Chương 133: Yêu tức là yêu thôi. đã thích đội trưởng phó rồi, thì đó là chuyện cả đời này cũng sẽ không thay đổi
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 759 chữ
- 2022-02-04 06:45:54
Đồn trưởng Diệp, tôi sẵn sàng chấp nhận bất kỳ hình thức kỷ luật nào.
Diệp Thường Lâm nói rã cả bọt mép bao nhiêu tâm tình củ tỏi như 8vậy, nhưng đổi lại chỉ nhận được một câu vô thưởng vô phạt của Phó Thời Lẫm, khiến ông suýt tức phát ngất.
Ông cầm bật lửa gõ mạnh xuốn3g bàn, phát ra những tiếng
cộc cộc
trầm đục, giọng nói nghiêm khắc hẳn hơn lúc trước:
Rốt cuộc cậu có hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề này 9không? Chuyện này sẽ trở thành một vết nhơ cực kỳ lớn trên con đường sự nghiệp của cậu, không thể xóa nhòa được!
Nghe vậy, ánh mắt Cố Chiêu trầm hẳn đi, anh ta quay đầu nhìn một cái. Thư ký hiểu ý, lập tức đi ra ngoài chờ anh ta.
Tiểu Thù này, điều lúc trước anh nói với em, không phải là nói đùa đâu.
Cố Chiêu day day thái dương, tựa như hơi mệt mỏi,
Anh ta chẳng cho em được cái gì cả, sẽ chỉ khiến em rơi vào cục diện như ngày hôm nay hết lần này đến lần khác thôi. Em nên chú tâm đóng phim, chứ không phải là đi tiếp rượu chỉ vì muốn kiếm công việc.
Phản ứng của Giản Thù rất bình thản, cô lạnh nhạt đáp lại:
Loại người như Lý Chấn thì ở bất cứ tầng lớp nào, trường hợp nào cũng đều sẽ gặp được cả. Chỉ có thể nói là hôm nay em quá xui xẻo, nên tình cờ lại đụng trúng thôi. Nhưng Cố Chiêu à, điều này hoàn toàn chẳng hề liên quan gì đến chuyện em và anh ấy ở bên nhau đâu.
Giản Thù ngẩng đầu lên, hỏi:
Xong hết rồi hả anh?
Ừ, xong rồi. Anh đưa em về nhé.
Không cần đâu ạ, em chờ đội trưởng Phó.
Giản Thù bật cười, nói:
Em sẽ không hối hận. Vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Tiểu Thù…
Chẳng phải anh cũng không hối hận sao? Kể từ khi anh chọn rời đi cho đến bây giờ, anh chưa từng hối hận mà.
Trước khi rời đi, Lý Chấn không hề khởi tố Cố Chiêu, anh ta chỉ cần ký tên vào biên bản thẩm vấn là có thể đi luôn. Thế nhưng, anh ta bắt buộc phải chờ lệnh gọi của cảnh sát bất cứ lúc nào, trong một thời gian ngắn tạm thời không được rời khỏi thành phố Vân.
Thư ký đưa quần áo đến cho Cố Chiêu. Anh ta thay xong đi ra, thấy Giản Thù đang đứng cúi đầu trước cửa sảnh lớn, không biết đang nghĩ gì.
Cố Chiêu bước tới, giọng nói nhẹ nhàng hơn:
Tiểu Thù.
Giọng Phó Thời Lẫm rấ6t bình thản:
Tôi biết ạ.
Ra tay trong đồn cảnh sát, là có lỗi với bộ cảnh phục trên người anh.
Ra khỏi đồn cảnh sát mà không 5ra tay, là có lỗi với Giản Thù.
Sao lại không liên quan chứ? Nếu anh ta có thể cho em tất cả, thì em cũng không cần phải đi tiếp cơm tiếp chuyện người khác, không cần phải đối mặt với những ý đồ xấu xa bẩn thỉu của họ!
Vậy là anh muốn em sống trong một giấc mơ hư ảo do anh bện thành, ở bên một người mà em không thích, được nuôi như một con chim hoàng yến trong chiếc lồng vàng sao?
Cố Chiêu nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm:
Tiểu Thù, trên cái thế giới này, có nhiều thứ quan trọng hơn thích rất rất nhiều. Cái chữ thích đó, cũng không thể đại diện cho cái gì cả. Trải qua một thời gian dài, em sẽ thấy hối hận vì sự lựa chọn của em hiện tại thôi.
Anh sẽ không để bất kỳ kẻ nào ức hiếp cô.
Diệp Thường Lâm đã bị chọc giận triệt để bởi thái độ thản nhiên không hề e ngại này của anh:
Được, được lắm, được lắm! Tôi không phí lời với cậu nữa. Cút ra sân huấn luyện phía sau hít đất một nghìn cái. Tự mình đếm! Làm xong thì cút đi!
…
Cố Chiêu nhắm mắt lại, cảm giác lồng ngực nghẹn đến phát hoảng. Anh ta cởi cúc áo cổ ra, ngừng lại một giây mới nói:
Chuyện này không giống nhau.
Nhưng đối với em mà nói, thì nó cũng như vậy thôi.
Trên thế gian này, tất cả các sự lựa chọn đều là do chính mình chọn cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.