Chương 705: Đại kết cục (7)


Nó tựa như một con quái vật đầu người thân rắn, cắn mạnh về phía bà, gặm cắn nguyên thần và máu thịt của bà một cách hung 8tợn.

Mỗi gương mặt là ý thức còn sót lại của một người.
Nàng lập lòe phát sáng như một chiếc đèn lồng.
Điều quan trọng nhất là, ông còn lấy được một sợi tóc từ trong tay người khác! Ông ấy nhớ ra chiếc đèn lồng ấy.
Trong nguyên thần của ông ấy, có tia sáng chợt lóe lên...
Lần trước, chiếc đèn lồng ở thế giới bên ngoài.
Nhưng không hiểu sao nó lại thu hút sự chú ý của ông ấy, khiến ông không thể kìm lòng nổi mà phải dừng động tác, xoay đầu nhìn nàng.
Ông ấy phát ra tiếng ồ ồ
từ sâu trong cổ họng, giống như đang gầm nhẹ, lại vừa giống như đang giãy giụa.
Đó là việc làm vô nghĩa.
Nàng biết chứ.
Khương Chỉ Khanh đang khô héo nhanh chóng, mắt thường cũng nhìn thấy được.
Hắn biết, ấn Công Đức đã bắt đầu cắn trả.
Mới vừa rồi nó còn dùng linh khí để bồi bổ cho hắn, giữ lại tính mạng của hắn.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, nó đã bắt đầu cắn lại chủ nhân.
Nhưng ông ấy vẫn đang há to miệng để hấp thu linh khí của trời đất.
Ông ngửa mặt lên trời, không hề chú ý đến Nữ vương Thiên Ma gầy gò suy yếu bên dưới.
Khương Chỉ Khanh thì giống như bộ rễ quan trọng nhất của nó.
Nó chịu sự khống chế của quy tắc, cần có một người chủ.
Sự che chở của ô xương đã giúp Tô Lâm An tránh được rất nhiều hiểm nguy.
Vào khoảnh khắc nàng đến gần thân cây, củ cải biến về hình người, đầm xuống thật mạnh.
Đối với ông ấy, nguyên thần của bà rất yếu, cơ thể lại gầy như que củi, hoàn toàn không có sức hấp dẫn.
Bà còn chẳng ngon miệng bằng những con trùng Huyết Duyên, bà chẳng hề được ông ấy để mắt đến.
Ông ấy nghiêng đầu, nhìn về hướng Tô Lâm An.
Mùi thơm ấy rất nhạt nhòa, không hề hấp dẫn như những thứ trước mắt.
Một vài cảnh tượng ngắn ngủi dần dần trồi lên khỏi lớp bùn lắng dưới biển sâu, chầm chậm nổi trên mặt nước.
Ông ấy nhớ ra nàng.
Thế nên, dù bà bị nuốt chửng thì cũng sẽ không làm gia tăng sức mạnh của ông ấy, sẽ không tăng thêm gánh nặng cho người khác.

Thiên ca!
Khi đã đến rất gần, Nữ vương khẽ gọi một tiếng.
Sợi xích ấy quần từng vòng hướng lên phía trên, siết chặt cổ nàng, Trong lúc cảm xúc mất kiểm soát, nàng đã dùng cả răng để cắn vào sợi xích, đến mức gãy một cái răng cũng chẳng hề hay biết.
Máu tươi ngấm vào sợi xích, tỏa ra một mùi thơm ngọt lành.
Ông ấy dừng lại.
Cũng chính vào khoảnh khắc dừng lại ấy, ông nghe được một giọng nói rất yếu ớt.

