Chương 696: Không thoải mái
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1912 chữ
- 2022-02-07 12:46:34
Kết quả chỉ thấy các tu sĩ Ma giới tiến thẳng vào ngoại vực mà chẳng thèm ngoái đầu lại.
Bọn họ cứ thể nghênh ngang đi vào, như th8ế không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.
Trước đây, họ ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy vô số tên khổng lồ liều mạng lao vào kết g3iới hòng xông ra ngoài.
Đúng là những lời đồn đại đã đi quá xa.
Vậy những lời đồn đại về những tên khổng lồ không ngừng gào thét và lao đầu vào kết giới là sao? Một vài người không biết về chân tướng của chuyện năm đó, nên cũng không hề biết gì về Thiên Ma, không biết đến chuyện huyết mạch thức tỉnh thì lúc này đầu óc đều mơ hồ, càng hiểu sâu sắc hơn về câu trăm nghe không bằng một thấy.
Có điều họ đi chưa được bao xa thì có ít trái cây bị ném qua.
Giờ đám tu sĩ Ma giới tiến thẳng vào mà vẫn chưa gặp phải mấy tên khổng lồ đó sao? Thiên Ma ngoại vực đã 9đi đâu hết rồi, sao chẳng thấy tên nào hết? Bọn họ trơ mắt nhìn tu sĩ Ma giới càng đi càng xa, cuối cùng vượt ra khỏi phạm vi mà thần thứ6c có thể quan sát, mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía giới chủ.
Tu vi của giới chủ Ân Chính cao nhất, thần thức rộng lớn nhấ5t, y có thể nhìn được xa hơn.
Một lúc sau, Ân Chính lắc đầu,
Bọn họ vào trong rồi.
Mọi người đều rất sốt ruột, nghĩ thầm rằng, giới chủ người nói như vậy chẳng phải là nói thừa sao.
Không nhìn thấy Thiên Ma.
Kỳ lạ, kỳ lạ thật.
Có Mục Cẩm Vân mở đường, quả thật không có võ giả sa đọa nào mù mắt mà xông lên, gần đây ngay cả trùng Huyết Duyên cũng yên phận hơn chút, không tiếp tục làm càn.
Hơn nữa tốc độ của họ rất nhanh.
Thường ngày Lê Nhã rất thích trồng hoa, nuôi linh thú, bây giờ nhìn thấy một vùng hoa tường vi vô cùng vô tận thì phấn khích đến mức hét lên.
Đám ong Tuyết Lê mà cô ta nuôi được xưng là linh phong cấp cao, chỉ hút mật hoa Tuyết Lê, thế mà lúc này cũng trở nên xao động.
Có vài con không kiềm chế nôi đã chui ra khỏi cây sáo Ngự Phong của cô ta, lao về phía biển hoa tường vi.
Kiếm khí cửa ra một vết rỉ cả máu trên ngực Ma quân Phệ Hồn.
Động tác của hắn quá nhanh, Ma quân Phệ Hồn không kịp đỡ.
Các tu sĩ Ma giới khác vừa nhìn thấy chuyện không lành thì nhao nhao chuẩn bị ra tay, nhưng lại bị Ma quân Phệ Hồn ngăn lại.
Ở chốn đào nguyên còn có cơ duyên, điều đó càng làm cho người ta rung động muôn phần.
Cô ta đã được trở về nhà.
Thiên Sinh có thể nhìn thấy mối quan hệ giữa Lê Nhã và ngoại vực, không cần dùng đến sức mạnh cũng có thể nhìn thấy ngay.
Điều này cho thấy, trong người Lê Nhã đang chảy dòng máu của tộc Thiên Ma.
Cuối cùng họ nghĩ, thôi thôi, bọn chúng cùng vào với phò mã, tạm thời bỏ qua cho chúng một lần, nhưng vẫn phải giám sát kỹ để tránh chủng lén làm điều ác.
Tu sĩ Ma giới:
...
Những trái cây này đã dồi dào linh khí lại còn ngon, sao lại không ném nữa thế? Sau khi băng qua mấy lớp phong tỏa của quân canh gác, Mục Cẩm Vân để mọi người tiếp tục dùng pháp bảo phi hành đi cho nhanh.
