Chương 121: Thật ra với một diễn viên như giản thù, dù là khuôn mặt hay dáng người cô cũng có đủ cả
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 789 chữ
- 2022-02-04 06:45:46
Nguyễn Lan ngẩng đầu nhìn cô rồi nói:
Em ngồi xuống trước đi đã.
Giản Thù ngồi xuống sofa, sắc mặt vô cùng điềm 8tĩnh.
Kể từ khi ký hợp đồng đến nay, số lần cô tới đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Vâng ạ, em cảm ơn chị Nguyễn Lan.
Đúng rồi, có chuyện này chị muốn nói rõ ràng với em. Trước đây lúc ký hợp đồng, trên hợp đồng có ghi nếu chưa có sự cho phép của công ty, em sẽ không được yêu đương gì hết. Những chuyện trước đây xem như xí xóa, nhưng kể từ hôm nay trở đi, em nhất định phải nhớ kỹ chuyện này. Tuyệt đối không được để đám phóng viên bới móc ra scandal gì đâu đấy.
Giản Thù hơi sững sờ:
Nhưng mà em...
Nguyễn Lan đặt mộ5t xấp tài liệu xuống trước mặt cô, bắt tréo chân cầm tách cà phê lên uống một ngụm.
Giản Thù cầm lấy tập tài liệu trên cùng, sau khi xem sơ qua thì khó hiểu nói:
Chị Nguyễn Lan, đây là...
Đây là thư mời cho một số dự án giải trí sắp tới, phía dưới này có cả kịch bản đấy, em có thể mang về từ từ đọc rồi chọn cho chị một dự án mà em vừa ý nhất.
Tuy chúng đều chỉ là những vai diễn phụ và một số dự án phim mạng có kinh phí thấp, nhưng đối với cô mà nói thì như vậy đã là cực kỳ ổn rồi.
Giản Thù ngẩn ra.
Nguyễn Lan mỉm cười:
Sao vậy, vui quá ngây người luôn à?
Sau khi bước vào thang máy, Giản Thù mới thở hắt ra một hơi.
Ban đầu làm diễn viên chỉ là một mơ ước thuở bé của cô mà thôi. Có điều, vào năm năm trước lúc cô vẫn còn đang ngơ ngác giữa cuộc đời này, Cố Chiêu đã kéo cô trở về với đúng quỹ đạo vốn có.
Dù cho rất nhiều năm sau đó, quỹ đạo của cuộc đời cô lại bị khuấy lên thêm một lần nữa, thì cô vẫn muốn kiên trì bước tiếp.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào giới giải trí, Giản Thù nhìn thấy nhiều kịch bản được đặt trước mặt cô để cô tùy ý lựa chọn đến vậy.
Cô bỗng cảm thấy như mình đang nằm mơ ấy.
Nguyễn Lan nhìn đồng hồ đeo tay:
Bây giờ đã không còn sớm nữa, em mang về nhà xem dần nhé, hai ngày sau xin nghỉ ở đoàn làm phim một buổi đi, rồi chị em mình sẽ bàn kỹ hơn về việc này.
Chỉ trong hôm nay thôi, cô đã nhận được vô số cuộc gọi, tất cả đều chỉ đích danh muốn gặp Giản Thù.
Chị Nguyễn Lan... những dự án này đều dành riêng cho em sao?
Đúng thế.
Được rồi, em cứ nhớ kỹ chuyện này là được. Chị cũng phải tan làm đây, em ở đâu để chị đưa về cho nào?
Bỏ lỡ mất cơ hội vàng để thẳng thắn thừa nhận, Giản Thù cũng không còn dũng khí mở lời nữa, vì vậy cô chỉ vội vã đứng lên nói:
Không cần đâu ạ, em tự... bắt xe về là được rồi, tạm biệt chị Nguyễn Lan.
Nói xong, cô ôm lấy đống kịch bản trên bàn trà rồi chạy biến.
Thật ra một người diễn viên như Giản Thù, dù là khuôn mặt hay dáng người cô cũng đều có đủ cả. Mấy năm nay cô diễn nhiều vai quần chúng đến vậy, cũng đã sớm thành thạo kỹ năng diễn xuất từ lâu rồi.
Thứ cô còn thiếu, chỉ là một bước ngoặt mà thôi.
Chuyện lên top tìm kiếm lần này vừa khéo chính là gió đông, tạo cho cô cơ hội xuất hiện trước mắt công chúng.
Nghệ sĩ dưới trướn3g Nguyễn Lan nhiều vô số kể, cô chỉ là một nghệ sĩ hạng mười tám nho nhỏ mà thôi, chị ấy cũng không có hơi sức đâu mà quả9n lý cô quá kỹ.
Giản Thù khẽ chớp mắt, muốn giải thích:
Chị Nguyễn Lan, chuyện xuất hiện trên top tìm kiếm lần n6ày, em...
Em xem qua thử đi, đây đều là những kế hoạch vừa được gửi tới hôm nay đấy.
Cô yêu sân khấu, yêu diễn xuất, yêu cả những ánh đèn lấp lánh.
Giản Thù xuống đến tầng trệt, có vẻ mưa đã to hơn.
Cô ôm đống kịch bản vào lòng, đang định cắm đầu chạy thật nhanh thì bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn thẳng tắp.
Đội trưởng Phó, sao anh lại xuống xe?
Phó Thời Lẫm che ô cho cô, nói:
Mưa to mà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.