Chương 695: Tự cứu


Khương Chỉ Khanh bị nó quấn lại bằng dây xích và kéo đi.

Ấn Công Đức không muốn hắn chết nên dùng linh khí nuôi dưỡng cơ thể và nguyên thần8 của hắn, giữ mạng sống cho hắn.

Hắn căm thanh kiếm trong tay xuống mặt đất, muốn ngăn cản bước tiến của cự thú Hỗn Độn, nhưng không có tá3c dụng gì.
Nhưng sự thật là như vậy sao? Dọc đường đi, y cũng không thấy Ma quân Phệ Hồn phải chịu đựng bao nhiêu giày vò do niệm lực cắn trả.
Trái lại, rất nhiều lần bản thân y đều đau đớn cùng cực.
Ở ải Sơn Hà, Ân Chính nói:
Ngươi muốn đi thật sao?
Đã đến đây rồi, chắc tất cả những gì mà Tô Tiễn nói đều là sự thật.
Y chỉ có thể theo dõi ông ta sát sao, đề phòng ông ta giở trò trong Chính Nhất giới.
Chẳng qua bây giờ trơ mắt nhìn đám người đó đến ải Sơn Hà của châu Cẩm, suốt dọc đường không hề sinh sự, tâm trạng Ân Chính lại trở nên hết sức phức tạp.
Y và Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn là đối thủ đã nhiều năm.
Nó rống lên một tiếng, làm ánh sáng xanh tan tành.
Lá của ấn Công Đức rung cả lên, mắt thường cũng có thể thấy lá xanh đã nhạt màu đi rất nhiều.
Chẳng qua con ấn bị thương mà vẫn không tức giận.
Đây là nguyện vọng ban đầu của y, nhưng y đã quên đi nó từ rất lâu rồi.
Chẳng qua, dù cho như vậy thì y cũng cảm thấy tín đồ của Chính Nhất giới hạnh phúc hơn nhiều so với hai giời còn lại.
Y vẫn luôn cảm thấy, mọi người đều phải chịu nỗi đau do niệm lực cắn trả, nhưng chắc chắn y sẽ dễ chịu hơn so với Ma quân Phệ Hồn.
Hắn không đủ sức để ngăn cản mọi thứ xảy ra.
Lúc này, Khương Chỉ Khanh đột nhiên nghĩ, liệu Tô Lâm An có thể ngăn cản n9ó được không? Không thể trì hoãn tiếp được nữa.
Nhân lúc nó vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhân lúc ẩn Công Đức vẫn chưa thật sự trở thà6nh ma thần, đảo lộn trời đất, phải khiến nó đi đến chỗ của Tô Lâm An, để nó bị bọn họ đánh tan tác.
Khương Chỉ Khanh:
Nó là hung linh được sinh ra từ quy tắc của ngươi, nhưng lại không hoàn toàn bị người không chế.
Lẽ nào, ngươi cũng đã từng vi phạm quy tắc?
Ấn Công Đức không trả lời.
Khương Chỉ Khanh đã đoán đúng.
Bây giờ, nó đã có tư tưởng, có cảm xúc, là một sinh mệnh đích thực.
Việc nó phải làm trước mắt là tìm ra lý do, tại sao cự thú Hỗn Độn lại đột nhiên mất kiểm soát.
Một đốm sáng xanh bắn ra từ ấn Công Đức, bay vào trong cánh cửa Hỗn Độn.
Phải có người cùng chia sẻ áp lực, cùng cố gắng cứu lấy thiên địa đang sắp đổ sập này.
Y có thể nghĩ được như vậy, nhưng lại không biết Ma quân Phệ Hồn rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Ông ta nói ông ta muốn sang thám thính tình hình Thiên Ma ở ngoại vực, Ân Chính hoàn toàn không thể chấp nhận được lý do này.
Cự thú Hỗn Độn dường như nghe thấy tiếng của một người phụ nữ.
Âm thanh vang lên trong đầu nó, cực kỳ yếu ớt lại liên tục vọng lại, quanh quẩn không tan đi, như có một cây đinh cắm vào đầu nó, không thể nhổ ra được.
Lúc nó đang đau khô thì nhìn thấy một đốm sáng xanh tiến vào.
Ấn Công Đức sẽ không lựa chọn đến gây chuyện với đám Tô Lâm An vào lúc này, việc nó cần làm bây giờ chỉ có một, đợi.
Đợi Nữ vương Thiên Ma chết đi, đợi cự thú Hỗn Độn hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh, rồi tất cả những việc sau này ắt sẽ tự thành công.
Mục Cẩm Vân dắt theo một nhóm đại sư trận pháp tiến về ngoại vực.
Ấn Công Đức:
Ha ha.