Dưới sự thúc giục của Mục Cẩm Vân, bọn họ đều dốc hết sức để di chuyển, không bao lâu thì đã đến được địa hạt của thành Mai Linh mộc bảo vệ của thành Mai chính là hoa linh Tường Vi lúc trước.
Nó dùng cành cây bảo vệ cả tòa thành, bởi thế tường thành ở vùng biên cương này đầy ngập hoa tường vi.
Những đóa hoa phủ kín tường, kéo dài miên man, không nhìn thấy điểm kết thúc, trông đầy mộng ảo.
Chặng đường ở vòng ngoài cùng là theo yêu cầu của võ giả thành Mai, họ không yên tâm về tu sĩ của giới tu chân.
Mục Cẩm Vân vốn có thể mặc kệ suy nghĩ của người khác, thế nhưng nghĩ đến việc bây giờ Tô Lâm An vẫn không có cách thoát ra, hắn đại diện cho Tô Lâm An nên phải suy nghĩ cho nàng nhiều hơn một chút.
Vì vậy hắn mới đồng ý, để võ giả ngoại vực buông bỏ phần nào thù hận trong lòng.
So ra thì trong thành Thất Tinh, diện tích của thành Mai nhỏ hơn một chút, đi từ biên ải đến trong thành cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Lúc bay ngoài thành, từ xa Lê Nhã đã nhìn thấy mấy bức tượng thần thời viễn cổ đứng sừng sững trong thành.
Họ là những vị thần mà các võ giả ngoại vực cần bái tổ lúc thức tỉnh sức mạnh huyết mạch.
Vốn dĩ ả luôn cảm thấy bất an, lo lắng sau khi đến đây thì sẽ toi mạng.
Bây giờ, nhìn thấy ngoại vực thật sự, ả đã yên tâm.
Nơi này có linh khí dồi dào hơn bên ngoài, so với bên ngoài thì bất cứ chỗ nào cũng có thể xem là đất lành.
Tiếp đó họ có hơi kinh ngạc, dường như những Thiên Ma này không giống với tưởng tượng của họ.
Thiên Ma chỉ có cơ thể cao to, vạm vỡ hơn chút, còn những thứ khác hoàn toàn tương tự với bọn họ.
Thiên Ma cũng không hung hãn hay đáng sợ gì, nhìn tướng mạo còn có phần thật thà, chất phác, tạo cho họ cảm giác to xác nhưng ngờ nghệch.
Lê Nhã vẫn hơi căng thẳng.
Sau khi phát hiện không có nguy hiểm, cô ta mới thả hết ong Tuyết Lê ra, đồng thời nói với giọng phấn khích:
Đây là ngoại vực sao? Không ngờ nó lại đẹp đến vậy? Trời ơi, ta thích nơi này, nơi này đẹp hơn hoang Hạ rất nhiều.
Vốn dĩ người vào thành phải bị kiểm tra và cách ly nhưng linh hoa Tường Vi đã đích thân kiểm tra cho bọn họ, thế nên cả đoàn được cho qua luôn, tiến thẳng vào thành Mai.
Vừa đi qua bức tường bao được tạo thành bởi vô số dây leo, mọi người đã nhìn thấy Thiên Ma ngoại vực đích thực.
Tu sĩ Ma giới cảm thấy Thiên Ma của ngoại vực không giống với lời đồn, không ngờ, võ giả ngoại vực cũng có suy nghĩ tương tự đối với tu sĩ Ma giới.
Nữ vương bị chính đám tu sĩ giới tu chân giày vò đến thê thảm như vậy, lúc đó, những tộc nhân đi cùng bà đều bị tiêu tan hồn phách ở giới tu chân, thân xác cũng không thể trở về quê cũ.
Sao đám người này dám đặt chân lên đất của họ!
Lẽ nào, trên thực tế chuyện đó không có liên quan đến những người này.
Bọn chúng không thẹn với lòng nên mới dám tới đây, còn vẫy tay và cười với họ? Họ ném đồ vật vào người khác, người khác còn cười đáp trả.
Vốn dĩ phần lớn võ giả ngoại vực đều có tính cách thân thiện, thế này thì họ lại cảm thấy hơi áy náy trong lòng.
Không chỉ vậy, ở ngoại vực này lại còn không có niệm lực gì hết, dường như niệm lực của ả đã bị áp chế, tạm thời không thể thi triển được.
