Chương 702: Đại kết cục (4)
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1747 chữ
- 2022-02-07 12:46:26
Trong khoảnh khắc, mũi tên vàng đã bắn vụt về phía cự thú Hỗn Độn,
bùm
một tiếng, phá vỡ lớp phòng ngự rồi đâm vào trong cơ thể cự thủ Hỗn 8Độn, tạo thành một cái lỗ nhỏ màu vàng ở đó! Tuy không gây ra thương tích gì đáng kể, nhưng mũi tên đã thu hút sự chú ý của cự thủ Hỗn Độn. 3
Nó đổi hướng, tất cả những gương mặt trên người nó đều nhìn về phía đám người khổng lồ ở phía xa ấy.
Đám người Ân Chính còn chưa kịp vui mừng thì vết thương của cự thú Hỗn Độn đã hồi phục.
Dường như nó đã đạt được thứ mà vô số tu sĩ mong cầu cả đời - sự bất tử.
Ân Chính đã có chút mong chờ và hy vọng khi thấy Thiên Ma xuất hiện, song giờ lại ngẩn người đứng yên tại chỗ.
Một gương mặt trời khỏi người cự thú Hỗn Độn, hiện lên trước mặt y.
Thậm chí bọn họ còn nghe được một tiếng nói vang lên:
Nhập hội cùng bọn ta, mộng trường sinh của các ngươi sẽ thành hiện thực.
Trái tim Ân Chính thắt lại.
Nếu sự trường sinh mày vẫn luôn theo đuổi lại mang hình thái thế này, thật sự khiến lòng người nảy sinh mâu thuẫn.
Bóng dáng của nó lúc ẩn lúc hiện như làn khói.
Nó sải bước tiến lên, vô số gương mặt trên người nó phân chia ra, cơ thể thu nhỏ lại rất nhiều.
Ma quân Phệ Hồn xoay tròn cán ô trong tay, nghiền nát khí đen rồi nói với vẻ mặt giễu cợt:
Ân Chính, ngươi cũng kém quá rồi đấy! Không ngờ ngươi lại bị niệm lực cắn trả, cả người đầy tử khí, còn chủ động hiến tế cho cự thú Hỗn Độn?
Thừa dịp đám người Tô Lâm An đang ứng phó với cự thú Hỗn Độn, Tô Tiễn bèn đưa người vòng ra phía sau, cứu mấy vị đạo hữu của Chính Nhất giới.
Nhưng sau khi võ giả khí huyết thức tỉnh sức mạnh huyết mạch thì bọn họ cũng trở thành người khổng lồ.
Tuy rằng vẫn thua kém cự thú Hỗn Độn nhưng đã đỡ hơn nhiều, ít nhất thì không còn là chênh lệch giữa con voi và con kiến nữa.
Sau đó...
Trong9 miệng nó tiết ra chất lỏng đỏ tươi, nó...
Không biết vì sao, trong lòng y bỗng nảy sinh cảm xúc tuyệt vọng, ý chí sinh tồn dần dần yếu đi.
Suy nghĩ muốn chết tựa như mầm măng mọc lên dưới đáy lòng, niệm lực và linh khí đã từng có đều trở thành mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng mầm măng ấy, khiến nó điên cuồng sinh trưởng, chỉ trong chớp mắt đã lấp đầy cõi lòng.
Cự thú Hỗn Độn nhìn thấy món ăn mà nó yêu thích tụt lại phía sau thì lập tức trở nên bất mãn!
Những thứ xông đến trước mặt nó đều không hề có sức hấp dẫn, không mùi không vị, tựa như miếng gỗ đã bị đốt cháy.
Nhưng ngay sau đó y đã hiểu ra,
Yên La bạch ngọc?
Là Yến La bạch ngọc năm đó!
Tô Tiễn không cười nổi nữa,
Phải, là nó, con gái của hắn ta và Nữ vương Thiên Ma.
Năm xưa, bọn họ liên minh để đối phó với kẻ địch.