Oành
một tiếng, thân cây của nó hứng trọn cú đấm của đối phương, cú đấm còn in lại trên thân cây.
Ngay sau đó từ chỗ bị đâm trúng, vết nứt nhanh chóng lan ra.
Đối với bà, đây đã là kết cục đẹp đẽ nhất.
Bà đã rất yếu, gần như không còn chút sức mạnh thần hồn nào nữa.
Đến giờ phút này, trong nguyên thần của ông ấy mới xuất hiện một vài thứ không hề liên quan đến việc chém giết.
Ông ấy đang suy nghĩ, cũng đang hồi tưởng.
Ông ấy vẫn đứng yên đó, cúi đầu như đang quan sát bụng của mình.
Ông ấy giữ nguyên tư thế này, chẳng hề nhúc nhích.
Ông ấy chỉ cảm thấy bản thân vừa nhai phải một khúc gỗ không mùi vị hoặc vừa nuốt phải một hạt bụi trong lúc đang căn nuốt cá bầu trời.
Ông ấy chỉ hấp thu được sức mạnh nguyên thần, nhưng sau khi bất ngờ thức tỉnh được khả năng cắn nuốt đất trời thì ông ấy như thể tìm được thú vui mới, không thể nào ngừng được.
Thế nhưng giờ phút này, ông ta vẫn ném ô ra không hề do dự!
của ông ta không cần quá nhiều linh khí, bản thân nó đã có thể phòng ngự rồi! Mọi người đều hiểu, giờ việc tiêu hao linh khí chỉ có lợi cho kẻ địch mà thôi.
Nàng không ngừng dao động ở ranh giới giữa hai phe, cực kỳ bình thường.
Nhưng điều nó không ngờ đến là trong tình thế này, kẻ mà nó xem thường lại có thể xông đến ngay trước mặt nó! Cành cây của nó biến thành thanh kiếm sắc bén, đâm vào người Tô Lâm An tạo ra mấy lỗ thủng!
Tô Lâm An cảm thấy sức mạnh ràng buộc trên người mình đã suy giảm.
Sợi xích ngưng tụ từ khí đen đang siết chặt lấy nàng cũng dần trở nên lỏng lẻo.
Mục tiêu của bà, chỉ có chiếc đầu lâu lớn nhất ấy mà thôi.
Nếu như bị cắn nuốt, bà cũng chỉ muốn bị người ấy nuốt lấy.
Khi nó rung sợi xích ấy, cự thú Hỗn Độn sẽ nghe theo hiệu lệnh của nó.
Trước đây nó không thể hoàn toàn áp chế được con thú dữ này, nhưng bây giờ, nó đã mạnh hơn rồi.
Ấn Công Đức cho rằng với thực lực hiện tại thì nó đã có thể khống chế hoàn toàn cự thú Hỗn Độn.
Nhưng nó không ngờ, đám mặt quỷ quanh người cự thú Hỗn Độn đều gầm lên đau đớn vì sợi xích, còn hạt nhân thực sự bên trong lại không hề có phản ứng gì to tát.
Trước đây còn có một quy tắc cơ b9ản, rằng chỉ có thể nuốt lấy kẻ ác.
Nhưng hiện tại, sức mạnh ràng buộc của quy tắc gần như không còn nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ là, khiến oán khí và sát khí bao bọc lấy mọi sinh linh trên thế gian, dường như cả thiên hạ5 này đều là cái ác trong mắt chúng.
Không biết sau khi hắn chết đi, thiên hạ này có còn may mắn tồn tại được nữa hay không? Tiếc rằng hắn phải đi trước một bước rồi.
Khương Chỉ Khanh: Xin lỗi, ta không thể giúp được gì.
Đó là mùi vị của Yên La bạch ngọc.
Cự thú Hỗn Độn đang nuốt trời thoáng dừng lại.
Trong cơn giận dữ ông ấy còn định giũ đi vô số gương mặt trên người mình! Hiện giờ, sợi xích giam cầm Tô Lâm An đã dính máu, mùi vị ấy còn nồng hơn trên sợi tóc, khiến biến ý thức của ông ấy đã rõ ràng hơn một chút.
Những cảnh tượng vỡ nát và không trọn vẹn ngập tràn bên trong nguyên thân ông ấy, như đang cưỡi ngựa xem hoa.
Ông ấy nhớ ra rồi.
Lần trước, trên đỉnh Đại Dược, nàng đã xuất hiện ở đó bằng một cách thức rất quái dị.
Còn lần này, đèn lồng lại nằm trong nguyên thần hỗn loạn của ông ấy? Vốn dĩ ông ấy đã vô cùng tò mò về chiếc đèn lồng ấy, giây phút này, ông tạm dừng việc căn nuốt để nhìn điểm sáng ấy kỹ càng hơn.

