Chương 701: Đại kết cục (3)
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1803 chữ
- 2022-02-07 12:46:28
Bọn họ tưởng rằng nguy hiểm đến từ Thiên Ma ngoại vực, chẳng ngờ mối nguy thật sự lại đến từ phía sau.
Con quái vật ấy8 phá tan ải Sơn Hà, xông đến với tốc độ nhanh không tưởng.
Cái bóng đen khổng lồ bao phủ cả vùng trời, hệt như một co3n thú lớn hung tợn sắp nuốt chửng tất cả.
Thế nhưng trên sợi xích chẳng hề xuất hiện vết xước nào, còn kiếm trong tay họ lại nứt ra.
Nhóm người xông ra ngoài vốn đã rất đoàn kết, giờ đây đều dồn dập ra tay, muốn đối chọi với con quái vật xuất hiện bất ngờ này.
Ân Chính rút tiền kiếm.
Thế nhưng bây giờ y đã chẳng còn sức nữa.
Chạy, chạy đi đâu đây? Không chạy thoát nổi! Băng trong biển ý thức đã dần tan, số khí đen bị vây lại sắp quấn lấy nguyên thần của y.
Rất nhanh thôi, y sẽ trở thành một phần của con quái vật ấy...
Nhưng giờ đây, rốt cuộc bọn họ cũng có điểm khác biệt rồi nhỉ.
Ít nhất thì Ma tôn vẫn ở ngoại vực, còn y, đang chiến đấu giành lại sự sống cho thiên hạ! Sau khi y đốt cháy thọ nguyên và linh khí, ngọn lửa đột ngột dâng cao.
Biển lửa cuồn cuộn tựa triều dâng, xông thẳng về phía thú Hỗn Độn.
Lần này rồng lửa không bị sợi xích đánh gục, chỉ là ngọn lửa đã yếu đi một chút, rồng biến thành rắn rồi chui vào trong cơ thể nó.
Một tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên, cự thú Hỗn Độn dừng lại, cúi đầu nhìn cơ thể của mình.
Người nó bị đốt thủng một lỗ.
Y điên cuồng vận chuyển linh khí trong cơ thể, kiểm khí mà y phóng ra hệt như một con rồng khổng lồ, chọc thủng cả khoảng trời âm u.
Uy lực bậc này đủ để đâm thủng bầu trời, xé ra một kẽ nứt không gian.
Thế nhưng cảm giác khi kiếm khí xông vào đám khí đen lại giống như chui vào vùng Hỗn Độn, y cảm thấy mình chẳng đâm trúng được gì cả.
Đám Ân Chính không hề lơ là, lại tiếp tục sử dụng thiên hỏa của mình.
Vốn dĩ khi trận pháp này hình thành sẽ có thể dẫn ra thiên lôi hỏa, nhưng chẳng ngờ sau khi bọn họ bày bố trận pháp, bầu trời lại không có phản ứng gì...
Không lẽ là do đất trời đã không còn nhiều linh khí nữa, quy tắc thiên đạo đã sụp đổ.
Có lẽ đã đốt trụi mất vài tàn hồn? Nhưng nó không bận tâm.
Những kẻ vừa chết đi đều từng giết hàng nghìn hàng vạn sinh mệnh, chúng chính là nguồn sức mạnh mới cuồn cuộn không dứt.
Nó, sẽ không thực sự suy yếu.
Đến cuối cùng, sổ tu sĩ chạy được đến bên cạnh Ân Chính chỉ còn ba người.
Trận pháp được dựng nên một con rồng lửa xông về phía cự thú Hỗn Độn.
Cự thú Hỗn Độn lại ném một sợi xích ra, hướng thẳng về phía rồng lửa.
Gào!
Nó ngửa đầu gầm vang, vô số âm thanh chói tại hội tụ lại tựa như một thanh đao sắc bén đâm vào nguyên thần, khiến biến ý thức của bọn họ đều chấn động, tan vỡ! Sở trường của cự thú Hỗn Độn chính là tấn công vào nguyên thần.
