Chương 657: Ngang qua
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1781 chữ
- 2022-02-07 12:45:28
Biển hoa tỏa ra mùi thơm trong lành lại mê hoặc lòng người, còn có những cánh bướm đủ màu sắc bay lượn dập dờn, như dệt nên mộng cảnh tuyệt đẹp cho 8người thiếu nữ.
Tuy cảnh tượng đẹp, nhưng mỗi một đóa hoa trong đó đều ăn máu tươi và linh khí của con người, làm người ta chết trong giấc 3mộng, không cách nào tỉnh lại.
Vì vậy, thật ra nàng có thể sử dụng phù Độn Quang.
Chẳng qua nàng mãi vẫn không có cơ hội thi triển nó.
Có thể dùng phù Độn Quang, chứng tỏ người thi triển phép thuật hoàn toàn chưa từng tu niệm lực.
Kẻ khác người chưa từng dùng niệm châu, chưa từng tu niệm lực ở thượng giới, nhưng lại có đủ tu vi đề thi triển được phù Độn Quang cao cấp, ông ta chỉ nghĩ đến người của một nơi.
Nhưng hiện giờ, Nam Cung Ly đã chết, mặc dù đan khí của hắn vẫn có uy lực nhưng đã không thể hù dọa được người khác.
Ngược lại nó còn làm người ta cảm thấy, chắc chắn bọn họ đang giữ rất nhiều bảo vật mà Nam Cung Ly có được.
Nàng cũng chưa từng hấp thu niệm châu.
Với nàng thì niệm châu như một viên linh châu bình thường, chỉ là một loại tiến có thể dùng để mua đồ và tham gia cá cược.
Lúc này, bọn họ đã không còn lòng dạ nào chú ý đến Lý Chiêu Chiêu nữa.
Dù sao thì nàng cũng ở đó, không chạy được.
Hạt châu thủy tinh vỡ vụn, Lý Chiêu Chiêu cũng tạm thời thoát khỏi lĩnh vực Huyện Hoa.
Nàng lợi dụng pháp bảo trên người để tiếp tục đọ sức với hai người kia.
Với tu vi của bọn họ, theo lý thì bây giờ, người có thực lực vượt qua họ cũng không quá một trăm người, còn kẻ mà họ thậm chí không nắm bắt được hành tung thì cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Rốt cuộc là ai đây?
Đám người xuất thân từ châu Vân Lai.
Lúc Tô Tiên điên điên dại dại đã từng ở lại chỗ của Tô Lâm An một quãng thời gian.
Lúc này biển hoa đó đã bị thu vào trong hạt châu, nằm trong tay cô ta.
Diêu Thanh Mộng nói:
Đi thôi.
Dù có thế nào thì cứ đưa người đi trước đã rồi nói tiếp.
mạng, nhưng đây chính là Ma quân Phệ Hồn, Tô Tiên.
Chỗ ở của Tô Tiễn cách nơi này rất xa.
Nàng không muốn chết ở đây.
Lý Chiêu Chiêu hạ quyết tâm, bóp nát phù Độn Quang.
Càng không được hoảng loạn! Lĩnh vực thần thông là thứ rất thường gặp ở thượng g5iới, pháp bảo mà sư phụ cho nàng cũng có cách ứng phó.
Chỉ cần nàng kiên trì, giữ được sự tỉnh táo là sẽ có cơ hội thoát thân! Cũng chính vào lúc này, một tia sáng lóe lên trên người Lý Chiêu Chiêu, đó là một trận bàn hình bầu dục.
Thật ra ấn tượng của ông ta đối với những người đó đều không sâu sắc.
Ai thèm chủ động để ý đến một đám con kiến, tỉ mỉ phân biệt từng con kiến trông như thế nào chứ.
Quỷ vực U Minh, Ma quân Phệ Hồn!
Sao bọn họ lại đụng phải giới chủ Ma giới - Ma quân Phệ Hồn chứ.
Nếu gặp phải người khác thì còn có thể giữ được
Đây là lĩnh vực...
Nam Sơ Tuyết vận chuyển linh khí hết mức, tất cả các con cờ trên bàn cờ đều bay ra hết.
