Chương 686: Chiêu mộ


Còn về lối thoát mà cậu bé đã nói sau đó, Cô Lãm lại phải đưa ra sự chọn lựa, thật sự rất khó.


Thiệu Lưu Tiên và Nam Cung Ly cũng k8hông tin ta.
Thiên Sinh không tiếp tục dây dưa về vấn đề này, nó chỉ nói:
Nếu ngươi không tin, thì đi đi, ta muốn ở đây một mình.

Biển 3Tiểu Quỳnh không phải chỗ của ngươi.
Cổ Lâm cười giễu một tiếng, đoạn nói.

Thiên Sinh khẽ gật đầu,
Ngươi nói cũng đúng.

Hãn đành phải bằng giọng nói:
Để cha đi hỏi.
Liễu Loạn Ngữ nói dứt câu thì tiến về phía trước, nhưng mới đi được hai bước đã bị Khang Khang túm chặt tay áo,
Đừng, cha đừng đi nữa.
Tuy rất muốn biết, nhưng Khang Khang vẫn thương cha mình lắm.
Cuộc nói chuyện của bọn họ không giấu được Mục Cẩm Vân.
Hắn thấy rất phiền, chỉ muốn đạp mấy người này xuống thuyền cho rồi.
Thôi vậy, chăm sóc nó vài hôm trước đã, ả sẽ từ từ suy nghĩ về con đường kế tiếp.

Sông Khô Thủy, châu Cẩm.
Bây giờ cơ thể nó rất yếu, ngay cả việc rời khỏi đảo Trục Nhật cũng hơi khó khăn.
Trên đảo vẫn còn một chiếc thuyền nhỏ, chắc là thuyền mà hai vợ chồng họ dùng khi du ngoạn, giờ được neo ở bên bờ biển.

Ngươi đi đâu thế?
Cổ Lâm ở phía sau hỏi to.
Người vừa lên thuyền, thuyền đã tự trôi đi trên mặt biển.
Con thuyền lắc lư trái phải theo nhịp sóng vỗ, giúp Thiên Sinh vốn đã kiệt quệ tinh lực cảm thấy thoải mái hơn lúc nào hết, cậu bé bất giác thiếp đi.
Cổ Lâm không động đến phần mộ của Uyên Thu và Lăng Vân.
Sau khi đến đó, hắn phải thay nàng chăm sóc Nữ vương, giải quyết chuyện ở trường học.
Sau khi xử lý chuyện ở thành Thất Tinh xong, hắn còn phải đến giới tu chân.

Vì sao Củ cải đại tiên không trở về cùng chúng ta ạ?
Khang Khang hỏi nhỏ.
Nhưng trận pháp ấy có thể chống chịu được bao lâu, Ân Chính không dám nghĩ đến.
Đây là mối họa của toàn thiên hạ, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Mà những chuyện xảy ra hiện tại, có chuyện nào không phải họa của thiên hạ cơ chứ? Hai vị nghi chủ đều đã lìa đời, Ma quân Phệ Hồn rõ ràng không muốn ra mặt, bây giờ chuyện gì cũng do y giải quyết.
Khi đã ngà say, ả đứng dậy, miệng lẩm bẩm:
Thật ra thì bây giờ thiên hạ đã như vậy rồi, có lẽ vài ngày nữa ta cũng sẽ đi tìm các ngươi thôi.
Đến lúc đó nhớ phải sắp xếp cho ta nhé, ta muốn làm hàng xóm của các ngươi.

Hức!
Á vừa nấc lên vừa đi ra ngoài, đến bãi cát của đảo Trục Nhật thì nhìn thấy con thuyền nhỏ kia đang trôi quanh đảo, nhóc Thiên Sinh bảo muốn rời đi thì vẫn đang nằm ngủ trên thuyền.
Nó lãng phí cả buổi trời, rốt cuộc nãy giờ thuyền chỉ bơi vòng vòng quanh đảo.
Các đại sư trận pháp của Chính Nhất giới đang dựng một lá chắn phòng ngự ở nơi này.
Trước mắt bọn họ đã nhận được lệnh phải xây dựng ải Sơn Hà bằng tốc độ nhanh nhất có thể để ngăn chặn Thiên Ma ngoại vực.
Chỉ mất vài ngày, một bức tường thành rất cao đã được dựng lên trên sông Khô Thủy, ngăn cách toàn bộ châu Cẩm với bên ngoài.