Bọn họ cho rằng Thiên Ma sẽ hủy diệt giới tu chân nên đã đuổi cùng giết tận.
Đó chính là bản thân y! Cả người y vô thức đến gần nó hơn.
Gương mặt y đã sắp kề sát vào gương mặt do khí đen ngưng tụ thành.
Nhưng giờ đây, Thiên Ma bị bọn họ sát hại lại đang ra tay cứu thế...
Gương mặt Ân Chính đỏ bừng tựa như vừa bị ai đó tát mạnh vào.
Thoạt đầu y cảm thấy đó là nghi chủ, còn có chút kích động muốn quỳ xuống.
Nhưng rồi tầm mắt y từ từ mơ hồ, gương mặt phía trước cũng thay đổi, cuối cùng, lại trở nên càng lúc càng giống y.
Tô Lâm An đang cầm một cành cây của hoa linh Tường Vi.
Chân thân của hoa linh Tường Vi cắm rễ dưới đất, không thể di chuyển.
Chỉ có ba tu sĩ của Chính Nhất giới còn sống sót.
Trong đó, Ân Chính vì đốt cháy thọ nguyên và nguyên thần nên cơ thể trở nên yếu ớt, ý chí lại càng suy yếu, còn bị những sức mạnh căn trả lợi dụng sơ hở khiến y chủ động dâng mình cho khí đen trên người cự thú Hỗn Độn cắn nuốt.
Hiện tại chỉ có thể để con rối người khổng lồ xông lên trước, làm tiêu hao sức mạnh của thủ Hỗn Độn.
Đối với giới tu chân thì cự thú Hỗn Độn vô cùng cao lớn, tựa như một ngọn núi cao không thể vượt qua.
Nó do khí đen biến thành, đang lặng lẽ nhìn y.
Nghi chủ?
Vẻ mặt y trở nên ngơ ngẩn.
Ngay vào lúc cự thú Hỗn Độn thay đổi mục tiêu, Ân Chính điên cuồng hét lên:
Người bị nó giết chết, nguyên thần sẽ trở thành một phần của nó.
Cẩn thận, đừng để nó căn nuốt!
Nó sẽ càng lúc càng mạnh lên! Vừa dứt lời, y đã nhìn thấy đám người khổng lồ phía sau biến đổi đội hình.
Thế nhưng, đổi phương còn có ấn Công Đức.
Ánh sáng xanh của ẩn Công Đức có năng lực trị thương rất mạnh.
Thế nhưng trùng vẫn là trùng, chúng tuyệt đối sẽ không hy sinh bản thân.
Vì vậy vào lúc đầu, con rồi mà bọn chúng khống chế đều giữ vị trí ở giữa, không muốn xông lên phía trước chịu chết.
Con rối bị trùng Huyết Duyên khống chế không có thần trí, nhưng trùng Huyết Duyên còn thông minh hơn rất nhiều người.
Bọn chúng biết nguy hiểm sắp đến nên không thể không liên kết với các sinh linh khác.
Đang thèm nhỏ dãi! Ân Chính với đôi mắt vốn đang sáng lên niềm hy vọng, giờ đây lại cảm t6hấy sởn tóc gáy, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng.
Cự thủ Hỗn Độn không hề sợ hãi, ngược lại, đám người khổng lồ phía sau kia chỉ càng kh5iến nó háo hức mong chờ, như thể đó chính là món ăn mà nó thích nhất!
Y thở hổn hển nói:
Ta vẫn còn chiến đấu được.
Thấy cái cây đó không, nó trị thương cho cự thú Hỗn Độn đấy.
Ở dưới cây có người, đó là điểm mấu chốt.
Kẻ này là con rối của nó, hắn cũng không tình nguyện.
Ngươi và ta hợp tác, phá vỡ cục diện từ kẻ đó.
Tô Tiễn:
Ừ, đó là Khương Chỉ Khanh
Ông ta biết hắn.