Tiếp đó nữa, sa mạc dưới chân bọn họ trở nên sụt lún.
Hai người phản ứng cực nhanh, lập tức bay lên, ai ngờ một cái vuốt quỷ đã thò ra từ trong lớp đất bùn phía dưới, túm chặt lấy chân của bọn họ.
Nhưng bây giờ kẽ nứt hư không không ổn định, không ai dám tay không xé rách hư không, càng không ai dùng phù Độn Quang.
Ai biết có thể xé ra thứ gì, một khi không cẩn thận để gió bão hư không thổi vào đây thì sẽ thành tội nhân thiên cố mất.
Hai Thiên Tiên đánh một Địa Tiên mà đến mức này, đồ ăn hại.
Lời này vừa dứt, một áng mây đen trên đầu bọn họ sà xuống.
Ngay sau đó, Diêu Thanh Mộng và Nam Sơ Tuyết đều cảm nhận thấy một luồng khí lạnh bốc từ dưới lòng bàn chân lên.
Chính nàng cũng không biết, bên trong pháp bảo hộ thân của mình còn có một tia đan khí của Nam Cung Ly.
Mặc dù Nam Cung Ly đã chết, nhưng đan khí mà hắn để lại trước đây không hề biến mất.
Lúc này, nó đã phát huy được hết uy lực.
Cái này chắc chắn là sư nương đã xin cho nàng.
Một là nàng lo lắng rằng vết nứt hư không không ổn định sẽ thật sự tạo thành gió bão ở đây, làm chỗ này bị nuốt chứng, trở thành châu Vân thứ hai.
Hai là thực lực của nàng còn kém, nếu thi triển phù Độn Quang trước mặt hai kẻ này thì rất có thể sẽ bị cắt ngang.
Tiền bối dạy phải.
Lúc này hư không đang vô cùng hỗn loạn, ả còn định thi triển phù Độn Quang.
Hạt châu thủy tinh vỡ tan, đan khí nồng nặc tỏa ra từ trong hạt châu rồi tập trung lại giữa không trung, hình thành một con hạc đỏ.
Tiếp ngay đó, có một giọng nói vang lên:
Quỳ xuống!
Đó là tiếng của Nam Cung Ly.
Nam Sơ Tuyết gật đầu, lại bất ngờ lên tiếng:
Cẩn thận!
Lòng bàn tay của Diêu Thanh Mộng chợt đau dữ dội.
Cô ta thả lỏng bàn tay ra, hạt châu đã rơi khỏi đó.
Nhưng vào đúng lúc này, một giọng nói vang lên,
Lúc này rồi, còn dám dùng phù Độn Quang, lá gan cũng không nhỏ.
Phù Độn Quang trong tay Lý Chiêu Chiêu nát vụn, tay nàng trống trơn.
Sắc mặt của Diêu Thanh Mộng và Nam Sơ Tuyết cũng thay đổi Hai người họ đều có tu vi Thiên Tiên hậu kỳ, nhưng bọn họ đều không cảm giác được có người xuất hiện.
Dù cho đối phương đã lên tiếng, song họ vẫn không tìm thấy bất cứ tung tích gì trong phạm vi thần thức của mình.
Nguyên thần của ông ta mạnh, phạm vi bao phủ của thần thức rất rộng.
Trong tầm nhìn của ông ta, vô số trận chém giết đang xảy ra.
Thu!
Diêu Thanh Mộng lại lên tiếng.
Cô ta nắm lấy một hạt châu trong suốt.
Trận bàn bay ra khỏi người nàng rồi xoay tròn trong biển hoa, phát ra vô số luồng sáng.
Một vài đóa hoa bị ánh sáng chiếu vào thì khô héo, nhưng ảnh hưởng có hạn, cuối cùng vẫn không thể phá trận.
Nàng vẫn còn một tấm phù Độn Quang.
Nó có thể xé ra một vết nứt giúp nàng thoát thân.
Dù cho hắn đã chết, nhưng chỉ cần là người từng dùng niệm châu, tu niệm lực, thì đều không thể phản lại lời thề.
