Chương 658: Hạt bụi nhỏ nhoi
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1828 chữ
- 2022-02-07 12:45:25
Đương nhiên, bây giờ vẫn còn một giới chủ, nhưng danh tiếng của người đó tốt hơn nhiều so với Ma quân Phệ Hồn, nói đến sự tàn độc thì mười người như8 hắn cũng không bằng nối một Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn.
Sao bọn họ lại gặp phải nhân vật khó nhằn nhất này chứ?
Ma quân tha mạng!
Ma quân P3hệ Hồn là hạng người lòng dạ tàn nhẫn, kiệm lời.
Trước giờ ông ta đã muốn giết người thì chưa từng nghe người khác giải thích hay van xin. 9
Ông ta còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một người bất tỉnh, không ngờ vừa cúi đầu thì bắt gặp ngay một đôi mắt đang cố gång mở to.
Tô Tiễn:
Đừng trợn mắt nữa, trợn lên thì mắt cũng không to ra được.
Mắt không to cũng là một trong số những đặc điểm của Lý Chiêu Chiêu.
Bây giờ nhìn thấy, đúng là mắt nàng không đủ lớn và linh động, không hề lanh lợi như đôi mắt của An An.
Nàng không dám chần chừ, lập tức xốc lên tinh thần, chạy về phía trước.
Ngặt nỗi linh khí và pháp bảo đều đã dùng hết, thể lực của nàng cũng đã suy kiệt.
Nàng loạng choạng chạy được một hồi thì đám yêu ma phía sau đã càng lúc càng tiến đến gần.
Người này có thể giết chết Diêu Thanh Mộng và Nam Sơ Tuyết một cách dễ dàng, không cần nghĩ cũng biết thực lực của ông ta thế nào, nhất định là nhân vật đỉnh cao của thiên hạ.
Nếu ông ta muốn giết nàng, vậy chỉ cần uy áp từ ảnh
mặt của đối phương thôi, nàng cũng đã không đỡ nổi.
Kẻ yếu, chết trong tay ông ta còn nhiều hơn cả chết vì niệm lực cắn trả.
Tô Tiễn không dây dưa với tà vật.
Ông ta xoay ô xương trong tay, đánh văng đám tà vật ra rồi nhấc Lý Chiêu Chiêu lên, nhanh chóng rời khỏi.
Thật ra cơ thể bọn họ đã không còn sức sống, nhưng thi thể thối nát vẫn có thể lang thang khắp nơi, cắn nuốt người sống một cách điên cuồng.
Niệm nô lúc còn sống rất đau khổ, những người bị niệm lực cắn trả thì chết cũng đau khổ, chết rồi cũng không được bình yên.
Lý Chiêu Chiêu nhìn thấy sương mù đen và các thi thể thối rữa ở đằng xa đang dần dần lại gần mình.
Giây phút ánh mắt chạm nhau vừa nãy, nàng đã cảm thấy bản thân dường như rơi xuống vực sâu.
Cứu mạng?
Tô Tiên thả năng xuống mặt đất,
Hai kẻ đó cũng đâu muốn lấy mạng người, bọn chúng chỉ muốn thông qua ngươi để tìm sư phụ và sư nương người mà thôi.
Tô Lâm An được phân thân của Tô Tiễn nuôi dưỡng đến mức tự luyến như thế, cũng không phải là không có nguyên do.
Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối.
Lý Chiêu Chiêu lấy lại tinh thần, lập tức nói cảm ơn.
Nàng cũng không nghĩ ngợi lung tung.
Vốn dĩ Lý Chiêu Chiêu đã chóng mặt, bây giờ bộ đồ tím đó lại lắc lư trước mắt, nàng cảm thấy mặt mình như nổ đom đóm, càng chóng mặt hơn.
Tô Tiễn nhấc Lý Chiêu Chiêu lên bằng một tay, tay còn lại thì đối phó với đám tà vật.
Ông ta cũng tu luyện niệm lực, hơn nữa thực lực rất mạnh, một khi dùng đến sức mạnh thì niệm lực trong người sẽ rục rịch cuộn trào, và ông ta sẽ không khác gì một vật phát sáng thu hút những tà vật đó không ngừng bâu tới.
