Chương 699: Đại kết cục (1)
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1833 chữ
- 2022-02-07 12:46:30
Ân Chính đang đứng trên tường thành của ải Sơn Hà, nhìn đám người đông nghịt bên dưới.
Y nói:
Chuyến đi này nguy hiểm khó lư8ờng, nếu bây giờ ai muốn rút lui thì vẫn còn kịp.
Chẳng một ai lùi bước.
Giới tu chân đã từng chia năm xẻ bảy của ngày xưa, giờ đối mặt với thiên đạo loạn lạc, sụp đổ thì lại đồng lòng gắn kết.
Khoảnh khắc ấy, bóng hình Ân Chính vô cùng cao lớn, ánh tà dương nhuốm máu tăng thêm phần bi tráng.
Nhìn hắn không mạnh lắm, chúng ta.
Có người không muốn ngồi im chờ chết, định thuyết phục người khác chung tay hành động.
Một hai người động đậy thì sẽ bị dây xích trói hồn.
Pháp bảo của gã là dây xích, gã vừa móc nó ra thì đã nghe thấy tiếng
lách cách
vang lên.
Bàn tay đang nắm dây xích của Phương Giáp thoáng chững lại.
Bởi vì, bóng tối ấy đang cắn nuốt hắn, như muốn hòa làm một thế với hắn.
Đến lúc nhìn rõ cái bóng đen ấy thì đám người như rơi xuống hầm bằng, toàn thân lạnh buốt.
Những suy nghĩ ích kỷ khác, dù có tồn tại cũng bị chôn sâu dưới đáy lòng, không dám lộ ra ngoài sáng, e rằng khoảng tối bé nhỏ ấy vừa xuất hiện thì đã bị hào quang rợp trời chiếu rọi, không còn chỗ để ẩn nấp, và sẽ hoàn toàn biến mất sạch sẽ.
Một lũ ngu xuẩn.
Kẻ vẫn ở lại trong ải kia mắt đỏ ngầu, hệt như dã thú bị giam cầm trong bức tường.
Những người bên cạnh khiếp sợ đến đờ đẫn.
Sao lại thế này! Gã cũng là tu sĩ Thiên Tiên, đang sống sờ sờ lại bị kẻ khác kéo nguyên thần ra khỏi người ư? Chuyện này...
Các tu sĩ khác nhìn thấy thể thì giận dữ quát mắng:
Ngươi chê thiên đạo rách chưa đủ nhanh hay sao mà còn dám dùng phù độn quang!
Phù độn quang và trận truyền tống đều đã bị cấm sử dụng! Để thoát thân mà không màng đến việc gia tăng tốc độ sụp đổ của thiên đạo, cưỡng ép thi triển phù độn quang, gã không sợ mình sẽ bị kẽ nứt nghiền nát luôn sao? Gã cũng liều một phen thôi.
Dùng phụ có thể sẽ chết, nhưng không dùng thì chắc chắn sẽ chết! Gã muốn lập tức rời khỏi nơi này, nhưng chẳng ngờ ánh sáng của phù độn quang vừa lóe lên thì một luồng khí đen bỗng xuất hiện, khóa chặt cơ thể gã.
Hệt như câu Tô Tiến nói lúc trước, gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi chẳng trở về.
Những tu sĩ phía sau dồn dập nổi gót theo y, nhảy qua ải Sơn Hà.
Nó bước ra khỏi bóng tối, chầm chậm lộ ra dung mạo thật sự.
Đó là con người sao? Một người với sắc mặt trắng xanh, toàn thân nhuốm máu.
Rõ ràng là cả một đoàn người, bóng đổ dài dưới ánh chiều tà, nhưng lại vô cùng tĩnh lặng.
Trong ải vẫn còn một số ít người ở lại.
Vậy mà giờ đây mặt đất lại chấn động.
Những khối gạch được luyện chế từ đá cấp cao rồi được khắc đầy trận pháp mà ngay cả tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên cũng không đập vỡ được, giờ đã bị ép đến mức cong lại, hoàn toàn biến dạng.
Tốc độ của người này rất nhanh.
Vào giây phút này, cái thiện đã thẳng thể trong tâm trí hẳn.
