Chương 120: Cứ như thế thì ai mà chịu cho được chứ



Vâng.


Giản Thù cất điện thoại vào, chưa đi được mấy bước đã chạm mặt Tần Khả Khả vừa thay quần áo bước ra.
Cứ cho là không bị đá đi chăng nữa, nhưng chỉ dựa vào việc cô ả bắt cá nhiều tay như thế, chắc chắn sớm muộn gì Cố Chiêu cũng sẽ đạp cô ả đi thôi.
...

Ngoan quá đi mất,
Giản Thù lại hôn lên môi anh một cái,
Để em mua cho anh thêm mấy hộp nữa nhé.


Em muốn ăn gì?

Tần Khả Khả vẫn cứ bám rịt theo sau không chịu thôi:
Cái cô này, cô làm sao thế hả, không nghe thấy tôi9 nói gì hết à!

Giản Thù đứng khựng lại, sau đó quay đầu nhìn cô ta bằng vẻ mặt vô cảm.
Cô ta khoanh tay, hếc8h cằm nói:
Ồ, sao chưa về nữa vậy? Hay là không bắt được xe? Có cần tôi đưa cô về không nào?

Giản Thù chẳng buồn để ý tới cô ta mà chỉ 3tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Giản Thù cứng họng. Kế hoạch bỏ bữa tối lại thất bại lần nữa rồi. Cô đành im lặng uống nước.
Hôm nay lúc thay quần áo cô đã đứng lên cân đo thử cân nặng của mình. Chỉ trong vòng mấy ngày thôi mà cô đã tăng thêm gần một cân rồi. Cứ như thế thì ai mà chịu cho được cơ chứ!!!
Phó Thời Lẫm khẽ vuốt tóc cô, đôi mắt đen chứa đầy ý cười, giọng nói trầm thấp vang lên:
Đi đi.


Vậy em đi trước đây, anh nhớ phải ăn cơm đấy.

Giản Thù nằm nhoài trên người anh, giơ hộp kẹo trong tay lên nói:
Anh không hút điếu nào cả à?

Phó Thời Lẫm vòng tay qua eo cô, cười nói:
Ừm.


Ừm.

Trước khi đi, Giản Thù quay lại hôn anh một cái:
Không biết khi nào em mới xong việc, nếu anh đói quá thì cứ ăn trước đi, đừng chờ em, em hứa lát nữa sẽ ăn mà.


Cô, cô, cô...
Tần Khả Khả vẫn còn nhớ n6hư in chuyện bị Giản Thù đánh bằng bình hoa, vô thức hoảng sợ lùi về sau vài bước.

Đừng có đi theo tôi nữa.
Sau khi lạnh lùng ném lại m5ột câu, Giản Thù không thèm nhìn cô ta nữa, sải bước rời đi.
Giản Thù ngồi dậy, cài dây an toàn vào rồi nói:
Bây giờ em chưa đi ăn được đâu, em phải tới công ty quản lý một lát đã, nếu đói thì anh cứ đi ăn trước đi nhé...

Phó Thời Lẫm đã nhìn thấu được kế vặt của cô. Anh đưa cho cô một chai nước rồi nhẹ nhàng nói:
Anh chở em qua đó trước rồi lát nữa mình cùng ăn sau cũng được.

Tần Khả Khả tiếp tục bám theo Giản Thù, mãi đến khi thấy cô bước lên một chiếc xe việt dã màu đen.
Cô ta nhíu mày, sao chiếc xe này trông quen thế nhỉ? Mình đã từng gặp qua ở đâu rồi vậy? Nhưng không đợi Tần Khả Khả kịp nhìn rõ, chiếc xe đã nhanh chóng chạy vụt đi mất.
Vừa lên xe Giản Thù đã áp sát lại gần, tặng cho Phó Thời Lẫm một nụ hôn, sau đó tiện tay lấy hộp kẹo trong túi áo anh ra xem. Trong hộp chỉ còn sót lại vài viên thôi.
Xem ra chứng nghiện thuốc lá của đội trưởng Phó nặng hơn cô tưởng rất nhiều.
Không lâu sau xe đã dừng lại trước cửa công ty quản lý của Giản Thù.
Giản Thù nói:
Em lên đó trước đây, anh đợi em một lát nhé.

Con đ đó quả là có bản lĩnh thật đấy, chưa gì đã quyến rũ thêm một người đàn ông nữa rồi, không lẽ cô ả đã... bị Cố Chiêu đá rồi sao?
Nếu đúng là như vậy thì thật chẳng còn gì bằng.
Tần Khả Khả nuốt một ngụm nước bọt, thấy cô đã đi xa rồi mới dám bĩu môi hừ một tiếng. Cái con đ đó, tưởng nói không được đi là cô ta sẽ không đi thật à?
Cô ta cứ muốn đi theo đấy thì sao nào, để xem xem con đ đó đang cố giấu giếm chuyện gì!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.