Sớm muộn gì mà thôi, trò khích tướng của ngươi không có tác dụng đâu.
Đợi đến khi cự thú Hỗn Độn hoàn toàn chịu sự khống chế của nó, nó sẽ lập tức đi tìm bọn họ! Đối với nó thì hai kẻ đó chính là tế phẩm tốt nhất, có thể giúp nó ngồi lên vị trí của thần.
Nhưng đúng lúc này, cự thú Hỗn Độn lại không nghe theo lệnh của nó nữa.
Bất kể nó điều khiển thể nào thì con thú lớn vẫn không động đậy.
Nguyên thần của họ còn gắn kết với nhau.
Vì vậy, chỉ cần bà ta chết hẳn thì mọi vấn đề tự khắc sẽ được giải quyết.
Nữ vương Thiên Ma bị phong ấn nhiều năm ở giới tu chân, ẩn Công Đức biết rất rõ bà ta yếu ớt tới mức nào.
Không thế cho nó thêm cơ hội để nuốt c5hửng những sinh linh khác rồi tăng cấp nữa.
Khương Chỉ Khanh hừ lạnh,
Giết những sinh linh này cũng vô dụng, kẻ ngươi cần tìm là bọn họ.
Tô Lâm An, Mục Cẩm Vân.
Một người là còn cung của Thiên đạo, còn một người thì như ác ma sống lại.
Bọn họ không đông, nếu y dùng hết sức mạnh của cả giới thì có thể làm Ma quân Phệ Hồn có đi mà không có về.
Từ đó về sau, cả thiên hạ sẽ là của một mình y.
Nhưng thiên hạ bây giờ, dù cho là của một mình, thì cũng có tác dụng gì? Trở thành đệ nhất, rồi chết trong im lặng giống như Nam Cung Ly sao? Đến bây giờ cũng không biết thứ hung tà đáng sợ đó đang lẩn trốn ở đâu.
Nhưng Ma quân Phệ Hồn thật sự đã đến, trước khi đến còn thông báo trước, nghênh ngang dắt theo một đám đại sư trận pháp tiến vào chính Nhất giới.
Hai bên đều không có ý định nói chuyện với nhau, đợi đến khi đến được ải Sơn Hà của châu Cẩm thì Ân Chính nói:
Người nghiêm túc chứ?
Y đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều lần.
Chân thân của Ma quân Phệ Hồn tiến vào chính Nhất giới.
Y lấy một bình rượu ra rồi nói:
Kính ngươi, đi đường thuận lợi, khải hoàn trở về.
Tô Tiễn không nhận mà chỉ cười và nói:
Gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ ra đi chẳng trở về.
Tu sĩ Chính Nhất giới đột nhiên cảm thấy bị tráng, trong lòng mọi người đều thấy hơi buồn bã, khó chịu.
Họ giám sát tu sĩ Ma giới suốt chặng đường, ai ngờ bọn họ lại thật sự đang đi đối phó với Thiên Ma chứ? Những tu sĩ khác của Ma giới đều không nói gì, nhưng cũng không dám làm mất mặt Ma quân của mình.
Chỉ có Mục Cẩm Vân là không vui.
Nếu ông ta muốn gây chuyện thì đã bắt đầu từ lâu rồi, không thể nào đến châu Cẩm rồi mà vẫn chưa có động tĩnh.