Rõ ràng nơi này là hoang mạc nóng rát, nhưng lại có khí lạnh bốc lên như giữa vùng băng tuyết ngập trời.
Tiếp ngay đó, những tà vật mà nàng chưa từng gặp phải suốt dọc đường đến đây cũng bắt đầu xuất hiện.
Một phần là thứ trông như sương mù đen ngòm, do oán khí ngưng tụ nên.
Bất cứ ai bị vô số tà vật bám lấy đều sẽ cảm thấy khó khăn.
Bởi vì không chỉ phải đối phó với tà vật bên ngoài mà còn phải đề phòng niệm lực trong người xảy ra điều bất thường.
Cũng chỉ có những tu sĩ không tu niệm lực dưới hạ giới mới không xuất hiện tình huống niệm lực cắn trả.
Trong đám sương mù đen ngòm đó có một tinh thể sương, nếu không đánh tan nó thì sương mù đen sẽ vĩnh viễn không tan, việc ứng phó sẽ vô cùng khó khăn.
Phần còn lại là những tu sĩ đã mất đi ý thức sau khi bị niệm lực cắn trả.
Bọn họ giống như những niệm nô đã bị hút hết thọ nguyên và tinh khí.
Hai kẻ ở cảnh giới Thiên Tiên hậu kỳ mà không cầm cự được đến một khắc đã nối tiếp nhau mất mạng, trở thành lệ quý trong quý vực U Minh, một lệ quỷ không có gì nổi bật giữa ngàn vạn lệ quỷ.
Sau khi âm thanh đó vang lên, Lý Chiêu Chiêu đã không nhìn thấy Diêu Thanh Mộng và Nam Sơ Tuyết đâu nữa.
Nàng không bị kéo vào trong quý vực U Minh, cũng không phải chịu ảnh hưởng của lĩnh vực thần thông, chỉ là cảm thấy xung quanh dường như lạnh hơn rất nhiều.
Sau này, đổi thành nàng bảo vệ Tô Lâm An.
Nhưng sau khi biết được tin tốt lành này, nàng vẫn vô thức nói một câu như vậy và lấy món trang sức củ cải trong túi ra, nắm chặt trong tay.
Cầm củ cải trong tay, nàng cũng cảm thấy an tâm gấp bội.
Hai người họ liều mạng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi vuốt5 quỷ.
Xương cốt dưới đất càng lúc càng nhiều, khúc này nối tiếp khúc kia, chất thành cá núi xương.
Bọn họ bị xương cột nhân chim, mọi lớp phòng ngự đều không phát huy được chút tác dụng nào, chỉ có thể mặt mở trừng trừng mà cảm nhận lá chắn linh khí của bản thân bị xé nát, pháp bảo phòng ngự bị đập vỡ, máu thịt bị ăn mòn thối rữa, nguyên thần bị nuốt chửng...
Lý Chiêu Chiêu ngẩng phắt đầu lên,
Ngài nói gì? Tìm sư phụ và sư nương của ta?
Bọn họ không sao ư?
Ngươi không biết à?
Tô Tiễn hừ khẽ một tiếng,
Vậy hai kẻ đó đúng là ngu.
Nếu nói ngay từ đầu, khéo ngươi cũng không phản kháng mạnh mẽ đến vậy.
Có người nhìn thấy pháp bảo phi hành của các ngươi thoát ra khỏi núi Đại Dược.
Nghe được tin này, cả người Lý Chiêu Chiêu đểu nhẹ nhõm hơn hẳn, thần kinh căng cứng của nàng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nàng bỗng ngồi bệt xuống đất, mừng rơi nước mắt,
Ta biết mà, ta biết là họ sẽ không sao mà, hu hu hu.
Nhất định là Củ cải đại tiên đang phù hộ chúng ta.
Sau khi đến núi Tiểu Dược, Lý Chiêu Chiêu cũng biết, Củ cải đại tiên không hề toàn năng như trong tưởng tượng của nàng.
Dù biết là thế nhưng Lý Chiêu Chiêu vẫn rất quyến luyến Tô Lâm An, song nàng không đưa ra bất cứ yêu cầu gì, không cầu nguyện bất cứ điều gì với Củ cải đại tiên trong lòng nàng nữa.