Đó là con quái vật hình thành từ tàn hồn của vô số sinh linh.
Nó đã lớn mạnh nhường này, không ai có thể đối đầu với nó.
Nếu quy tắc đã sụp đổ, bọn họ lại bày trận theo quy luật cũ thì sao có tác dụng đây?
Soạt
một tiếng.
Cự thú Hỗn Độn ném sợi xích trong tay ra giữa không trung.
Sợi dây xích ấy bện thành lưới, chụp thẳng xuống từ phía trên đầu bọn họ.
Mái tóc của Ân Chính đã bạc phơ.
Y nhìn Khương Chỉ Khanh ở phía đối diện, nghĩ thầm, người đó hẳn còn tỉnh táo.
Có lẽ, cách đánh bại con quái vật nằm trên người hắn.
Y cũng nhìn thấy giữa ánh lửa, trên mặt người đàn ông cõng cây thoáng hiện nét cười như được giải thoát...
Nhưng ngay sau đó, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thốt ra một chữ:
Chạy!
Khương Chỉ Khanh ngỡ rằng ngọn lửa của Tiên tôn sẽ có thể khiến cự thú Hỗn Độn bị thương nặng, nhưng chẳng ngờ nó chỉ bị thương rất nhẹ nhờ sự bảo vệ từ ánh sáng xanh của ấn Công Đức.
Vết thương ấy lại khiến nó càng tức giận và điên cuồng hơn.
Vô số sợi xích màu đen đã quẩn vào người bọn họ, kéo nguyên thần của họ ra ngoài.
Ân Chính nhìn sang vài tu sĩ vẫn còn tỉnh táo, vội vàng ra lệnh:
Kết trận Ly Hỏa, dẫn thiên lôi địa hóa ra!
Nếu như nó chính là hợp thể của oán khí và sát khí, lại còn liên quan đến cây, vậy thì có lẽ sử dụng thiên hỏa sẽ có đường sông.
Bản thân Ân Chính có thiên hỏa, nhưng với tốc độ ăn mòn tiên kiểm của nó như vừa rồi thì thiên hỏa của một mình y là không đủ.
Một nhát kiếm long trời lở đất vậy mà lại chém hụt hoàn toàn.
Điều đáng sợ nhất là đã có khí đen quẩn lấy kiếm của y.
Dường như nó đã chui vào trong phi kiểm rồi chạy dọc theo thân kiểm, lan dần đến chuôi kiếm.
Thiên địa có chính khí.
Đạo của chính khí, chính là đạo duy nhất của ta.
Về sau, địa bàn của ta sẽ lấy tên là
Chính Nhất
! Y đã quên những lời nói hào hùng năm xưa của mình từ rất lâu.
Thần thức của Ân Chính rất mạnh.
Y có thể nhìn thấy vô số gương mặt9 tụ tập trong bóng đen ấy, trong đó còn có người mà y quen...
Nghi chủ! Và cả những tu sĩ Chính Nhất giới đã không đi6 cùng bọng mà chọn ở lại ải Sơn Hà.
Tàn hồn của bọn họ tựa như những cục bướu thịt dồn lại thành đống, cắn xé lẫn nha5u, cảnh tượng đó đáng sợ như thể dưới địa ngục Tu La.
Một sợi dây xích đen được ném ra, móc luôn vào người một tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên đi ở phía cuối.
Những người xung quanh lập tức ra tay ngắn lại, vung trường kiếm chém lên sợi xích.
Huống hồ biển ý thức của y còn đang bị đóng băng, không thể phát huy toàn bộ uy lực của thiên hỏa, Vài người còn lại vội vàng tiến sát đến chỗ Ấn Chính, nhưng bọn họ vừa cử động thì đã có một sợi xích mới xuất hiện...
Dây xích hệt như rễ của một cái cây lớn, không thể đếm hết được.
Nó đâm rễ cây vào trong cơ thể của bọn họ, dùng cách này để hút máu thịt và chiếm lấy nguyên thân của họ...