Điều làm ả phần chân nhất là tình trạng niệm lực cắn trả cũng đã được giảm hẳn sau khi đến đây.
Cá người á cực kỳ thoải mái, chỉ trách bản thân không đến sớm hơn! Bây giờ khắp thiên hạ đều vô cùng nguy hiểm, ngoại vực này quả thực là chốn thể ngoại đào nguyên.
Cô ta nhìn từ trên trời, chỉ cảm thấy thân hắn cũng bị thu hút, trạng thái hơi không ổn, da dẻ ửng đỏ như đang phát sốt.
Lê Nhã!
Lẽ nào mấy quả ăn phải lúc nãy có độc? Thiên Sinh ngồi khoanh chân trên mặt đất.
Nó không mở mắt ra mà nói:
Chỉ là cơ duyên đến mà thôi.
Cổ Lâm ở bên cạnh lập tức tò mò hỏi:
Cơ duyên gì?
Có phần của ả hay không.
Thường Huy đứng bên cạnh nghĩ thầm:
Có thể trách ai chứ? Chỉ trách Ma quân miệng thối, cứ muốn vuốt râu hùm.
Nhưng mà dù sao cũng chỉ là nói đùa thôi, không vừa ý cái đã vung kiếm, Mục Cẩm Vân cũng hơi ngông cuồng rồi đấy.
Chẳng qua kiểm đó không ai tránh được, nghĩ kỹ lại thì hắn thật sự có quyền để ngông cuồng đó chứ.
Dù sao thì lúc Mục Cẩm Vân ra tay, cũng như các tu sĩ Ma giới chuẩn bị đánh trả, thì những võ giả ngoại vực trông có vẻ bình thường ở xung quanh đều phát ra khí thế kinh người.
Với thực lực của bọn họ, đương nhiên không bị trái cây đập trúng.
Mọi người còn tưởng là một nghi thức chào đón đặc biệt, còn cười hề hề và vẫy tay với đám ngốc đó.
Những người còn lại cầm đồ vật trong tay, nhìn thế thì cảm thấy ném cũng không đúng mà không ném cũng không phải.
Thiên Sinh nghĩ đến Vu tộc - bộ tộc đã biến mất khỏi giới tu chân, nhưng nó không nói tiếp.
Ba ngày sau sẽ có nghi thức thức tỉnh huyết mạch.
Mục Cẩm Vân tính ngày,
Đến lúc đó, để cô ta đi là được.
Thức tỉnh huyết mạch? Ý ngươi là Ma quân Phệ Hồn kinh ngạc nói:
Lê Nhã là con cháu đời sau của Thiên Ma ngoại vực sao?
Mục Cẩm Vân lạnh lùng liếc ông ta,
Thiên Ma?
Là một kẻ từng tham gia, cũng tức là một trong những tên đao phủ, thế mà ông ta còn không biết xấu hổ mà nhắc đến Thiên Ma.
Ma quân Phệ Hồn bị châm biếm cũng không thấy phiền, lại đổi chủ đề:
Này cháu trai, cháu gái lớn của ta ở đâu rồi?
Mục Cẩm Vân vung kiếm.
May mà không xảy ra chuyện gì.
Thái độ của đám tu sĩ Ma giới này cũng không tồi, còn có thể gặm mấy trái cây bị ném qua đó...
Chắc họ tưởng đó là quà tặng, Mục Cẩm Vân cũng không vạch trần.
Sát ý như ngưng tụ thành vật chất thật, hội tụ lại thành biển, ép về phía bọn họ như che trời lấp đất.
Đến mặt đất cũng xuất hiện cành cây, nhìn họ chằm chằm, đầy hung hãn.
Đây là ngoại vực, địa bàn của Mục Cẩm Vân.
Nếu họ đã đến đây thì nên dè dặt chút đi.
Lúc đến đã không có lựa chọn, đến rồi còn có thể lật ngược tình thế sao? Van xin Ma quân đừng nói cho sướng miệng nữa, bọn họ thật sự không chịu nổi.
Tô Lâm An đang duy trì trận pháp.
Mục Cẩm Vân chỉ những đại sư trận pháp khác,
Các ngươi đi theo ta.
Ma quân Phệ Hồn cũng muốn đi cùng nhưng bị từ chối một cách vô tình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.