Kẻ nào trái lệnh, chém!
Ấy vậy mà vào thời điểm này, ngoại vực lại vô cùng yên tĩnh.
Sau khi hoàn toàn dung hòa vào giới tu chân, đám trùng Huyết Duyên điên rồ ấy đã thu mình lại nhiều.
Tuy vẫn chưa ngừng tấn công hắn, nhưng chúng cũng không còn hung tợn như trước.
9Cậu bé muốn đứng dậy, kết quả là vừa đứng lên đã thấy hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa lại ngã xuống.
Sau khi lảo đảo một hồi mới đ6ứng vững được, Thiên Sinh nói:
Nếu ở thời khắc cuối cùng Uyên Thu vẫn nghĩ đến người, vậy người hãy thay cô ta bảo vệ Long Cung cho tốt.
5Tiếp theo đó, cậu bé hành lễ thêm lần nữa trước mộ của Lăng Vân và Uyển Thu:
Phần mộ này ta chỉ đắp được đơn giản, cũng không có đồ gì để cúng bái...
Cậu bé vẫn chưa nói hết, nhưng phần còn lại, hẳn là Cổ Lâm có thể hiểu được.
Thiên Sinh làm xong mấy việc này thì rời đi.

Châu Cẩm.
Thiên Sinh trả lời, đầu vẫn không ngoảnh lại.
Cậu bé dốc hết sức lực đẩy con thuyền ra biển, sau đó trèo lên thuyền.
Vì cơ thể mệt mỏi quá độ nên nó chỉ có thể nằm ngửa thở dốc.
Cả vùng đất đó cùng với những sinh linh chưa kịp rời khỏi đều bị vứt bỏ hoàn toàn.
Ở nơi cao nhất của tường thành có một đài đốt lửa, trên đài có dựng một tấm gương.
Gương báu đổi diện với châu Cẩm, có thể soi tỏ khu vực xuất hiện trong đó.
Y giải quyết được gì, chẳng lẽ y có thể một mình ra ngoại vực thăm dò, một mình chém Thiên Ma sao? Giờ đây chỉ có thể xây dựng tường thành phòng ngự này thêm vững chắc, tập hợp các tu sĩ cấp cao đến trấn giữ ải Sơn Hà, ngăn chặn sự xâm lăng của Thiên Ma.
Ân Chính còn liên tục ra lệnh chiêu mộ với gần như tất cả tu sĩ thuộc cấp Thiên Tiên trung kỳ trở lên của Chính Nhất giới.
Lần này, thái độ củay còn cứng rắn hơn.
Liễu Loạn Ngữ cũng không dám đến gần.
Hôm nay Mục Cẩm Vân cực kỳ lạnh lùng, nhìn lâu chút mà hắn đã thấy cóng hết cả người.
Nhưng Liễu Loạn Ngữ lại không nỡ từ chối lời thỉnh cầu của Khang Khang, dù sao hắn cũng yêu thương cậu bé hết mực.
Ả còn lục được một đối khóa ngọc ở trong góc, bèn lấy ra rồi chôn xuống đất.

Ngươi có thai mà bây giờ ta mới biết.

Đôi khóa này, vốn định cho ngươi một cái, còn ta đeo một cái, bây giờ ta tặng nó cho ngươi và đứa bé