Giờ đây, vào lúc thiên hạ loạn lạc, sinh mệnh suy tàn, cuối cùng y cũng nhớ lại, bản thân y đã từng cho rằng chính khí luôn tồn tại trong thiên hạ này.
Thế nhưng, vì muốn có được sức mạnh, vì theo đuổi sự trường sinh, y cũng giống như rất nhiều người khác, đã từ bỏ bản thân của quá khứ.
Y là Tiên tôn, lại chẳng khác gì Ma tôn của Ma giới.
Ân Chính quyết đoán đóng bằng biển ý thức của mình lại.
Sau khi vây khí đen lại tạm thời bằng vô số lớp băng, y mới chợt nhận ra xung quanh mình đã biến thành địa ngục chỉ trong một thoáng chốc ngắn ngủi.
Niệm lực cắn trả, tâm ma quấy nhiễu...
Chỉ trong nháy mắt, các loại cảm xúc tiêu cực đánh thẳng vào tinh thần của toàn bộ tu sĩ đang có mặt ở đây.
Không ngờ oán khí và sát khí của những niệm nô ấy lại tụ tập ở trong cơ thể của con quái vật này.
Bọn họ đều tu luyện bằng niệm lực, trên người đều gánh theo nỗi oán hận của niệm nô..
Mấy người bày trận pháp cũng không chịu đựng thêm được nữa, lần lượt quỳ rạp xuống đất.
Trong số đó, những người có tu vi kém chút đã lấy hai tay ôm đầu, chỉ muốn bóp nát đầu mình.
Biển ý thức đau đớn dữ dội khiến người ta không muốn sống nữa, sống cũng không bằng chết.
Ân Chính chỉ nghe thấy kiểm linh của mình phát ra một tiếng ngân bị thương, sau đó nó tự đánh gãy tiên kiếm, ngăn cản khí đen tiếp tục khuếch tán, chạy xuôi theo chuôi kiếm để chui vào cánh tay của chủ nhân.
Thế nhưng kiếm linh suy nghĩ đơn giản quá.
Nó có khế ước với chủ nhân, khí đen đã chui vào biển ý thức của Ân Chính theo khế ước rồi.
Y chỉ muốn chọc thủng bóng tối, trả lại khoảng trời này cho mọi người! Y đã từng theo đuổi sự trường sinh vô số năm, từng khát khao sống thọ cùng trời đất, phi thăng thành thần.
Nhưng giờ đây, trong thời khắc trời đất sắp sụp đổ, y gần như không hề do dự mà đưa ra quyết định thiêu đốt khí huyết, thọ nguyên và linh khí xung quanh thân mình, dùng chúng để đốt cháy thứ bóng tối vô biên này, đổi lại bình an cho thiên hạ! Y từng đặt tên
Chính Nhất
cho giới mà mình quản lý.
Rất nhiều năm về trước, xa xưa đến mức chính y cũng không còn nhớ rõ nữa, chàng trai trẻ tay nắm trường kiểm ấy cũng từng ôm mộng hành hiệp trượng nghĩa, phiêu bạt khắp chân trời.
Y là bậc chí tôn của thiên hạ.
Há có thể chắp tay dâng thiên hạ này cho người khác? Không, đối phương còn chẳng phải người, mà là quái vật! Khí thế trên người Ân Chính dần dâng cao.
Giờ phút này, trong lòng y không còn bất kỳ nỗi e sợ nào.
Khoảnh khắc ấy, dường như linh khí giữa đất trời đều đã khô cạn hoàn toàn, cả thế gian chìm trong bóng tối, không còn bất kỳ thứ gì khác.
Như thể thiên hạ này đã bị thay thế, từ nay về sau ánh sáng sẽ không còn xuất hiện nữa, chỉ còn Hỗn Độn thống trị tất thảy.
Một tương lai như thế, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở và tuyệt vọng xiết bao...
Không được!
không thể để chuyện đó xảy ra.
Nếu như thế, sau khi con quái vật hấp thu được sức mạnh nguyên thần của y thì nó sẽ trở nên mạnh hơn, áp lực cho người đến sau sẽ càng lớn hơn.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Ân Chính tập trung lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.