Thiên ca?

mình đã từng nghe giọng nói này ở đâu.
Ấn Công Đức lập tức thấy sốt ruột.
Những tàn hồn trên người đều muốn cắn nuốt sợi tóc ấy nhưng ông ấy thì không.
Rõ ràng bên trong đó cũng có linh khí trời đất nồng đậm, thế nhưng khi đó, ông ấy không hề muốn cắn nuốt nó.
Hiện giờ sau khi thuận lợi cắn ngược lại chủ nhân, nó đã có thể phá vỡ hoàn toàn sự ràng buộc của quy tắc, trở thành một thiên đạo mới.
Cuối cùng nó cũng đợi được ngày này.
Nắm đấm của nàng không có sự hỗ trợ của linh khí, có vẻ đơn giản bình thường.
Nó không có cái bóng đi kèm, cũng chẳng thấy được lực đấm mạnh đến đâu.
Thế nên, việc nàng phải làm bây giờ chính là nắm lấy cơ hội mà mẹ đã đánh đổi, nàng phải báo thù! Mọi nỗi bi thương và đau đớn đều biến thành cơn phẫn nộ.
Sau khi thoát khỏi ràng buộc, nàng bất chấp tất cả mà lao về phía ấn Công Đức, lao về phía cái cây khổng lồ đã bị ma hóa ấy! Tô Lâm An không dám hấp thu linh khí đất trời một cách điên cuồng nữa, vì thế, nàng không thể mở lá chắn linh khí ra.
Vị chủ nhân cũ của nó, giờ đã tiến bộ đến mức khiến mọi người phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nhưng thật ra sâu trong lòng nó vẫn hơi xem thường nàng.
Bọn chúng đều muốn mạnh lên.
Mọi thứ đều 3bị xóa đi, chỉ còn lại một suy nghĩ - căn nuốt mọi thứ, giúp bản thân lớn mạnh.
Không ai biết bầu trời sẽ chống đỡ được bao lâu, còn nàng liệu có trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập đất trời hay không.
Vì vậy, nàng chỉ có thể dùng sức mạnh của cơ thể, vung nắm đấm ra.
Cơ thể củ cải bắn tới.
Nàng muốn xông thẳng qua vô số lớp phòng ngự, đánh hạ cái cây khổng lồ ấy.
Là Yên La bạch ngọc mang hình dạng con người, vừa sinh ra đã sở hữu tu vi Thiên Tiên, được đất trời quan tâm, thuần khiết và lương thiện nhất thiên hạ trước đây.
Mẹ nàng đã lao vào trong miệng của cha rồi.
Mong trời xanh may mắn, độ kiếp thuận lợi.

