tiếp thì Diêu Thanh Mộng ở bên cạnh nói với giọng bất mãn:
Giờ là lúc nào rồi, mau đưa người đi.
Bọn họ có thể nghĩ ra thì người khác cũng có thể nghĩ ra.
Nàng xoay người nhảy về phía trước, đồng thời ném ra vài thứ.
Trên người nàng còn có pháp bảo gì mà có thể chống chịu được cả uy áp thần hồn! Lý Chiêu Chiêu này đúng thật là được cưng chiều.
Vấn đề không lớn, chỉ là làm người ta thấ3y ghét.
Là ta.
Mũi chân Diêu Thanh Mộng dồn sức, giẫm mạnh hơn lên xương bả vai của Lý Chiêu Chiêu,
Ta tìm ngươi lâu lắm rồi9.
Lúc này, gã tà tiện tay ném một con cờ đen ra, đập thẳng lên xương bả vai của Lý Chiêu Chiêu.
Gã ta định đánh trọng thương Lý Chiêu Chiêu trước, sau đó mới tra tấn để thẩm vấn.
E là Nam Sơ Tuyết nhìn nhầm rồi.
Cô ta lạnh lùng liếc Nam Sơ Tuyết bên cạnh rồi nói:
Ngươi làm đi, ta sợ bẩn chân.
Một bàn cờ xuất hiện ngay trước mặt Nam Sơ Tuyết, chặn lại đòn đánh của chiếc roi, uy áp thần hồn của gã ta cũng được thi triển toàn bộ.
Vốn gã ta tưởng rằng có thể áp chế Lý Chiêu Chiều hoàn toàn, không ngờ Lý Chiêu Chiếu lại không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Mượn lực đánh lực?
Nam Sơ Tuyết bị khơi lên hứng thú.
Thực lực của đối phương không mạnh nhưng lại có thể mượn sức mạnh của kẻ mạnh.
Con ranh như mày chạy cũng giỏi thật.
Làm bọn họ tìm mất bao nhiêu thời gian.
Mặc dù cách thức luyện chế của bộ đ6ồ này rất cao thâm, nhưng bị hạn chế bởi năng lực của luyện khí sư nên uy lực phát huy ra được cũng rất hạn chế.
Nó chuyển hóa sức mạnh của đòn tấn công thành linh khí, lúc không có sự tấn công từ bên ngoài thì nó sẽ không vận hành.
Nếu không phải vậy thì nàng cũng sẽ không tiêu hao sạch linh khí.
Hết con cờ này đến con cờ khác đập xuống rồi lại lần lượt bật ngược trở lại, đập lên tấm chắn linh khí của gã ta tạo ra những tiếng bộp bộp.
Lý Chiêu Chiêu vẫn nằm bẹp trong vũng bùn, không động đậy.
Nhưng nàng vẫn nhận được ra tiếng của gã ta.
Gã ta tên là Nam Sơ Tuyết, là đứa bé được Nam Cung Ly nhặt về vào một ngày tuyết đầu mùa rơi, sau khi tu vi đột phá Thiên Tiên thì trở thành hoàng chủ Đông hoang.
Lý Chiêu Chiêu không hề ở trên núi.
Mặc dù Lý Chiêu Chiểu kín tiếng, nhưng chỉ cần cố ý điều tra thì vẫn có thể lần ra dấu vết dọc theo tuyến đường của nàng.
Trên đường tìm đến đây, bọn họ đã gặp phải không ít tà vật do oán sát khí ngưng tụ thành, làm cho niềm lực trong người căn trả mạnh mẽ đến mức họ cũng sắp không áp chế nổi.
Hai người bị thiệt hại không ít, còn dính chút thương tích, trong lòng đều thấy rất uất nghẹn.
Vũ khí của Nam Sơ Tuyết là bàn cờ.
Thủ đoạn tấn công của gã ta hoàn toàn học được từ Nam Cung Ly, chẳng qua trình độ đạn đạo của gã ta chỉ thường thường nên đã đổi lò đan và đan dược thành bàn cờ và các con cờ.
Lúc nhà tổ chạy khỏi núi Đại Dược, thần thức của gã ta đã nhìn thấy, có điều tình hình bất thường trên núi Đại Dược làm gã ta không dám đến gần.