Hắn đi rất chậm, bước chân lảo đảo, tay cầm một thanh kiếm đã gãy, thoạt nhìn rất yếu ớt, không hề giống một kẻ sở hữu sức mạnh khủng khiếp đến vậy.
Mọi người còn nhìn thấy sau lưng hắn có một bóng sáng màu xanh lá, trông có vẻ giống một cái cây? Hắn cõng cái cây ấy đi sao?
Chỉ còn một người bình thường có mối quan hệ khá tốt với gã dè dặt nhắc nhở,
Phương Giáp, bình tĩnh lại đi.
Phương Giáp nói Tiên tôn bị niệm lực cắn trả, nhưng chính gã mới trông giống như bị cắn trả.
Phương Giáp giống như một con sư tử đang nổi giận, sau khi nghe người ta khuyên nhủ thì trái lại lại cầm pháp khí xông tới.
Nhưng nếu tất cả cùng cử động, hắn sẽ không thể cùng lúc xuất hiện nhiều dây xích cầu hôn đến vậy được! Bọn họ có thể đến ải Sơn Hà tiếp viện thì đều đã đạt cảnh giới Thiên Tiên, đoàn kết lại chắc chắn cũng thành một khối sức mạnh lớn.
Chẳng qua...
Những người ở đó lập tức hiểu rõ, giờ đây họ không thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể đứng im, không hề nhúc nhích.
Vì chỉ cần động đậy, họ sẽ biến thành mục tiêu của con thú dữ ấy.
Không thể trốn chạy, chỉ có thể chờ chết ư? Đó rốt cuộc là thứ quái vật gì...
Vì sao giờ thiên hạ lại thành ra nông nỗi này! Cuối cùng, dáng hình của quái vật hiện lên từng chút một.
Ân Chính ném lá cờ trận trong tay xuống, ra lệnh,
Xuất phát!
Lời ấy vừa dứt, Ân Chính - bậc chí tôn đệ nhất thiên hạ hiện giờ, là người đầu tiên bay ra khỏi tường thành, đáp xuống vùng đất hoang vu kia.
Nếu y là kẻ mạnh nhất, vậy thì để y đi trước dò đường.
Thiên đạo sắp sụp đổ, có lẽ trốn đến ngoại vực chính là con đường sống mà trời xanh ban cho chúng ta.
Nếu6 có thể dừng chân ở nơi đó, mọi người hãy lập tức thông báo cho tu sĩ trong toàn thiên hạ, nhanh chóng chạy đến khu vực ấy.
Rõ!
Mặt đất chấn động theo tiếng bước chân của nó.
Âm thanh ấy tựa như bùa đòi mạng, khiến những người bên trong cửa ải đều tuyệt vọng.
Bản thân anh ta lại không dám làm đầu tàu.
Lỡ như anh ta cử động mà những người khác lại đứng im, há chẳng phải tự chui đầu vào rọ hay sao! Anh ta chỉ mới do dự trong chốc lát thôi, kẻ cõng cây kia đã tiến lại rất gần.
Đám người chọn ở lại đều là những kẻ thiếu dũng khí, nói chính xác hơn là sợ chết, cũng không tin tưởng lẫn nhau.
Thế nên dù anh ta có thuyết phục cỡ nào thì cũng chẳng ai lên tiếng đồng ý cả.
Khương Chỉ Khanh đã không còn khống chế cơ thể của mình được nữa.
Cả người gã lạnh run, con ngươi bỗng lồi ra như sắp bị ép ra khỏi hốc mắt.
Cái móc đen kịt chui vào biển ý thức, cưỡng ép kéo nguyên thần của gã ra.
Gã gầm lên với những người xung quanh:
Nhìn cái gì mà nhìn! Cút, muốn đi thì cứ đuổi theo! Ngươi đi đi, ngươi cũng đi đi!
Những người bị gã trừng mắt nhìn đều lặng lẽ quay đi, không đối mặt với gã.
Nó ẩn mình trong bóng tối, chậm rãi tiến về phía ải Sơn Hà.
Rầm rầm, rầm rầm...
Thế nhưng kẻ đó chỉ vừa cử động thì đã bị nhắm đến.
Một sợi dây xích tương tự phóng ra, dù hắn ta có dùng hết mọi thủ đoạn của mình cũng chẳng thể thoát được.