Mẹ!
Tô Lâm An liều mạng thoát khỏi xiềng xích.
Vào khoảnh khắc nàng lao đi, một cây ô xương được ném đến chỗ nàng từ phía sau,
Cầm lấy đi, vẫn chặn được chút ít!
Mặt ô rách rưới, chỉ còn lại khung xương, nhưng Tô Tiễn vẫn ném ô ra để ngăn cản đám ám khí lá xanh vô cùng tận giúp Tô Lâm An.
Chiếc ô ấy không chỉ đại diện cho Ma giới.
Hẳn...
Chỉ biết gửi gắm hy vọng lên những người khác.
Ấn Công Đức ở phía sau sắp thoát khỏi sự trói buộc của quy tắc, bắt đầu cắn trả Khương Chỉ Khanh.
Lúc trước, chính nó nuôi dưỡng Khương Chỉ Khanh, giúp hắn trưởng thành.
Trong ký ức thần hồn đã nát bươm của ông có một ngọn đèn.
Ông cũng rất thích sợi tóc ấy.
Bây giờ chỉ còn lại bước cuối cùng thôi, nó không muốn trì hoãn dù chỉ là một khắc.
Ấn Công Đức lạnh lùng ra lệnh cho cự thú Hỗn Độn,
Tiếp tục nuốt lấy tất cả sức sống xung quanh!
Nó rung cánh cửa Hỗn Độn kêu ầm vang! Sợi xích to nhất cũng là vật chủ chốt để khống chế cự thú Hỗn Độn.
Bà không thể nhận nhầm được.
Bà muốn đánh thức ông ấy! Nếu như ông ấy thực sự không thể thức tỉnh, vậy hãy để nguyên thần của bà và ông ấy dung hòa làm một.
Thật ra sinh mệnh của bà đã đi đến chặng cuối rồi.
Vốn dĩ bà định rời khỏi thành Thất Tinh, đến giới tu chân rồi lặng lẽ nhắm mắt xuôi tay.
Đó còn là pháp bảo bản mệnh, có mối quan hệ mật thiết với tính mạng của ông ta.
Ô bị tổn hại thì ông ta cũng sẽ bị thương.
Bà khiến ông ấy bỗng dừng mọi hành động lại, giành giật thời gian giúp bọn họ.
Tô Lâm An biết nguyên thần của mẹ mình đã yếu ớt đến chừng nào, nàng cũng không có cách nào để cứu mẹ ra khỏi nguyên thần của cha.
Nàng bèn biển ngay thành củ cải, chui ra qua kẽ hở của sợi xích.
Sau đó, nàng lao thẳng về phía cái cây khổng lồ kia, nhanh đến mức không thấy được cả bóng mờ.
Giọng nói của bà rất yếu ớt, bị gió thổi tan, bị mưa bão nuốt chửng, hoàn toàn không thể làm dấy lên ngọn sóng nào.
Đến khi bà gắng sức bay đến bên miệng ông ấy rồi bị hút luôn vào trong miệng, ông ấy vẫn chẳng hề có phản ứng gì.
Nhưng bây giờ, ông trời đã ban cho bà cơ hội này.
Đó là nguyên thần của Thiên ca.
Sự ràng buộc của quy tắc đã trở nên yếu ớt lắm rồi.
Điều này có nghĩa là, mọi thứ đều có thể ăn được! Cứ ăn một cách thoải mái! Nữ vương như thể không cảm nhận được nỗi đớn đau.
Ông ấy nhớ được mùi vị của nàng.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, ông ấy hoàn toàn mất kiểm soát, chẳng thể nhớ được gì mà chỉ biết giết hại, làm một kẻ hủy diệt trời đất.
Bà cố gắng thoát khỏi những gương mặt ấy, tiếp tục bay lên cao hơn, dù cho phải đốt cháy giọt máu cuối cùng trong cơ thể mình.
Bà không muốn bị những tàn hồn khác nuốt lấy.
Tô Lâm An không phải kẻ ngốc, vào giây phút ấy nàng đã hiểu ra rồi.
Ấn Công Đức, nó đã nuốt nguyên thần của cha nàng! Trong cự thú Hỗn Độn, nguyên thần lớn mạnh nhất chính là cha ruột của nàng! Nói cách khác, kẻ chi phối cả con thú Hỗn Độn này chính là cha nàng, là người đàn ông mà mẹ nàng luôn hằng nhung nhớ, là người đã từng...
Sau khi nghe rõ giọng nói ấy, ông ấy chầm chậm khép lại cái miệng vẫn luôn mở to của mình.
Khí đen quanh người trào dâng, trên mặt của ông ấy lộ ra vẻ bối rối, dường như đang cẩn thận nhớ lại xem rốt cuộc
Nàng không đủ xấu xa.
Nhưng cũng chẳng đủ tốt đẹp.
Nàng đã từng là nữ ma đầu mà ai cũng muốn giết chết.
Sau đó nàng làm việc thiện cũng không cam tâm tình nguyện, như thể bị nó ép buộc mới chịu hành động.
Thiên ca!
Trong khoảnh khắc mẹ nàng xông vào, bà đã hét lên hai tiếng
Thiên ca
.
Chính vì thế, so với cái cây khổng lồ rợp trời kia thì nắm tay của nàng trông thật mong manh yếu ớt.
Ấn Công Đức biết bây giờ Tô Lâm An rất mạnh.
Tiếng
răng rắc
vang lên, một lỗ thủng xuất hiện trên thân cây của ấn Công Đức khiến vỏ cây của nó bị phá hủy quá nửa, quá trình cắn nuốt ngược lại chủ nhân cũng bị ép gián đoạn! Cũng vào lúc này, nó mất đi sự kiểm soát đối với phương Chỉ Khanh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.