Chương 680: Chết


Thế nhưng phản ứng của Uyên Thu còn nhanh hơn, cô ta đột ngột ra tay, tay không giữ lấy kiếm.

Cơ thể cô ta đã rấ8t yếu, nay lại phải chịu thêm đòn tấn công thì tinh thần càng không ổn định, ngay cả lớp phòng ngự bằng linh khí trên t3ay cũng không còn, cứ thể đưa tay không nắm lấy thanh kiếm.

Trong chớp mắt, lòng bàn tay bị kiếm đâm thủng, máu9 chảy ồ ạt.

Hiện giờ là thời khắc nguy ngập, thiên địa sụp đổ, nhưng người lại nhân lúc này giết người có công vá trời cứu thế.
Ngươi, ngươi,...
Lăng Vân thấy hối hận.
Nếu hắn ta không vá trời thì chắc chắn đối phương sẽ không dám manh động.
Cũng chính là đứng trước lá cờ chắn trước hắn ta và Uyển Thu.
Lá cờ này có tên là
yêu
.
Tình ái trên thế gian có hàng trăm ngàn loại, yêu không được, cầu không xong, đau đớn đứt ruột đứt gan.
Bóp nát, bóp nát cái gì? Uyển Thu lắc đầu.
Cô ta không bóp nát lá phù trong tay được, trái tim cô ta đã bị một bàn tay vô hình bóp nát rồi.
Ánh mắt của Lăng Vân vốn đầy tức giận, sau đó lại trở nên bất đắc dĩ, rồi thả lỏng.
Là hắn! Đó là người mà Lăng Vân trông thấy khi bước vào cảnh giới huyền diệu.
Khi đó, hắn ta còn không coi đối phương ra gì, nhưng giờ thì hắn ta mới biết, mình đã sai lầm như thế nào.
Lăng Vân cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn ta đang ở trong nhà của mình, xung quanh lại có vô số lớp trận pháp bảo vệ, vốn không cần phải lo lắng xảy ra chuyện bất trắc gì, vì thể hắn ta ngủ rất sâu.
Hương an thần đang tẩm bổ cho biển ý thức khô cạn của hắn ta từng chút một, giống như ánh nến yếu ớt đấu tranh vật lộn trong đêm tối, muốn lan truyền ánh sáng đến mọi ngóc ngách.
Muốn hồi phục cần có thời gian.

Nay thiên hạ đại loạn, số người có thể lĩnh ngộ trận pháp Thiên Địa Càn Khôn, có thể vá được vết nứt của trời chắc chắn không quá mười người.
Phu quân ta là người thứ hai.
Chính vì muốn trở thành người truyền đi hy vọng, chàng ấy mới sử dụng hết thần thức của mình để vá trời.
Gương mặt của Uyển Thu đẫm nước mắt, nói năng có hơi lộn xộn,
Đừng giết chàng, xin đừng...
Lăng Vân vẫn đang ngủ mê mệt.
Thế nhưng rõ ràng hắn ta đã ngủ rồi, nguyên thần cũng rơi vào trạng thái ngủ đông, nhưng vẫn cảm nhận được một đợt chấn động.
Đó là chấn động truyền đến từ khế ước thần hồn giữa vợ chồng.
Uyển Thu đã xảy ra chuyện.
Nỗi đau đớn tột cùng bao phủ lấy cô ta, giống như có một cái vuốt sắc hung hăng bóp nghẹt lấy cổ họng, khiến cô ta không thể thở được và cũng không thể nói nên lời.
Chính cô ta, chính cô ta là người muốn Lăng Vân đi vá trời.
Chính cô ta, chính cô ta đã rước gã sát thần này tới, làm hại tính mạng của Lăng Vân.
Trong thời khắc nước sôi lửa bỏng, trong đầu Lăng Vân hiện lên vô số suy nghĩ.
Có điều hắn ta hiểu rõ, việc quan trọng nhất lúc này là phải giúp vợ mình thoát thân.
Trước mặt kẻ mạnh, muốn bóp nát phù độn quang để cả hai người cùng trốn đi là điều không thể.
Vì sao, vì sao kẻ đó lại xuất hiện vào lúc này, đúng vào lúc hắn ta mới vừa vá trời, thần thức cạn kiệt, không có chút sức lực phản kháng nào.
Nếu không vì thế thì chắc chắn hắn ta cũng có sức để chiến một trận, hoặc ít nhất là có thể kéo dài thời gian để Uyên Thu rời khỏi đây an toàn.
Lăng Vân tức giận cực độ, nói:
Ngươi, ngươi cũng đã lấy được thẻ Thiên Cơ, lĩnh ngộ được trận pháp Càn Khôn.