Đi về nơi ấy cũng bình an nhé.
Ả cầm một bầu rượu, tưới một đường trước phần mộ.
Sau đó ả lấy một bầu cho mình, ngửa cổ rót rượu vào miệng, chẳng bao lâu đã cảm thấy hơi chóng mặt hoa mắt.
Giờ nó thế này mà vẫn còn muốn đến châu Cẩm sao? Sợ là vừa ra khỏi biển Tiểu Quỳnh thì đã bị ăn sạch sẽ không chừa miếng xương nào.
Ả nên làm gì bây giờ? Tìm một nơi để trốn, hay là đến châu Cẩm cùng Thiên Sinh? Nhưng ả đã từ chối lệnh chiêu mộ về châu Cẩm của Ân giới chủ, nếu giờ đi châu Cẩm, há chẳng phải nộp mình chịu phạt ư? Ả không muốn đến chầu Cẩm cho lắm.
Nhưng ả không thể mặc kệ Thiên Sinh - người đã chôn cất cho Uyển Thu được.
Giờ giới chủ Ân Chính của Chính Nhất giới đang thông qua tấm gương báu để nhìn về phía vùng ngoại vực đã hợp lại với giới tu chân.
Y từng tham gia vào đợt vây quét Thiên Ma ngoại vực năm xưa, biết rõ điểm mạnh của Thiên Ma.
Bây giờ Thiên Ma sắp đến nhưng sự áp chế của thiên đạo không còn nữa, nếu năng lực của chúng không còn bị ràng buộc bởi sức mạnh quy tắc thì liệu ai có thể ngăn chặn bọn chúng đây? May mà hiện giờ, có vẻ như chúng đã bị trận pháp giam cầm, không thể tiến vào địa giới châu Cẩm.
Một nhà ba người đã ngủ yên, ả không thể quấy nhiễu họ nữa.
Ả chỉ bố trí thêm vô số tầng trận pháp ở bên ngoài.
Sau khi xong xuôi, ả mới lục lọi trong pháp bảo trữ vật của mình, tìm lấy một ít linh quả và vài bầu rượu mạnh ra.
Cậu bé đã thử dùng niệm lực để kêu gọi, muốn niệm lực của Củ cải đại tiên đáp xuống đây nhưng không nhận được hồi âm, điều này khiến cậu bé rất lo.
Trước đó không phải ngài đã nói, chờ xong việc thì ngài sẽ về hoàng thành cùng mọi người sao? Mục Cẩm Vân vẫn đứng yên trên mũi truyền.
Cậu bé lặng lẽ liếc nhìn hắn mấy lần nhưng rồi vẫn không dám bước đến đó, chỉ biết khẽ khàng kéo tay áo cha mình, muốn cha hỏi giúp.
Luông sức mạnh làm bọn chúng lao động bất an, cũng khiến chúng cảm nhận được hy vọng, đã biến mất.
Thêm nữa là mệnh lệnh mà lãnh chúa để lại trong nguyên thân đã được hoàn thành, giờ chúng đã khôi phục được chút lý trí.
Và một tin tức đã được lan truyền trong thần thức của bọn chúng.
Mà vào lúc này, nhóm Nam Ly Nguyệt đều đã được hộ tống đến hoàng thành Thất Tinh.
Mục Cẩm Vân không hề muốn rời xa Tô Lâm An, thế nhưng nàng đã sắp xếp cho hắn rất nhiều việc, hắn không thể không làm.
Việc đầu tiên, chính là hộ tống đám người Nam Ly Nguyệt đến hoàng thành.
Kẻ thiết lập trận pháp giam cầm bọn chúng, đã bị giam trong trận.
Đám trùng Huyết Duyên yên tĩnh trở lại, các tướng sĩ bảo vệ thành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người nhanh chóng kiểm kê thương vong, nhân cơ hội tranh thủ chỉnh đốn lại đội ngũ, cố gắng nghỉ ngơi lấy lại sức trước đợt tấn công kế tiếp.
Sông Khô Thủy không có nước, đã khô cạn từ lâu.
Con sông này trở thành nơi giáp giới giữa châu Cẩm và châu Lục, cũng không cần phải dựng bia làm mốc.
Hiện giờ, sông Khô Thủy đang được bố trí trận pháp.
Chính vì muốn bảo vệ đám người này nên nàng mới liều mạng như vậy.

Tâm trạng của Mục Cẩm Vân lại càng tệ, luồng khí lạnh lẽo xung quanh cơ thể hắn càng dày đặc hơn, lần này thì mấy người còn lại trên thuyền đều sắp không chịu nổi nữa.

Biểu hiện của Khang Khang cực kỳ rõ ràng.

Bây giờ cậu bé chỉ là một bộ xương đang mặc quần áo, vừa giật mình run lên thì các khớp xương toàn thân đều kêu vang
răng rác
.

Nam Ly Nguyệt lấy hết can đảm, định bụng xin hắn thương tình.

Nào ngờ Mục Cấm Vân chợt quay đầu lại, lạnh lùng nói:
Trong lúc củng cố trận pháp, thần thức của nàng ấy đã được tăng mạnh.

Hiện giờ nàng ấy đang đột phá thăng cấp, không thể làm phiền.
Trong hốc mắt của Khang Khang bỗng bừng lên một đốm lửa nhỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.