Chương 115: Cảm giác này còn mệt mỏi hơn cả khi cô tập cầm súng nữa



Không... em...


Đột nhiên Giản Thù không biết phải trả lời thế nào, tình huống này thật là trớ trêu làm sao.

Trong khi cô co8̀n đang ngập ngừng nghĩ cách xử lý thích hợp, bàn tay đặt ở eo cô đã từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ở một nơi
cần to thì không3 hề nhỏ
kia của cô.
Phó Thời Lẫm dùng khăn ướt lau tay cho cô, thì thầm hỏi:
Em vẫn ổn chứ?

Giản Thù tựa vào lòng anh, giọng nói mềm nhũn:
Không nhấc tay lên nổi nữa rồi, anh xoa bóp cho em đi.


Ừ.

Phó Thời Lẫm nhất thời không hiểu được:
Ngày ấy gì cơ?


Chính là... ngày ấy đó...

Sau khi nói xong, mặt Giản Thù đỏ bừng như bị thiêu đốt.
Giản Thù bị cái cảm giác chưa từng có trước đây kích thích đến co rúm, hơi cong người lên.
Cảm giác 9mềm mại nơi lòng bàn tay khiến dây thần kinh của Phó Thời Lẫm gần như đứt đoạn. Đúng thật là không nhỏ chút nào.
Anh thu các ngó6n tay lại thăm dò, nắm thử, thứ đổi lại được là những tiếng rên rỉ từ khóe môi Giản Thù.
Cô ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, cắn môi dưới:
Em... giúp anh nhé?

...
Đến khi xong việc, Giản Thù cảm thấy đôi tay gần như không còn là của mình nữa, vừa mỏi vừa rã rời không có chút sức lực nào, ngay cả cánh tay cũng sắp không nhấc lên nổi.
Bầu không khí chìm trong sự im lặng vô tận.
Phó Thời Lẫm dừng lại trên người cô mấy phút, mới nhanh chóng quay người xuống giường, hơi nghiêng mặt đi, hắng giọng nói:
Anh vào phòng tắm một lát.

Giản Thù nắm lấy tay anh, áo ngủ của cô đã mở ra một ít, lỏng lẻo vắt ở đầu vai, mái tóc đen mượt buông xõa.

Không có gì... Em chỉ nhớ lại lần cánh tay em bị chuột rút vì tập cầm súng, anh cũng đã bóp thế này cho em.

Khi đó đội trưởng Phó vẫn còn mang cái vẻ mặt xa cách người khác từ vạn dặm, lạnh lùng khủng khiếp, cô có trêu chọc, gạ gẫm thế nào anh cũng vô cảm thờ ơ.
Phó Thời Lẫm khẽ cười nói:
Không giỏi vận động mà sao đánh nhau lợi hại thế?


Đánh nhau cần có kỹ xảo, chứ không phải dùng sức mạnh thôi là được. Em mà cảm thấy mình đánh không lại thì chắc chắn sẽ bỏ chạy ngay.

Tần Khả Khả lại khác, mặc dù là nữ thần vận động, nhưng vừa nhìn đã biết cô ta là một bông hoa mỏng manh trong nhà kính, không có chút kinh nghiệm chiến đấu thực tế nào, đánh nhau cũng chỉ biết nắm tóc xé đồ. Cô ta như thế, cũng rất dễ trở thành cảnh nền tôn lên khả năng đánh đấm ra trò của cô.
Nhắc tới chuyện này, Giản Thù lại có tinh thần hẳn:
Đội trưởng Phó, em với Tần Khả Khả...

Phó Thời Lẫm đặt miếng khăn ướt sang một bên rồi nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay cô.
Giản Thù chợt mỉm cười.

Sao thế?

Cái cảm giác này còn mệt mỏi hơn cả khi cô tập cầm súng.
Mặc dù… đều là anh nắm tay cô chuyển động cả.
Không thể không nói, sức lực thật sự của đội trưởng Phó đúng là bền đến đáng sợ.
Ngay khi Phó Thời Lẫm vén áo của cô lê5n, Giản Thù đã nhanh chóng nắm lấy tay anh. Đôi mắt xinh đẹp của cô long lanh ngấn nước, hơi thở cũng nặng nề:
Đội trưởng Phó...

Phó Thời Lẫm cho rằng cô sợ hãi, nên lại hôn lên môi cô rồi nói với chất giọng cực trầm thấp:
Anh sẽ thật nhẹ nhàng, nhé?


Em... tới ngày ấy...
Giọng nói của Giản Thù gần như cất lên cùng lúc với anh.
Không đợi cô nói hết câu, Phó Thời Lẫm đã trả lời ngay:
Em.


Nụ cười của Giản Thù càng tươi hơn:
Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?



Mười hai giờ kém năm.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.