Ngươi thấy ta đã vá trời, biết tình hình hiện tại của ta rồi mới ra tay.

Hắn ta ngã quỵ, đầu gối khuỵu xuống chống đỡ cơ thể chưa hoàn toàn đổ gục, đầu dựa vào chân của Uyên Thu.
Uyển Thu cảm thấy trái tim mình và biển ý thức đều đã trở nên trống rỗng.
Cô ta đã không còn cảm nhận được chồng mình nữa.
Không cẩn thận chút thì sẽ dịch chuyển thẳng vào trong gió bão như không, vậy mới thực sự là không còn đường sống.
Quả nhiên, lá cờ cuối cùng cũng chỉ có thể ngăn cản được đối phương trong giây lát.
Dường như chỉ trong chớp mắt, hãn đã xé rách lá cờ
yêu
, cầm kiểm lao tới.
Đối phương có thực lực quá mạnh, đến đây chắc hẳn cũng không có ý đồ tốt đẹp gì.
Ngoài Nam Cung Ly và Thiệu Lưu Tiên ra, hắn ta không thể nghĩ ra được kẻ nào có thể đuổi giết được đến tận Long Cung, mà cả hai người đó đều đã chết.
Không đúng, ngay cả họ cũng không thể làm được, lẽ nào, kẻ này chính là hung thủ giết chết hai người đó?
Tinh thần rã rời, sức lực cạn kiệt, cơ thể vừa nặng nề vừa cứng nhắc, lúc này hắn ta đang cố gắng tập trung ý thức, muốn cơ thể mình cử động lại.
Cử động đi!
Cử động!
Có chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt Lăng Vân, tuy nó không nóng bỏng nhưng lại giống như ngọn lửa thiêu đốt tâm can hắn ta, khiến hắn ngồi bật dậy, mở to đôi mắt đầy tơ máu.
Bảy lá cờ trận tức khắc bay ra từ trong tay hắn ta.
Mỗi một lá cờ trận chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng sau khi trải ra lại có ảo ảnh cao đến mười trượng.

Đừng giết chàng!
Nỗi đau đớn khiến Uyển Thu tỉnh táo lại,
Vì vá trời mà phu quân đã tiêu hao hết6 thần thức.
Đương nhiên việc chàng giết trăm vạn tín đồ là sai, nhưng chàng cũng đang góp sức vá trời
Mặc dù U5yển Thu thương cho những tín đồ vì cô ta mà chết.
Nhưng đối với cô ta, phu quân quan trọng hơn.

Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bóp nát nó đi.
Lăng Vân khó khăn lắm mới hồi phục lại được một chút thần thức để truyền âm, giọng nói bộc phát ngay trong biển ý thức của cô ta.
Nhưng Uyển Thu không bóp nát nó,
Vợ chồng ta đều là đại tông sư trận pháp, sau này có thể tu sửa vết nứt, vá trời.
Tiền bối là người quang minh chính đại, cầu xin tiền bối hãy cho hai ta cơ hội lập công chuộc tội.
Cô ta phải sống, đứa con phải sống, phu quân cũng phải sống.
Nếu không hắn không cần chờ đợi bên ngoài, cứ thế xông vào là được.
Nhưng hắn đã đợi, điều đó chứng tỏ hắn không chắc chắn giết được mình.
Thế nhưng sao hắn có thể tính được mình sẽ ra tay vá trời?
Thanh kiếm đó đâm xuyên qua tim Lăng Vân, ánh sáng xanh xâm nhập vào trong biển ý thức của hắn ta.
Lăng Vân phun ra một ngụm máu tươi.
Cho đến tận lúc này, hắn ta vẫn cố quay đầu lại, nhìn Uyển Thu đã nước mắt giàn giụa, thì thào nói:
Bóp, bóp nát nó ngay đi...
Uyển Thu đã không nói nên lời.
Bây giờ nghĩ những chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa, linh khí và biển ý thức của Lăng Vân đã cạn kiệt, lúc này hắn ta giống như cá nằm trên thớt, hoàn toàn không có bao nhiêu sức lực để phản kháng.
Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm của đối phương và từng luồng sáng xanh lục đánh tới.
Đây là một tên ma đầu diệt thế, nhưng trong kiếm lại có khí thế chính nghĩa cuồn cuộn, đúng là nực cười tột độ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, trong mắt hắn ta đã trải qua gió sương mưa tuyết, cuối cùng hóa thành dòng nước mùa xuân ấm áp, ở đó phản chiếu nỗi nhớ thương vô tận của hắn ta dành cho người vợ và đứa con chưa chào đời.
Hắn ta muốn nắm lấy tay của Uyển Thu.
Tay đưa lên rồi lại vô lực buông xuống.
Hắn ta không biết lá cờ cuối cùng này có thể cầm chân đối phương trong bao lâu, sáu lá cờ phía trước đã không ngăn cản được bước chân hắn.
Người như thế này, hoàn toàn không thể đối chọi.
Hắn ta chỉ có thể nổi giận với Uyển Thu,
Nàng mau bóp nát nó đi.
Hiện giờ hư không bất ổn, khắp nơi đều có vết nứt, nếu không cho phù đến quang chút thời gian nào để tích trữ linh khí thì e rằng sẽ xảy ra chuyện.
Sống thì cùng sống mà chết thì cùng chết.
Lăng Vân chau mày, lúc này rồi nàng ấy còn nói gì vậy? Hắn ta thấy bảy lá cờ của mình không ngăn cản được bước chân của đối phương.
Người đó từ xa đến gần, nhanh chóng xuyên qua sáu lá cờ tham, sân, si, hận, ác, dục, và đã đứng trước lá cờ cuối cùng.
Hắn ta phải chặn đối phương lại giúp Uyển Thu, để nàng có thể rời xa nơi này một cách nhanh chóng và thuận lợi thông qua một kẽ nứt hư không ổn định.
Uyển Thu nhận thấy có vật gì đó được đặt vào trong tay mình.
Nó bị máu trong lòng bàn tay cô ta nhuộm đỏ.
Những lá cờ lớn bao vây lấy Khương Chỉ Khanh, đồng thời có một lá đứng chắn phía trước Lăng Vân và Uyên Thu.
Một tay hắn ta năm lấy Uyển Thu, rồi nhét một lá phù độn quang cấp cao nhất vào tay cô ta, nói:
Nàng đi trước đi.

Mặc dù thần thức cạn kiệt nên không biết nhiều về người mới đến, vừa mới tỉnh dậy lại càng không rõ tình hình, nhưng Lăng Vân biết rằng, kẻ có thể đuổi giết đến tận đây ắt hẳn không phải là người đơn giản.
Dường như hắn ta vừa nhắm mắt thì nguyên thần đã hoàn toàn biến mất.

Lúc này Uyển Thu nghĩ vì sao khi đó bọn họ không lập khế ước khắc nghiệt nhất để khi hắn ta chết rồi, cô ta cũng chết theo, vậy có phải tốt hơn không.

Hiện giờ, cô ta đã chậm hơn một bước.

Uyển Thu đứng sững người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.