Nàng chỉ muốn tận dụng mọi tài nguyên và lợi thế đang có để nỗ lực tu luyện, sau này trở thành một người có đủ khả năng bảo vệ Củ cải đại tiên.
Trước đây, Củ cải đại tiên bảo vệ bọn họ.
Nàng ngẩng đầu lên một cách khó khăn, vẫn không nhìn rõ được mặt của người kéo mình lên.
Thứ đập vào mắt nàng là vạt áo màu tím thẫm, mặc dù màu sắc không sặc sỡ nhưng trên áo lại thêu hoa văn phức tạp, im lìm di chuyển, rất dễ hút hồn người khác.
Ánh sáng nhảy múa trước mắt.
Đúng vào lúc này, Lý Chiêu Chiêu cảm thấy mái tóc đuôi ngựa cột bổng của mình bị người ta túm lấy.
Nàng bị nhấc mạnh lên y như nhổ củ cải, được kéo ra khỏi cát.
Lý Chiêu Chiều cảm thấy da đầu như sắp bị kéo rách.
Củ cải đại tiên phù hộ: Tô Lâm An đã chạy mất rồi, còn có thể phù hộ cho bọn họ...
Ma quân Phệ Hồn là một trong số rất ít người biết được chuyện gì đã xảy ra với thành Họa.
Ông ta biết Tô Lâm An đã cứu được Nữ vương Thiên Ma, cũng có thể đoán ra nàng đã đến ngoại vực.
Nàng ấy cũng chỉ là một tu sĩ mà thôi.
Là một tu sĩ bình thường trên thượng giới mà thôi.
Chuyện gì nàng ấy cũng có thể làm được, là vì nàng ấy dốc hết mọi thứ để bảo vệ họ, giúp đỡ họ.
Chẳng phải nàng ở bên cạnh Tô Lâm An lâu nhất, quan hệ rất thân thiết sao, sao chẳng học được điểm tốt nào từ An An chứ.
Ngày trước chưa tốt thì sau này cũng nên bù đắp cho tốt mới phải.
Ông ta nhìn mà cũng muốn ném cho nàng một viên thuốc làm đẹp.
Tốc độ của ông ta cực nhanh, chỉ chớp mắt đã băng qua hơn nửa châu Linh.
Lúc Tô Tiên dừng lại, ông ta mới nhớ ra tay mình còn xách theo một người.
Mặc dù bị ông ta xách lấy thì sẽ được lá chắn linh khí hộ thể của ông ta bao trùm luôn, nhưng tốc độ của ông ta nhanh như vậy, cô nhóc chỉ có tu vi Địa Tiên lại còn đang bị thương nặng, e là đã không chịu nổi.
Một chân của Lý Chiêu Chiêu bỗng nhiên lọt xuống chỗ cát lún.
Cơ thể nàng chìm xuống rất nhanh, cát nhanh chóng nhấn chìm nàng, chẳng mấy chốc đã dâng lên đến miệng, mũi, mắt...
Nàng cố giữ bình tĩnh, để đầu óc tỉnh táo, muốn tìm ra cách phá giải.
Nhưng cho dù là vậy, mọi người vẫn không từ bỏ niệm lực.
Niềm lực có thể làm tốc độ tu hành tăng nhanh ít nhất gấp đôi.
Bây giờ thời thể càng khó khăn hơn, thực lực càng mạnh thì đồng nghĩa với việc cơ hội sống càng cao.
Ông ta cũng không bị lay chuyển bởi lợi ích, hễ không vừa ý là ra tay, giết người dứt khoát nhanh gọn.
Không hỏi nguyên do, không q6uan tâm đến nhân quả.
Ma quân Phệ Hồn đã có ý muốn giết bọn họ.
Lúc này, nhìn thấy bộ dạng cười đến nước mắt giàn giụa của Lý Chiêu Chiêu, Ma quân Phệ Hồn càng thấy ghét bỏ.
Ông ta đã định bỏ đi, nhưng nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt kia thì vẫn động chút lòng trắc ẩn.
Thôi thôi, cứu người thì cứu đến cùng, tiễn Phật tiến đến Tây Thiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.