Đương nhiên là muốn đi!
Ma quân Phệ Hồn liếc y một cái, ông ta đứng trên ải Sơn Hà nhìn về phía xa, vẻ mặt rất nghiêm nghị:
Có vài việc, dù sao cũng phải có người làm Giây phút đó, ông ta mặc đồ đen đứng trên tường thành, ống tay áo bay phần phật trong gió.
Trước mặt ông ta, Ân Chính cũng tự thấy hơi hổ thẹn.
Đây đều là những lính vá trời mà hắn bắt được, không thể thiếu người nào.
Ma quân Phệ Hồn đã đánh tiếng với giới chủ của Chính Nhất giới từ trước, thế nên từ khi bắt đầu tiến vào cột mốc giới của Chính Nhất giới, đám người bọn họ đã bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm.
Đến bản thân giới chủ Ân Chính cũng đích thân đến, hộ tống bọn họ tiến về châu Cấm.
Nó cảm thấy bản thân càng lúc càng nóng nảy, cực đoan.
Nhưng đây cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Trước đây nó chỉ là một công cụ, hệt như một cây thước hay một cán cân không có sinh mệnh.
Bây giờ phần phía trên vốn đã yếu thế, nó cũng đã lựa chọn con đường khác, không còn để tâm đến việc trắng và đen có cân bằng hay không nữa.
Bây giờ nó đã biết rõ nguyên nhân, chỉ cần giải quyết vấn đề đang tồn tại thì có thể làm cự thú hoàn toàn nghe lời.
Người phụ nữ đó từng thành thân với con thú này và có một đứa con gái.
Nguyên thần của bà ta cũng bị ảnh hưởng bởi cự thú Hỗn Độn, bị cắn nuốt sức mạnh thần hồn từng chút một.
Không bao lâu nữa, bà ta sẽ như đèn cạn dầu.
Nó hoàn toàn không cần ra tay, Nữ vương Thiên Ma cũng sẽ chết.
Danh tiếng của Ma quân Phệ Hồn rất tệ, mọi người đều cảm thấy ông ta lòng dạ nham hiểm, thủ đoạn độc ác, là tà tu ma đạo, coi mạng người như cỏ rác.
Còn y thì tự xưng là đại năng chính đạo, lúc còn trẻ hành hiệp trượng nghĩa, rất có tiếng tăm, sau này khi y lên làm giới chủ thì tên Nhất giới cũng được đổi thành Chính Nhất giới.
Mặc dù chính nghĩa không thể trải khắp thiên hạ, nhưng trong thế giới mày canh giữ thì chính nghĩa sẽ tồn tại.
Việc thế này chưa từng xảy ra trước đây.
Sau khi nghi chủ chết đi, hai người họ cũng xem như là hai đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
Theo lý mà nói, ai cũng không dám xuất hiện trên địa bàn của đối phương.
Hắn nhìn mấy đại sư trận pháp đang gia cố ải Sơn Hà, nghĩ thầm:
Người này, người này, mấy người này đều không tồi, ép họ cùng xông qua ải?
Tô Tiên tinh mắt, cảm giác thấy Mục Cẩm Vân có ý đồ khác thì lập tức nói:
Ân Chính, người xem ta đã đi rồi, ngươi không phái vài đại sư trận pháp đi cùng với ta sao?



Mặc dù việc thám thính tình hình của kẻ địch quan trọng, nhưng việc canh giữ biên ải còn quan trọng hơn.

Đây là hành lang phòng hộ duy nhất của giới tu chân, chúng ta nhất định phải canh giữ nó thật cẩn thận!


Mặc dù rất kính phục các người, nhưng chúng ta sẽ không đi cùng đầu.

Ma quân Phệ Hồn ho khẽ,
Vậy chúng ta đi trước đây.

Lúc này có Ân Chính ở đây, đánh nhau thì động tĩnh quá lớn.

Trời vốn đã rách vậy rồi, đừng giày vò nó một cách vô nghĩa nữa.
Ông ta truyền âm cho Mục Cẩm Vân,
Đi trước đã, đi trước đã.
Mục Cẩm Vân cũng không phải kẻ ngốc, hắn gật đầu rồi cùng mọi người qua ải.

Đám người Ma giới thật sự đã đi về phía ngoại vực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.