Nhưng Lý Chiêu Chiêu không thờ phụng Nam Cung Ly.
Loại người không quan tâm đến đại cục này thì nhất định phải trừng phạt.
Diêu Thanh Mộng bái nhẹ một cái hướng về phía trước, nói với giọng dịu dàng.
Cô ta không biết lại lịch của đối phương.
Dù sao thì, chỗ này là châu Vũ Hoa, cách đỉnh Đại Dược rất xa, cũng có ít khả năng là sự xuất hiện của ông ta không liên quan đến đỉnh Đại Dược.
Ổn ào!
Những chuyện đánh giết như thế này, xưa nay ông ta không thèm hỏi đến bao giờ.
Chẳng qua là khi đối phương lại lấy phù Độn Quang ra, ông ta cảm nhận được hơi thở của phù Độn Quang nên mới xem thử.
Nàng quên cả phản kháng, cả người hoàn toàn chết đứng, chỉ biết ngơ ngác nhìn lòng bàn tay của mình.
Nàng xòe rộng các ngón tay ra, như thế vẫn chưa tin nổi, rằng mình có thể tìm thấy tấm phù Độn Quang ở giữa kẽ ngón tay.
Nàng sắp không khống chế nổi cảm giác mơ màng muốn 6ngủ này nữa.
Nàng nói với bản thân không được ngủ.
Thật ra sư nương không muốn qua lại với vị lão tổ tông đó, nhưng sư nương lại vì nàng mà cầu xin một tia đan khí.
Nếu là lúc trước, tia đan khí này phát ra, bất kể là ai cũng sẽ không dám ra tay với Lý Chiêu Chiêu nữa.
Không ngờ lĩnh vực Huyện Hoa của cô ta lại bị một luồng đan khí mà Nam Cung Ly để lại làm tổn thương.
Mắt Lý Chiêu Chiêu đỏ lên.
Nhưng thân hồn của ông ta lớn mạnh, dù cho đó là người và vật mà ông ta chỉ liếc qua một lần, chỉ cần ông ta chịu suy nghĩ thì đều có thể hiểu biết rất rõ.
Trên người cô gái đó có những món đồ trang sức đặc biệt của trấn Thanh Thủy, chắc chắn là tu sĩ đến từ trần Thanh Thủy Nhưng đúng là ông ta chưa từng gặp cô gái này.
Nhưng chênh lệch về thực lực không phải là thứ mà pháp bảo có thể bù đắp.
Đến cuối cùng, gần như toàn bộ pháp bảo trong túi đều đã bị nàng dùng hết.
Nếu ông ta cũng là kẻ biết được tin tức, đến đây vì Lý Chiêu Chiêu, vậy thì với thực lực của ông ta, đáng lẽ đã bắt người đi từ lâu rồi, sao lại chỉ hủy phù Độn Quang trong tay Lý Chiêu Chiêu.
Chỉ hy vọng đây là một vị đại năng đi ngang qua.
Chẳng qua rất nhanh, Tô Tiễn vẫn đã liên kết được nàng với một vài ký ức của mình.
Trấn Thanh Thủy có vài người đã tách ra.
Việc châu Vân sụp đổ làm mỗi người trong giới tu chân đều cảnh giác.
Nam Cung Ly đã nghiêm cấm thi triển phép thuật tạo vết nứt và dùng phù Độn Quang, cũng yêu cầu tất cả tín đồ của mình lập lời thề.
Nàng không muốn chết, nàng còn muốn trở về tìm sư phụ, sư nương.
Lý Chiêu Chiêu càng dùng nhiều pháp bảo thì càng cảm nhận được tình yêu mà sư phụ và sư nương dành cho mình.
Ai?
Hai người đứng tựa lưng vào nhau, thi triển thuật pháp phòng ngự mạnh nhất.
Dù chết rồi, thân xác và linh khí của nàng cũng sẽ biến thành một phần của biển hoa, hóa thành bùn đất nuôi 9hoa.
Mí mắt của Lý Chiêu Chiêu càng lúc càng nặng trĩu, chỉ còn mở một khe nhỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.