Đến Thiên tôn, Ma tôn cũng không thể làm được như thế! Không phải kẽ nứt, đó là...
Là gì, bọn họ đều không biết! Tiếng thú gầm vọng đến từ phía xa khiến lòng người hoảng sợ.
Bọn họ không dám đi.
Có kẻ hỏi nhỏ:
Tiên tôn sao thế nhỉ? Người của Ma giới muốn tự tìm đường chết thì sao phải cứu bọn họ? Không chừng Thiên Ma ngoại vực cố ý không giết bọn họ để dụ dỗ thêm nhiều người đến đó.
Đó là Thiên Ma đấy!
Sao lần này ngài ấy lại kích động như vậy chứ!
Thậm chí gã còn phỏng đoán:
Có khi nào ngài ấy bị ảnh hưởng bởi tâm ma hoặc niệm lực cắn trả rồi?
Người ngồi cạnh lạnh lùng liếc nhìn gã:
Bản thân nhát gan sợ chết thì bớt lải nhải đi!
Gã bị chọc giận, bèn phản bác:
Ngươi cũng không đi mà còn ở đây vờ làm anh hùng!
Phải, giờ ta cảm thấy mình sai rồi.
Chẳng ngờ người bị gã quát vừa nói xong thì phóng thẳng lên tường thành, nhảy từ trên cao xuống rồi đuổi theo đoàn người phía trước.
Bóng đen ấy được ngưng tụ thành từ vô số tàn hồn.
Đó là quái vật, thứ quái vật đã nuốt chửng tất cả!
Chẳng lẽ, kẽ nứt đã xuất hiện ở ải Sơn Hà? Giống như châu Thiên Linh vừa biến mất vậy!
Rắc
một tiếng, mặt đất nứt toác, đám tu sĩ đứng trên mặt đất lũ lượt bay lên.
Một kẻ phản ứng nhanh đã vội bóp nát phù độn quang.
Dây xích của gã không phát ra tiếng động lớn như thế.
Điều quan trọng nhất là giờ đây xích trong tay gã đang từ từ nứt ra?
Hắn tưởng rằng mình có thể cứu vớt thế giới này.
Nhưng giờ đây hắn bỗng phát hiện ra, điều hắn mang đến không phải sự cứu giúp, mà là hủy diệt.
Họ đều là tu sĩ cấp cao, đã hạ quyết tâm mới đến n3ơi này, sẽ không dễ dàng thay đổi suy nghĩ.
Ân Chính bèn nói tiếp:
Tuy rằng vô cùng nguy hiểm, nhưng đó cũng là nơi tồn tại9 hy vọng.
Hắn tiến về phía trước như một con rối gỗ, tốc độ đi rất chậm.
Trên lưng hẳn là ẩn Công Đức, còn có cả cự thủ Hỗn Độn.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy, phía sau kẻ cõng cây còn một cái bóng đen.
Cái bóng đen khổng lồ dữ tợn ấy theo sau lưng hắn, mới khiến mọi người thấy như hắn vẫn luôn đi trong bóng tối, mãi không thể bước hắn ra ngoài.
Âm thanh ấy giống hệt với âm thanh đã vang lên lúc nghi chủ chết đi, chính là thứ đó! Nó đến rồi! Lần này, lại có người bất chấp tất cả mà bóp nát phù độn quang.
Không ngờ lại có một sợi dây xích phóng tới, hồn phách của hắn lại bị trói cứng! Muốn trốn cũng không thoát được! Muốn chạy lại càng chết nhanh hơn! Có kẻ hạ quyết tâm định nhảy qua ải Sơn Hà, đuổi theo đoàn người phía trước, tốt nhất là có thể trốn đến ngoại vực.
Mặt đất dưới chân gã đang rung chuyển.
Nơi này là ải Sơn Hà, bọn họ đã bố trí những trận pháp khó bị phá vỡ, trên mặt đất trải đầy đá trận kiên cố, vững chắc như thép.
Toàn thân gã đều bị dây xích quấn lấy, thậm chí không thể thi triển được phù độn quang.
đầu sợi xích có một cái móc, nó đột nhiên móc vào đỉnh đầu gã.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.