Tiếng gầm thét của con quái vật đó đủ để làm tất cả mọi người khiếp sợ.
Nam Cung Ly đã chết, mặc dù núi Đại Dược đã bị hủy nhưng những pháp bảo trên người hắn thì sao, nguồn niệm lực trong thiên hạ thì sao.
Nếu không có ai thoát ra thì chắc mọi người sẽ nghĩ mọi thứ đã bị hủy sạch.
Ai ngờ lúc con cờ đen đập xuống, còn chưa chạm đến Lý Chiêu Chiêu thì hoa văn linh thực trên eo nàng như đột nhiên sống dậy, thoáng cái dây leo đã bò khắp chiếc áo xám.
Những tia sáng rời rạc được những sợi dây leo đó xâu chuỗi lại, thình lình phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Diêu Thanh Mộng hơi chau mày.
Mũi chân cô ta đã đạp mạnh xuống, thế nhưng chưa hề nghe thấy tiếng xương gãy quen thuộc.
Gã ta muốn xem thử, rốt cuộc pháp bảo do luyện khí sư Địa Tiên sơ kỳ luyện ra có thể bật lại sức mạnh lớn chừng nào.
Hai con cờ, ba con cờ...
Đáng tiếc, đán5g tiếc.
Lại có giọng đàn ông vang lên phía trên đầu Lý Chiêu Chiêu,
Chắc người dùng một chân là giẫm nát được nó rồi nhỉ?
Người đàn ông lên tiếng cũng có tu vi Thiên Tiên hậu kỳ, thực lực còn mạnh hơn cả Diêu Thanh Mộng.
Gã ta là đứa con nuôi được Nam Cung Ly thu nhận từ nhiều năm trước.
Kẻ này từng hỏi xin phép luyện khí của sư phụ nàng, thái độ không khách sáo cho lắm.
Một hoàng chủ như gã ta, đương nhiên không coi tu sĩ Địa Tiên sơ kỳ nhỏ bé ra gì.
Giây phút gã ta vươn tay đến, Lý Chiêu Chiêu bất ngờ lật người, vung chiếc roi dài trong tay ra.
Trên chiếc roi có lửa, làm cho không khí xung quanh như đã bị ngọn lửa mãnh liệt đột khố.
Nam Sơ Tuyết biết được một tin từ Diêu Thanh Mộng, núi Đại Dược đã bị hủy hoàn toàn, núi Tiểu Dược thì bị vơ vét sạch.
Lúc đó trên núi Tiểu Dược chỉ có Nam Ly Nguyệt, Liễu Loạn Ngữ và La Phi Diệp, cùng với bộ xương loắt choắt kia.
Ai tìm được Lý Chiêu Chiêu trước, đồng nghĩa với việc đã thành công được một nửa.
Lúc này không đưa Lý Chiêu Chiêu đi, ngược lại còn lần lữa ở đây kiểm tra sức mạnh pháp bảo của đối phương, Nam Sơ Tuyết đúng là không biết nặng nhẹ.
Mười con cờ đập xuống, cuối cùng đều nổi nhau bị văng ngược trở lại.
Một tiếng
ầm
vang lên, tấm chắn linh khí của Nam Sơ Tuyết đã bị đập thủng một lỗ.
Nàng mím môi, kìm nén ý muốn đánh trả.
Linh khí vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chờ thêm chút nữa.
Gã ta xoa chỗ bả vai bị đập trúng, chỗ đó đã sưng tấy lên.
Bị chính pháp bảo của mình đập bị thương, đây là lần đầu tiên gã ta gặp phải tình huống này.
Pháp bảo phòng ngự này của nàng còn có một tác dụng ấn khác.
Trận phù được vẽ ở cả hai mặt, lớp bên trong là phù văn hoàn toàn khác.
Nhưng bây giờ đã có người chạy thoát, không tìm ra được kẻ đó thì ai có thể cam tâm.
Lý Chiêu Chiêu chính là chỗ đột phá để tìm người nhanh hơn nhiều so với việc chạy đi tìm lung tung trong hư không.
Khi bị tấn công, một phần sức mạnh từ đòn đánh ấy sẽ được chuyển biến thành linh khí, không ngừng truyền vào người nàng, giúp nàng mau chóng hồi phục thực lực.
Năng lực này chỉ phát huy ra được khi nàng bị tấn công.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.