Chương 100: Phó thời lẫm vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng an ủi: “không sao rồi.”


Người đàn ông lấy sợi xích sắt trong chiếc túi vừa xách tới ra, âm thanh lách ca lách cách vô cùng chói tai vang lên trong căn phòng yên tĩnh. 8

Hắn ta dùng xích sắt quấn quanh cái xác, tạo thành một tư thế cực kỳ dị hợm.

Hắn đeo nhẫn…


Nhẫn như thế nào?

Giọng Giản Thù rất hoảng loạn, vô cùng sợ hãi.

Tôi biết rồi, cô Giản… cô nhìn lại lần nữa xem trên người hắn có đồ vật đặc biệt nào để nhận dạng không.


Tôi không nhìn rõ… Hắn càng lúc càng gần rồi… trên tay hắn có máu, nhưng tôi không biết là máu của hắn hay của cô gái kia…


A…

Lúc cánh cửa tủ quần áo bị kéo ra thì mọi thứ liền dừng lại.
Giản Thù trợn tròn mắt, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển, ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà trắng muốt.
Giản Thù run lẩy bẩy, như thể chỉ một giây nữa thôi là cô sẽ không nhịn được mà hét lên thành tiếng vậy.

Cô Giản, cô Giản… cô có nghe thấy tôi nói gì không? Đừng sợ, đây chỉ là một giấc mơ thôi… đừng sợ.

Cái xác đã cứng ngắc lại rồi, khi bị xích sắt quấ3n cố định, tiếng khớp xương bị kéo lệch vị trí liền vang lên giòn tan.
Trong mắt Giản Thù tràn ngập sự sợ hãi, nước mắt giàn giụa. Cô 9cắn chặt mu bàn tay đến mức máu me be bét, cố ngăn không để mình phát ra âm thanh, cơ thể run rẩy chìm trong sợ hãi và tuyệt vọng.
Trần Văn Quang gật đầu rồi lại rót thêm một cốc nước nữa cho cô:
Có phát hiện rất lớn.


Vậy… thì tốt quá.


Cô Giản, xin hãy nghe tôi nói. Cô nhìn xem hung thủ trông như thế nào? Cao bao nhiêu? Mặc quần áo gì?

Trong mắt Giản Thù chỉ có nước mắt, một lần nữa cô cố ngước lên nhìn xuyên qua hơi nước mờ mịt, nhìn thấy người đàn ông đang ngày càng tới gần:
Hắn ta đeo mặt nạ thằng hề nên tôi không nhìn rõ mặt…


Đèn tối quá, tôi không nhìn rõ.


Hắn mặc quần áo thế nào?


Không cần khách sáo.

Trần Văn Quang day day huyệt thái dương, việc thôi miên vừa rồi đối với ông ta cũng như một trận chiến vậy, khó tránh khỏi mệt mỏi.
Cô cứ nằm như vậy suốt mười phút mới dần dần tỉnh táo lại.
Giọng của Trần Văn Quang vang lên:
Cô Giản, cô vẫn ổn chứ?

Trần Văn Quang cười nói:
Cô Giản, bây giờ cô có thể ra ngoài tìm anh ấy được rồi.

Giản Thù sụt sịt, nhanh chóng đứng dậy vội vàng đi vài bước, sau đó lại ngoái đầu lại nói:
Cảm ơn giáo sư Trần.

Giản Thù há mồm, cảm giác cổ họng như có lửa đốt, trên người toát mồ hôi đầm đìa.
Trần Văn Quang rót một cốc nước đưa tới. Cô nhận lấy, uống liền một hơi mới cảm thấy đỡ hơn một chút:
Giáo sư Trần, có phát hiện gì không?

Nửa6 tiếng sau, dường như gã đàn ông đã hoàn thành công việc của mình, kéo lê sợi xích sắt còn lại đi về phía cô.
Tiếng xích sắt ma sát vớ5i mặt đất khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Còn gì không? Cô có thể nhìn thấy gì nữa trên người hắn ta không?


Hắn rất cao, bóng đèn ở ngay trên đỉnh đầu hắn, trong tay hắn có một sợi xích sắt… Hắn đã giết một cô gái, một học sinh nữ của trường Trung học 1.
Không biết có giọng nói của ai đó văng vẳng bên tai, giống như người đó đang ở rất rất xa.

Anh là ai vậy? Cứu tôi với… cứu tôi với…


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.