Thoạt đầu bọn họ giảm tốc độ lại, sau đó, một đám người khác sải bước tiến lên.
Mà đám người này trông vẻ mặt vô cùng điên cuồng, bộ dạng lôi thôi, cả người bẩn thỉu, rõ ràng có sự khác biệt so với đám người khổng lồ giống hệt quân đội lúc trước! Lúc bắt đầu, quân phòng thủ của thành Thất Tinh ở phía trước.
Giờ đây, sau khi thấy rõ kẻ địch, biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, đám lãnh chúa của trùng Huyết Duyên đã nhanh chóng nhất trí với Mục Cẩm Vân.
Để những võ giả khí huyết sa đọa, cũng là con rối bị trùng Huyết Duyên khống chế, xông lên phía trước.
Vào đúng lúc này, một tia sáng lạnh lẽo xuyên tới từ phía sau, đâm về phía gương mặt do khí đen tạo thành.
Đa số con rối đều không còn thần trí, nguyên thần của bọn họ đã bị trùng Huyết Duyên cắn nuốt.
Con rối có thể gây ra thương tổn cho cự thủ Hỗn Độn, mà dù có chết đi cũng không có tàn hồn để cung cấp cho nó.
Cành hoa quất xuống, gai nhọn đâm vào cơ thể của cự thú Hỗn Độn khiến những gương mặt người bên trong nó gào khóc.
Rõ ràng nó đã chịu thương tích không nhỏ! Hiện tại thực lực của Tô Lâm An được xem như đứng đầu thế gian, đòn tấn công của nàng mới có thể gây ra chút tổn thương đối với cự thú Hỗn Độn.
Những gương mặt ấy bay đến dưới chân nó tạo thành mây, còn nó bước lên đám mây ấy, muốn bay thẳng qua những vật gây trở ngại phía trước luôn.
Chính vào lúc này, một sợi dây leo đầy gai giáng xuống từ trên trời, quật chan chát lên người cự thú Hỗn Độn, khiến nó phải dừng bước lại.
Trong khoảng thời gian này, Tô Lâm An chỉ giam mình trong trận pháp, vắt óc phá trận.
Tu vi của nàng đã tăng lên, pháp bảo binh khí không theo kịp, những thứ khác không thuận tay được bằng cành hoa này.
Tô Tiễn nhanh tay lẹ mắt ngăn y lại rồi lấy một đoạn rễ cây nhét luôn vào miệng y.
Ân Chính cảm thấy trong miệng ngập tràn vị ngọt, linh khí tinh khiết sạch sẽ lan tỏa khắp xương cốt toàn thân, giúp cơ thể vừa mệt mỏi vừa tàn tạ củay thoải mái hơn rất nhiều,
Đây là?
Tô Tiễn cười ha hả,
Không cần khách sáo, đây là tóc của cháu gái ta đấy.
Ân Chính:
...
Cổ họng y hơi ngứa ngáy.
Vốn dĩ quan hệ giữa hai giới như nước với lửa, lẽ ra nên coi nhau như kẻ địch, nhưng hiện tại họ đang cùng nhau đối đầu với kẻ địch hủy diệt trời đất, cũng có thể xưng hô một tiếng
đạo hữu
rồi.
Bọn họ đã đến trễ một bước.
Luồng sức mạnh thần hồn dồi dào phía sau cực kỳ hấp dẫn với nó.
Giờ phút này, nó không còn nán lại chỗ cũ nữa mà xông về phía trước.
Nó tự bẻ gãy một cành cây của mình, nguyên thần hoa linh bám lên cành cây, cùng Tô Lâm An tham gia trận chiến.
Có linh khí của Yên La bạch ngọc bảo vệ, cành cây này có thể sánh với cực phẩm trong các loại tiên khí, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ!
Trong trí nhớ của phân thân có tồn tại một người như vậy.
Ngươi dùng ô để chặn khí đen và tấn công, ta còn có thể chém một nhát kiếm nữa.
của Tô Tiễn chính là lớp phòng ngự tốt nhất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.